Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2025

Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 26: Gặp lại Quách Bảo Khôn

Trong vườn hoa phía sau phủ Tĩnh Quận Vương. Nghĩ đến tình giao hảo giữa hai nhà, Thế Tử mời Phạm Nhàn cứ tự nhiên rồi đi tiếp đón những vị khách khác, dù sao hôm nay cũng có vài nhân vật hơi chướng mắt đến dự. Phạm Nhàn lại chẳng hay biết gì về những cơn sóng ngầm dưới vẻ yên bình này, cậu cứ thế đi loanh quanh, cậu tìm được một góc vắng vẻ hợp với tính mình g iữa những chỗ ngồi tưởng như lộn xộn , vừa ngồi xuống thì thấy trên bàn có rượu, bèn tự nhiên rót một chén, nhấp từng ngụm nhỏ. Xung quanh toàn văn nhân, mở miệng là trích dẫn kinh điển. Phạm Nhàn thầm thở dài một hơi, ngửa mặt nhìn trời, nghĩ bụng may mà hôm nay nắng không quá gay gắt, bằng không ở cái hội thơ này chẳng những không có mỹ nhân để ngắm mà còn phải nghe đám người kia ngâm nga những lời chua chát, cộng thêm ánh mặt trời thiêu đốt thì chẳng khác nào biến thành món gà khô xào giấm mất. Đám sĩ tử có vẻ ngồi tùy ý nhưng thực chất đều vây quanh chiếc bàn nhỏ giữa bãi cỏ nên chẳng mấy ai để ý đến cậu. Một vài công tử quý...

Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 25: Phủ Vương

Phủ Tĩnh  Quận Vương  và hội thơ của Thái Tử là hai sự kiện xã giao sôi động nhất Kinh Đô, cả hai được tổ chức mỗi tháng một lần bất kể mưa gió, không biết bao nhiêu tài tử nghèo khó, thi nhân từ gia đình sa sút đã không ngại tìm mọi cách để chen chân vào, chỉ mong rằng với một bài thơ, một câu từ hay thậm chí một lời bình có thể khiến họ nổi khắp thiên hạ, mở ra một bậc thang để đổi đời. Thái Tử yêu văn là chuyện mà cả thiên hạ đều biết. Dù Tĩnh  Quận Vương  là em ruột của Hoàng Đế nhưng xưa nay ông chỉ muốn làm một vị vương gia an nhàn giàu sang, không hề có nhiều quyền lực trong tay, so sánh giữa hai bên thì  dĩ nhiên  những người mang mục đích rõ ràng sẽ ưu tiên chọn hội thơ của Thái Tử. Thế nhưng nếu có thể nhận được một lời tán thưởng từ Thế Tử của Tĩnh  Quận Vương t hì cũng là cách để danh tiếng lan xa, vì vậy mỗi lần hội thơ diễn ra thì cổng lớn của phủ Quận Vương, nơi nằm không xa cửa Thế Tân lại đón tiếp rất nhiều khách khứa. Có người ngồi ki...

Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 24: Vần thơ đầu tiên

Phạm Kiến thở dài, ông biết thiếu niên trước mặt là người không dễ bị thuyết phục giống như mẹ của cậu. Ánh mắt ông dần lộ vẻ dịu dàng thương cảm, nhẹ nhàng nói: “N gười thúc đẩy c huyện hôn sự giữa hai nhà lần này thực sự không phải là nhà họ Phạm chúng ta, cũng không phải là phủ Tể tướng. Vì có liên quan đến rất nhiều việc nên mọi chuyện trở nên phức tạp, nếu con thực sự muốn gặp cô gái đó thì tự mình tìm cách đi, ta không tiện ra mặt.” Phạm Nhàn cúi người hành lễ: “Chỉ cần cha đồng ý, làm cách nào để gặp, con sẽ nghĩ ra.” Nghĩ đến câu nói vừa rồi, trong lòng cậu dấy lên một chút nghi ngờ: “Nếu Tể Tướng đại nhân kiên quyết phản đối hôn sự này thì sao ?” Tư Nam Bá khẽ cười lạnh nói: “Ta đã nói rồi, chuyện này đằng sau có một thế lực vô cùng to lớn, không phải ông ta muốn phản đối là được....Con đừng quên, vị tiểu thư nhà họ Lâm kia thực chất chưa từng quay về nhà họ Lâm, thân phận hiện tại của cô ấy vẫn là nghĩa nữ của bệ hạ, một Quận Chúa trong cung.” Tiết trời tháng tư, tháng năm là...

Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 23: Lý do đơn giản

Cung Điển được công nhận là một trong những cao thủ mạnh nhất Kinh Đô, một người đã trải qua vô số lần thử thách sinh tử trong đời nhưng gã chưa bao giờ gã ngờ rằng  lại gặp phải một nhân vật mạnh mẽ  ngay giữa một Kinh Đô được bảo vệ nghiêm ngặt như thế này, ngay cạnh Miếu Khánh. Khí thế từ phía sau không hề tỏ ra quá mãnh liệt nhưng cảm giác hòa quyện hoàn hảo với môi trường xung quanh lại khiến Cung Điển chấn động, thứ mà cả đời gã chỉ từng thấy trên người sư thúc của mình, gã và Tư Lệnh Kinh Đô là huynh đệ đồng môn, chính là Diệp Lưu Vân, một trong Bốn Đại Tông Sư mạnh nhất thiên hạ. Trong nhận thức của gã thì không thể tưởng tượng được rằng một cao thủ cấp tông sư lại có thể bỏ qua thân phận, giống như một sát thủ mà lặng lẽ xuất hiện ngay phía sau gã ! Sự tĩnh lặng kéo dài như ngưng đọng cả thời gian trong căn phòng. Ngón út bên tay trái của Cung Điển khẽ run lên một chút, gã biết mình không thể duy trì thế cân bằng bị động này thêm nữa, trong đôi mắt ánh lạnh sắc bén bù...

Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 22: Mùa hè đến sớm

Phạm Tư Triệt tự hào nói:  “Đây chỉ là những đồng tiền lẻ thôi, khi kiếm được một khoản lớn, huynh sẽ viết thêm bảy tám mươi chương nữa, lúc đó không thể bán đại trà nữa, phải chỉnh sửa kỹ càng, in thành bản quý, sau đó bán đấu giá kín, ai muốn biết kết thúc ra sao, ai muốn biết  cuối cùng  Đa cô nương có gả được Bao Nhị gia không thì phải chịu chi tiền ra trước.” Phạm Nhàn tức giận kéo tai nhóc và mắng: “ Đa cô nương có gả được Bao Nhị gia  có quan hệ gì đâu ! Nhóc con còn chưa đọc sách mà đã muốn bán !” Phạm Tư Triệt tỏ ra oan ức: “Là cuốn sáng mà sáng hôm qua huynh mua trên phố đó, về nhà còn hỏi tỷ tỷ muốn xem thử không, chỉ là....ta đọc vài chục chữ đã thấy chán quá nên bỏ qua.” Tiểu thiếu gia của phủ Phạm thực sự không hiểu tại sao mấy nữ nhân ở Kinh Đô lại thích cuốn sách nhạt nhẽo như vậy đến thế. “Thôi, không tranh cãi với đệ nữa."  Phạm Nhàn bất lực thở dài: " Chỉ là những chuyện này quá rắc rối, đệ vẫn chỉ là một đứa trẻ, lại còn phải đi học nữa, lấy ...

Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 21: Kế hoạch

 Ánh trăng nhẹ nhàng soi lên hành lang. Phạm Nhược Nhược mang theo vẻ thương cảm, khẽ nói: “N ghe nói t ẩu tẩu tương lai của ta mắc bệnh....lao phổi, thường xuyên ho ra máu, vì vậy luôn phải kiêng kỵ đồ ăn dầu mỡ. Cô nương mà huynh nói lại gặm đùi gà.” Nàng nghĩ đến cảnh tượng mà anh trai vừa kể cũng không nhịn được mà bật cười: “R õ ràng không thể nào là tiểu thư nhà họ Lâm được, j ơn nữa dung mạo của tiểu thư nhà họ Lâm chỉ nghe nói là thanh tú, chắc chắn không thể đẹp như tiên nữ mà huynh miêu tả.” Phạm Nhàn ngẫm lại thấy có lý bèn thở dài một hơi rồi tạm gác chuyện này qua một bên, nhưng cậu vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm cô nương kia, chỉ là trong đầu lại xuất hiện một hình ảnh khác, khiến cậu bất giác nhíu mày. “Lao phổi sao ?” Cậu biết trong thế giới này thì bệnh lao phổi gần như đồng nghĩa với án tử, dù bản thân cậu từng học với Phí Giới một năm, sau này cũng không ngừng rèn luyện thêm kiến thức nhưng đối phương đã là con gái của Trường công chúa, chắc chắn có ngự y tận tì...

Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 20: Huynh muội nhà họ Phạm trò chuyện

“Thế nào là kế hoạch ?” Phạm Tư Triệt đưa ánh mắt cầu cứu về phía chị gái. Phạm Nhược Nhược chớp mắt, nhẹ nhàng giải thích: “Là đệ định làm gì và làm như thế nào, rất đơn giản thôi.” Phạm Tư Triệt gật đầu, nhóc đã tự xây dựng trong lòng một mục tiêu vĩ đại  từ thuở bé , bởi thế mà mới có thể vượt ra khỏi cái mác công tử bột, nghiêm túc và nỗ lực thực hiện những điều này. Ước mơ từ nhỏ của Phạm Tư Triệt chính là: trở thành gia tộc giàu có nhất thiên hạ như nhà họ Diệp ! Chỉ là khi ấy nhóc hoàn toàn không biết rằng người anh luôn khích lệ mình lại có mối quan hệ sâu sắc thế nào với nhà họ Diệp. ........ Sau đó ma ma dẫn Phạm Tư Triệt đi rửa mặt chải đầu, trong sảnh chỉ còn lại hai anh em. Phạm Nhàn trầm lặng bước ra ngoài, Phạm Nhược Nhược yên lặng theo sau. Hai người rất ăn ý, cùng bước đi trên hành lang, khi vừa tới gần phòng khuê của Nhược Nhược thì họ dừng lại bên hồ nước nông phía bên hành lang. Nhược Nhược lên tiếng trước: “Ta biết không nên phân biệt giai tầng nhưng ta nghĩ, n...

Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 19: Thiếu niên tính sổ

Chơi được vài ván thì Phạm Nhàn cảm thấy vận may hôm nay không được tốt, lại thêm việc thực sự không muốn tỏ ra thân thiết giả tạo với Liễu di nương nên quyết định nhường chỗ rồi đứng dậy vỗ vai Phạm Tư Triệt. Phạm Tư Triệt rụt rè liếc nhìn cha một cái, Tư Nam Bá khẽ gật đầu, trong lòng nhóc vui mừng khôn xiết, nhỏ giọng đáp lời rồi nhảy tót lên ghế. Thường ngày c ậu nhóc này luôn rụt rè  trước mặt cha , bữa cơm vừa xong đã bị ép đi ôn bài, càng không bao giờ được phép chơi bài hay đánh bạc. Nhóc biết hôm nay được ngồi vào bàn là vì cha đang có tâm trạng tốt, lại muốn nể mặt Phạm Nhàn, vì vậy trong lòng Phạm Tư Triệt bất giác nảy sinh chút thiện cảm với người anh đến từ Đạm Châu này. Phạm Nhàn ra ngoài dạo một vòng trong sân, khi quay trở lại đại sảnh thì há hốc miệng kinh ngạc, trước mắt cậu là một đống tiền được chất đầy trước mặt Phạm Tư Triệt, trong khi ba người còn lại gần như thua sạch bách. Nhớ lại cảnh trên xe ngựa ban ngày,  dường như  cậu em trai này bộc lộ niềm...

Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 18: Duyên phận là nàng

Gió phương Nam thổi tới, cuốn cỏ bồng vào lòng ta. Nụ hoa non trong lòng, vì quân tử mà nở rộ. Cầm sắt khó hòa âm, năm tháng vội vã bước qua. Người trao trái mộc qua, ta đáp ngọc quý tinh anh. Nghe thấy câu nói đùa mới mẻ ấy, đôi mắt đầy lo lắng của nàng thoáng qua nét cười. Phạm Nhàn mỉm cười nhìn nàng rồi khẽ nói: "Vẫn muốn trốn trong đó sao ?" Cô nương hơi ngượng, khẽ lắc đầu. Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gọi tìm người: "Tiểu thư, người lại chạy đi đâu rồi ?"  Nghe thấy vậy thì vẻ mặt cô nương váy trắng bỗng chùng xuống, nàng biết rằng mình phải rời đi. Phạm Nhàn cũng hiểu chắc chắn là có người đến tìm nàng, trong lòng cậu bỗng dâng lên một nỗi mất mát không tên khi n hìn thấy ánh mắt buồn bã của nàng, . Dường như cậu lo lắng rằng sau lần chia ly này, cậu sẽ không bao giờ gặp lại cô nương ấy nữa, bèn vội vàng hỏi:  "Ngày mai nàng sẽ đến nữa chứ ?" Cô nương khẽ lắc đầu, vẻ mặt mang chút u buồn. "Nàng là người nhà của vị quý nhân trong chính...

Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 17: Rung động

Hình ảnh
Phạm Nhàn cúi đầu bước về hướng điện phụ, khóe mắt lại liếc về phía Thiên Đàn trong chính điện, lòng đầy hiếu kỳ không biết ai đang cầu phúc ở đó mà có thể điều động được vị cao thủ trung niên kia. Cậu hiểu bối cảnh của đối phương chắc chắn sâu không lường được, còn bản thân chỉ đơn giản đến Miếu Khánh tham quan nên không cần phải tranh chấp vô ích, dù sao thì cậu là Phạm Nhàn. Bàn tay phải vẫn che miệng, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng nhưng sau khi dùng chân khí tuần tra một vòng trong cơ thể, cậu xác nhận rằng nội tạng không bị tổn thương thực sự, chỉ là luồng nội lực phản nghịch làm rách lớp màng mỏng yếu ớt trong cổ họng, chứ không phải phổi hay khí quản trên bị ảnh hưởng. Cậu vừa đi vừa ho rồi nhìn những vết máu lốm đốm trên chiếc khăn tay trắng, trong đầu chợt nhớ đến Lâm Đại Ngọc, nhớ đến Tô Mộng Chẩm, nhớ đến Chu Du, thậm chí nhớ đến cả Lâm Cầm Nam và những vị "tiền bối ho" nổi tiếng khác...Khụ khụ, thôi bỏ qua Lâm Cầm Nam đi, không có được vẻ bi thương mỹ lệ như ba vị...