Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 25: Phủ Vương

Phủ Tĩnh Quận Vương và hội thơ của Thái Tử là hai sự kiện xã giao sôi động nhất Kinh Đô, cả hai được tổ chức mỗi tháng một lần bất kể mưa gió, không biết bao nhiêu tài tử nghèo khó, thi nhân từ gia đình sa sút đã không ngại tìm mọi cách để chen chân vào, chỉ mong rằng với một bài thơ, một câu từ hay thậm chí một lời bình có thể khiến họ nổi khắp thiên hạ, mở ra một bậc thang để đổi đời.

Thái Tử yêu văn là chuyện mà cả thiên hạ đều biết. Dù Tĩnh Quận Vương là em ruột của Hoàng Đế nhưng xưa nay ông chỉ muốn làm một vị vương gia an nhàn giàu sang, không hề có nhiều quyền lực trong tay, so sánh giữa hai bên thì dĩ nhiên những người mang mục đích rõ ràng sẽ ưu tiên chọn hội thơ của Thái Tử.

Thế nhưng nếu có thể nhận được một lời tán thưởng từ Thế Tử của Tĩnh Quận Vương thì cũng là cách để danh tiếng lan xa, vì vậy mỗi lần hội thơ diễn ra thì cổng lớn của phủ Quận Vương, nơi nằm không xa cửa Thế Tân lại đón tiếp rất nhiều khách khứa. Có người ngồi kiệu, có người cưỡi ngựa, thậm chí có người đi bộ đến, nhưng lão quản gia đứng trước cửa thì luôn đối đãi công bằng, kiểm tra danh thiếp xong thì lập tức cung kính mời vào.

Phạm Nhàn ngồi trong kiệu, sắc mặt tái nhợt, lúc thì xanh, lúc thì trắng, thỉnh thoảng lại đưa tay bịt chặt miệng, cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn.

Chỉ vì nghĩ rằng đến dự hội thơ, một sự kiện tao nhã thì đi kiệu che màn xanh sẽ hợp cảnh hơn nên cậu đã yêu cầu đi chung kiệu với em gái, nhưng sống lâu năm ở Đàm Châu gần biển, sóng thuyền không làm Phạm Nhàn say, vậy mà chiếc kiệu này lại khiến cậu xây xẩm đến thảm hại. Cậu vừa khó chịu vừa kéo rèm bên hông kiệu, giọng yếu ớt hỏi Đằng Tử Kinh: “Còn bao xa nữa ?”

Phằng Tử Kinh cố nhịn cười đáp: “Qua ngã rẽ là tới rồi.”

"Ồ." Phạm Nhàn trả lời rồi ngồi lại vào chỗ, đôi tay khẽ cử động như đóa lan nở, ngón cái và ngón áp út chạm nhẹ vào nhau để chân khí từ từ giải phóng, xoa dịu nội tạng, cảm giác khó chịu trong lòng vơi đi phần nào nhưng dù sao cũng không thể trị được cơn say kiệu.

Lúc này trong đầu Phạm Nhàn đầy rẫy những câu hỏi không ngừng lởn vởn, cộng thêm sự khó chịu về thể xác khiến đôi mày cậu nhíu chặt lại. Mấy ngày nay ở trong phủ, cậu cảm thấy cha khác xa so với hình dung trước đây và còn có rất nhiều chuyện không sao lý giải được, chẳng hạn tại sao cha lại xem trọng một đứa con riêng như cậu ? Chẳng lẽ chỉ vì yêu thương người mẹ đã khuất nên yêu thương luôn cậu ?

Cậu quay đầu nhìn ra ngoài qua tấm rèm xanh mỏng, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng một người cưỡi ngựa phía trước, Phạm Nhàn biết rõ dù có vẻ hiện tại Đằng Tử Kinh đứng về phía cậu nhưng bản chất hắn vẫn là người của cha nên không thể hoàn toàn tin tưởng. Cậu khẽ thở dài, lòng tự nhủ rằng nhất định phải tìm cho bản thân một vài thuộc hạ đáng tin cậy, chứ tuy Ngũ Trúc thúc mạnh mẽ như quỷ thần nhưng lại không phải người mà cậu có thể tùy ý sai khiến.

Điều Phạm Nhàn thực sự muốn biết chính là quá khứ của người mẹ đã khuất từng làm những gì ở Kinh Đô, mẹ và cha đã quen nhau thế nào và rốt cuộc vì sao....bà lại rời khỏi thế gian này. Đây không chỉ là sự tò mò hay nỗi nhớ nhung dành cho mẹ mà cậu cho rằng chỉ khi hiểu rõ thân thế của mình thì cậu mới có thể nắm bắt được hiện tại và định hình tương lai.

Trước cổng một khu vườn tại phủ Quận Vương có vài tài tử trẻ đang vừa mừng vừa lo sợ khi thấy một thanh niên tự mình ra đón tiếp, không ai ngờ rằng Thế Tử Tĩnh Quận Vương lại đích thân đứng trước cổng vườn nghênh đón khách tại buổi thi thơ hôm nay.

Hai chiếc kiệu che rèm xanh nhè nhẹ lắc lư tiến lại gần, có vẻ Thế Tử Quận Vương Tĩnh mất kiên nhẫn, chỉ chắp tay chào qua loa mấy người kia rồi lập tức bước lên đón tiếp. Lúc này mấy tài tử mới nhận ra mình đã hiểu lầm tình huống nhưng trên mặt không dám để lộ chút cảm xúc nào, họ vẫn giữ nụ cười đầy vẻ tự tôn, chắp tay hành lễ một cách tao nhã, sau đó theo sự hướng dẫn của quản gia mà đi vào hậu viên.

Đám gia nhân trước cổng phủ Vương cũng cảm thấy tò mò không biết vị khách quý nào lại khiến Thế Tử phải đích thân ra ngoài nghênh đón như vậy.

Chỉ đến khi nhìn thấy một thiếu nữ trong bộ váy lụa vàng bước xuống từ chiếc kiệu đầu tiên, họ mới hiểu ra hóa ra là đại tiểu thư của phủ Phạm đã tới. Không kể đến mối quan hệ giữa phủ Vương và phủ Phạm, chỉ riêng tình bạn thân thiết giữa Quận Chúa Nhu Gia và tiểu thư nhà họ Phạm cũng đủ để lý giải vì sao Thế Tử lại phải ra ngoài nghênh tiếp, nữ nhân vốn khó lộ diện, ra ngoài vườn đón tiếp một chút cũng là chuyện hợp lẽ.

“Nhược Nhược muội muội.” Thế Tử Tĩnh Vuong họ Lý, tên Hoằng Thành, người có danh tiếng luôn gắn liền với những nơi như thanh lâu ở Kinh Đô, nhưng khi đứng trước tiểu thư Phạm Nhược Nhược thì Thế Tử lại tỏ ra hết sức chừng mực, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vô cùng lễ độ.

Phạm Nhược Nhược khẽ cúi người chào hỏi, sau đó mỉm cười hỏi: “Hôm nay Nhu Gia lại ra đề gì vậy ?”

Thế tử vừa cười vừa đáp vài câu nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc về chiếc kiệu phía sau, thầm nghĩ lâu như vậy mà sao vị nhân huynh* kia vẫn chưa bước xuống ?

(*Nhân huynh: một kiểu xưng hô với bạn bè, thường dùng trong thư tín)

Lúc này, một gia nhân bước tới, cung kính vén rèm kiệu nhưng lại ngạc nhiên phát hiện bên trong.... hoàn toàn trống không, đám người của phủ Vương nhất thời hoảng hốt, không khỏi suy nghĩ chuyện gì đang diễn ra thế này ?

Phạm Nhược Nhược khẽ che miệng cười, giải thích: “Ca ca ở phía sau.”

Đúng lúc đó mọi người thấy một thiếu niên độ mười sáu, mười bảy tuổi đang thở hổn hển chạy tới từ đằng xa, bên cạnh là tùy tùng trung thành theo sát. Thiếu niên mặc chiếc áo đơn màu hạt dẻ nhạt, khuy áo cổ còn chưa cài chỉnh tề, thoạt nhìn có chút xuề xòa nhưng gương mặt tươi tắn và dễ mến kia lại khiến người khác cảm giác rằng dáng vẻ này của cậu phải như thế mới hợp.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Phạm Nhàn chắp tay hành lễ với Thế Tử, lúng túng nói: “Ta bị say kiệu, nên phải đi bộ tới, trời lại hơi nóng, vì thế dừng ở ngoài phủ uống một bát nước mía* cho đỡ mệt, thành ra đến muộn rồi."

(*raw 酸浆: Physalis alkekengi hay được gọi là hoa đèn lồng Trung Quốc, tên thuốc đông y, thuộc họ Cà, vì quả có lớp giấy lớn, màu cam sáng đến đỏ bao phủ nên trông giống những chiếc đèn lồng giấy, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, lợi họng. Mình dịch sang nước mía, cũng là nước giải khát của mùa hè )

"Không muộn, không muộn." Lý Hoằng Thành vừa nhìn thấy thiếu niên mà mình đã từng gặp một lần, trong lòng bỗng dưng cảm thấy vô cùng hứng khởi. Y cười lớn nói: "Phạm huynh đến được đây là quý hóa lắm rồi."

Phạm Nhàn nghe cách y gọi mình thì phát hiện so với lần trước đã thêm chữ "Phạm" nên nhất thời không đoán được đối phương có ý gì. Cậu hơi ngừng lại rồi nở nụ cười nhàn nhạt: "Chỗ nước mía ngoài phủ Vương quả thật ngon hơn nơi khác, đương nhiên phải tới xem thử rồi."

Thế tử Lý Hoằng Thành khẽ cười, cảm thấy lời đáp của Phạm Nhàn nhẹ nhàng như làn gió thoảng, lại càng thú vị hơn, y giơ tay mời rồi dẫn hai anh em họ Phạm vào trong vườn.

Phạm Nhàn đã biết em gái mình làm thơ rất hay khi còn ở Đạm Châu. Tuy trong mắt cậu, phần lớn những bài thơ ấy vẫn là kiểu đa sầu đa cảm, không vượt khỏi khuôn khổ thường thấy. Dù vậy, thời đại này vẫn có những bài thơ thực sự xuất sắc nhưng rõ ràng những thanh niên thường xuyên tham dự thi thơ, bất kể là phe Thái Tử hay các thư sinh trẻ tuổi đều không phải người có trình độ cao siêu gì, vì vậy Phạm Nhược Nhược mới có thể nổi danh đôi chút nhờ tài làm thơ của mình.

Vì thế Phạm Nhàn rất tò mò, trong một buổi thi thơ như thế này thì em gái cậu sẽ thể hiện ra sao và quan trọng hơn cậu cũng muốn xem thử Quận Chúa Nhu Gia, người đã khiến Hồng Lâu Mộng bị lộ ra ngoài, làm lợi to cho bọn sách lậu trông như thế nào.

Nhưng khi bước vào khu vườn sau với những hành lang uốn khúc và dòng nước chảy róc rách, Phạm Nhàn mới phát hiện hóa ra ngay cả trong một quốc gia có vẻ cởi mở như thế này vẫn giữ truyền thống nam nữ ngồi riêng. Những vị tiểu thư ngồi trong một đình nghỉ chân dưới những tấm màn trắng mỏng mảnh, bay phấp phới theo làn gió nhẹ bên kia hồ.

Phạm Nhàn có chút thất vọng, đành đi theo Thế Tử tới phía bên hồ còn lại, cậu nhìn về phía xa, qua những lớp màn mỏng đung đưa trong gió, trong lòng bất giác nhớ tới Châu Tinh Tinh, diễn viên yêu thích nhất của kiếp trước, cậu thở dài thầm nghĩ: "Đúng là cảm giác của mối tình đầu đây mà."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên