Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 22: Mùa hè đến sớm

Phạm Tư Triệt tự hào nói: “Đây chỉ là những đồng tiền lẻ thôi, khi kiếm được một khoản lớn, huynh sẽ viết thêm bảy tám mươi chương nữa, lúc đó không thể bán đại trà nữa, phải chỉnh sửa kỹ càng, in thành bản quý, sau đó bán đấu giá kín, ai muốn biết kết thúc ra sao, ai muốn biết cuối cùng Đa cô nương có gả được Bao Nhị gia không thì phải chịu chi tiền ra trước.”

Phạm Nhàn tức giận kéo tai nhóc và mắng: “Đa cô nương có gả được Bao Nhị gia có quan hệ gì đâu ! Nhóc con còn chưa đọc sách mà đã muốn bán !”

Phạm Tư Triệt tỏ ra oan ức: “Là cuốn sáng mà sáng hôm qua huynh mua trên phố đó, về nhà còn hỏi tỷ tỷ muốn xem thử không, chỉ là....ta đọc vài chục chữ đã thấy chán quá nên bỏ qua.” Tiểu thiếu gia của phủ Phạm thực sự không hiểu tại sao mấy nữ nhân ở Kinh Đô lại thích cuốn sách nhạt nhẽo như vậy đến thế.

“Thôi, không tranh cãi với đệ nữa." Phạm Nhàn bất lực thở dài: "Chỉ là những chuyện này quá rắc rối, đệ vẫn chỉ là một đứa trẻ, lại còn phải đi học nữa, lấy đâu ra thời gian làm mấy chuyện này, để vài năm nữa hãy tính.”

Phạm Tư Triệt kinh hãi kêu lên: “Mấy năm nữa ? Đến lúc đó thì chẳng còn ai quan tâm nữa rồi !”

“Vậy thì sao ? Đệ là con trai nhà họ Phạm, nếu thực sự ra ngoài làm ăn buôn bán, làm sao giấu được Liễu di nương và cha ? Cẩn thận không thì họ sẽ lột da đệ đấy.”

Phạm Tư Triệt đau khổ nói: “Đúng vậy, vì thế ta quyết định mượn một người quản lý từ Kính Dư Đường, ta chỉ cần ẩn mình phía sau thôi.”

Phạm Nhàn thật sự ngạc nhiên nhìn thiếu niên trước mắt, ngoài tính cách cứng rắn và ngang bướng thì không ngờ lại có tài kinh doanh đến vậy, thậm chí nghĩ ra cách sử dụng người quản lý chuyên nghiệp, trong lòng cậu chấn động, vô tình lặp lại ba chữ “Kính Dư Đường.”

Thấy nhóc con đã quyết định, Phạm Nhàn đành thở dài, lấy ra đống bạc mà cậu đã tích cóp suốt những năm qua từ trong áo, cộng thêm chút ít mà em gái gửi và đưa cho Phạm Tư Triệt rồi dặn dò rằng từ từ làm, trước tiên bàn với mấy thương nhân làm ăn với phủ Phạm, nuôi họ mà không sử dụng cũng không phải là cách.

Phạm Tư Triệt vui vẻ đếm tiền, thấy người anh trai quả thật cũng có chút tiền, cộng thêm những gì mình tích góp được, coi như đủ vốn khởi nghiệp ban đầu.

Phạm Nhàn không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Muốn xây dựng quan hệ với giới thượng lưu, dìm hàng người dân bình thường, ngoài việc dựa vào tên tuổi của cha, nhóc còn phải cho người ta chút lợi ích.”

Phạm Tư Triệt cười gian nói: “Huynh nói gì vậy ? Đương nhiên là phải có hối lộ, sau này nếu huynh lên làm quan, sẽ có lúc yêu cầu bọn họ trả lại.”

Phạm Nhàn suýt thì ngã ngửa, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài. Trước kia cậu luôn cảm thấy bạc có mùi hương đặc biệt, hôm nay mới nhận ra mùi đồng thau quả thật rất khó chịu.

........

Mặt trời vừa đứng vào trưa, ánh sáng rực rỡ đến mức gay gắt, cây cối ven đường đều rũ xuống, chẳng có chút sức sống nào, không thể mang lại chút an ủi hay bóng mát cho những người đi đường tội nghiệp.

Phạm Nhàn ngồi bên đường, nhấm nháp từng ngụm nhỏ nước mơ chua, cậu biết uống quá nhanh không những không giải khát mà còn làm bụng khó chịu, cậu lắng nghe tiếng ve kêu từ cây cối gần đó mà không khỏi ngạc nhiên, mới mấy tháng thôi mà sao mùa hè đã đến rồi ? Mùa xuân còn chưa qua, sao mùa hè đã chen chân vào vậy?

Miếu Khánh xa xa hiện lên vô cùng uy nghiêm dưới ánh mặt trời, những vẻ thanh tao và dịu dàng lúc thường đã bị ánh nắng thiêu đốt, mái cong đen nhánh phản chiếu ánh sáng, tạo nên một cảnh tượng thiêng liêng.

Hôm nay Miếu Khánh náo nhiệt hơn hôm qua một chút, thỉnh thoảng lại có dân chúng vào lễ bái cầu phúc. Phạm Nhàn cảm thấy kỳ lạ, tại sao hôm qua cậu đến lại vắng lặng như vậy ? Tất nhiên cậu không biết rằng hôm qua khi vị quý nhân đó có chút thời gian rảnh đã sớm bố trí binh lính hai bên đường, chính vì vậy mà cậu có thể thong thả bước đến gần cổng và đối mặt với một người có võ công cao, tất cả đều nhờ vào sự dung túng từ một người nào đó.

Ngũ Trúc thật sự đã dung túng cậu, dung túng cậu uống rượu, dung túng cậu làm bậy, thậm chí chỉ vì một việc nhỏ như cậu muốn vào chùa xem một chút, Ngũ Trúc còn có thể ra tay khiến bao nhiêu binh lính ngất xỉu.

Phạm Nhàn không hề hay biết rằng mình đã vô tình gây ra một chuyện rắc rối lớn, vẫn thản nhiên ngồi gác chân trên ghế dài nhấm nháp nước mơ chua, chờ đợi cô gái kia.

Tại một căn phòng gần Miếu Khánh, nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào, vì vậy không khí trong phòng hơi âm u và mát mẻ. Cung Điển ngồi lạnh lùng trên ghế, điều hòa hơi thở của mình, tự làm cho bản thân đạt được trạng thái tốt nhất.

Tối qua gã làm ca đêm, sáng nay lại không về phủ mà lại đến Miếu Khánh. Bởi vì gã suy nghĩ mãi, cứ cảm thấy thiếu niên xuất hiện hôm qua có chút kỳ lạ và những tên thuộc hạ của gã bị cao thủ cấp bậc đại sư đánh ngất, vậy thì giữa thiếu niên và chuyện đó có mối liên hệ gì không ?

Không hiểu sao Cung Điển cảm thấy hôm nay thiếu niên đó nhất định sẽ đến đây, có thể cả cao thủ giấu mặt hôm qua cũng sẽ xuất hiện tại đây.

Đó là trực giác của một cao thủ, mặc dù không chắc chắn nhưng đáng để thử. Nhưng Hồng thái giám, tên thái giám chết tiệt hoàn toàn không tin vào phán đoán của gã mà chỉ biết tiếp tục điều tra trong nội bộ thị vệ, gã chỉ có thể đến đây một mình.

Cung Điển ngồi yên trong phòng, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua khe cửa sổ hẹp dưới lầu, nhìn chằm chằm vào cửa Miếu Khánh.

Bên ngoài, cuối cùng Phạm Nhàn không chịu nổi cái nóng gay gắt của mặt trời, uống cạn ly nước mơ chua rồi mở hai nút áo, lè lưỡi đi thẳng vào Miếu Khánh.

Bước chân của Phạm Nhàn ngày càng gần Miếu Khánh.

Dường như Cung Điển nghe thấy gì đó, khẽ nhíu mày.

Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, mỗi bước chân của Phạm Nhàn cũng cảm thấy hơi nóng rát trên đá xanh, dường như cậu không thích cảm giác này nên đã rút chân lại.

Cậu chỉnh lại nút áo trên ngực, mỉm cười quay người, trở lại quầy bán nước mơ để xin thêm một bát rồi từ từ uống, tiếp theo là bước đi thong thả, rời khỏi Miếu Khánh. Chỉ khi lên xe ngựa đậu ở góc phố, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng: "Nhanh chóng quay về phủ !"

Đằng Tử Kinh tò mò liếc nhìn cậu, phát hiện khuôn mặt của đại thiếu gia không hề có chút biểu cảm nào.

Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa, nhíu mày quay lại vén rèm nhìn về phía Miếu Khánh, không hiểu tại sao Ngũ Trúc thúc lại truyền âm bảo mình rời đi, càng không biết ai đang chờ mình ở đó.

.........

Cung Điển nghiêm mặt nhìn về phía trước, tai nghe tiếng bước chân đang quay lại, đôi mắt gã sáng lên, chuẩn bị đứng dậy nhưng ngay lúc đó, gã cảm nhận được một luồng gió lạnh từ phía sau thổi tới, khiến vùng cổ gã bỗng dưng lạnh toát.

Vì là cuối xuân nên trời nóng hơn cả mùa hè nhưng Cung Điển vẫn toát mồ hôi lạnh.

Hai tay gã ổn định đặt trên đầu gối, móng tay được cắt tỉa gọn gàng và con dao sắc, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng cực kỳ sắc bén đang nằm cách tay gã ba tấc.

Tuy nhiên, gã không dám rút dao.

Bởi vì gã cảm nhận được người đằng sau mạnh mẽ hơn, nhanh hơn mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên