Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 21: Kế hoạch
Ánh trăng nhẹ nhàng soi lên hành lang.
Phạm Nhược Nhược mang theo vẻ thương cảm, khẽ nói: “Nghe nói tẩu tẩu tương lai của ta mắc bệnh....lao phổi, thường xuyên ho ra máu, vì vậy luôn phải kiêng kỵ đồ ăn dầu mỡ. Cô nương mà huynh nói lại gặm đùi gà.” Nàng nghĩ đến cảnh tượng mà anh trai vừa kể cũng không nhịn được mà bật cười: “Rõ ràng không thể nào là tiểu thư nhà họ Lâm được, jơn nữa dung mạo của tiểu thư nhà họ Lâm chỉ nghe nói là thanh tú, chắc chắn không thể đẹp như tiên nữ mà huynh miêu tả.”
Phạm Nhàn ngẫm lại thấy có lý bèn thở dài một hơi rồi tạm gác chuyện này qua một bên, nhưng cậu vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm cô nương kia, chỉ là trong đầu lại xuất hiện một hình ảnh khác, khiến cậu bất giác nhíu mày.
“Lao phổi sao ?” Cậu biết trong thế giới này thì bệnh lao phổi gần như đồng nghĩa với án tử, dù bản thân cậu từng học với Phí Giới một năm, sau này cũng không ngừng rèn luyện thêm kiến thức nhưng đối phương đã là con gái của Trường công chúa, chắc chắn có ngự y tận tình chăm sóc. Nếu ngay cả ngự y cũng không chữa được thì cậu còn có thể làm được gì ?
“Phí Giới không có ở đây....đúng là một vấn đề nan giải thật.”
........
Hôm sau, khi Phạm Nhàn thức dậy thì phát hiện cha, em gái và Liễu thị đều không có ở nhà, sau khi dùng chút cháo trắng và dưa muối do người hầu chuẩn bị, cậu định ra ngoài. Cậu dự tính đến Miếu Khánh thử vận may, xem có thể gặp lại cô nương hôm qua hay không.
Vừa chuẩn bị bước ra cửa thì Phạm Tư Triệt chạy đến nắm lấy tay áo cậu kéo thẳng vào thư phòng, nhóc đưa cho cậu vài tờ giấy vẻ mặt nghiêm túc,. Phạm Nhàn tò mò liếc nhìn nhóc, thấy mắt em trai đầy tơ máu, rõ ràng là đã thức đêm. Cậu hỏi: “Đêm qua không ngủ, cẩn thận nhị di nương nhìn thấy lại mắng cho đấy.”
Phạm Tư Triệt cười hì hì đáp: “Học huynh thôi, cứ lén lút mà làm.”
Phạm Nhàn bật cười, ngón tay cầm lấy mấy tờ giấy rồi mở ra, đây là bản “kế hoạch” mà Phạm Tư Triệt đã thức trắng đêm để viết. Dù kiếp trước cậu không phải một doanh nhân thành đạt nhưng ăn thịt heo hay không cũng từng thấy heo chạy*, kinh nghiệm thương trường của kiếp trước khác nhau một trời một vực với bầu không khí kinh tế ở Khánh Quốc hiện nay, thêm vào đó với nghề nghiệp đặc biệt từng làm thì cậu tự tin mình có thể hiểu được phần nào.
(*Ăn thịt heo hay không cũng từng thấy heo chạy: dùng để chỉ việc mặc dù một người chưa trực tiếp trải qua hay làm gì đó nhưng họ đã nghe kể, đã thấy và có chút hiểu biết về việc đó)
Lông mày cậu dần nhíu lại khi đọc rồi hỏi: “Ý tưởng này không tệ, nhưng ta không rành về Kinh Đô, việc chọn địa điểm mở thư cục thế nào thì đệ phải cân nhắc kỹ. Tuy nhiên, có một vấn đề là dù nguồn sách in hiện tại chỉ mình nhà ta có, nhưng nếu đệ phát hành ra thì làm sao đảm bảo các nhà sách khác không in lậu ?”
Ánh mắt Phạm Tư Triệt rực lửa, phấn khích đáp: “Nhà mình hiện giờ khá rảnh rỗi, đám gia đinh cũng không có việc gì làm. Cứ để bọn họ ra phố dạo, thấy nhà nào in lậu thì phá tan nhà đó !”
Phạm Nhàn ngẩn người, trong lòng tự nhủ đệ chỉ biết đánh đập, cướp phá thôi à ? Hoàn toàn không giống như kỳ vọng của mình nên cậu chỉ biết cười khổ lắc đầu: “Đừng xem thường mấy nhà sách lậu, trông có vẻ nhỏ bé vậy thôi nhưng lợi nhuận chẳng hề ít. Ai mà biết sau lưng họ có chỗ dựa nào không ?”
“Vậy thì sợ gì chứ ? Bản thảo này vốn là của nhà mình, họ in lậu mà còn có lý sao ?”Phạm Tư Triệt lớn tiếng.
Phạm Nhàn nhẹ giọng nhắc nhở: “Trong Khánh Luật không có điều khoản nào bảo vệ bản thảo sách không bị in lậu....Chưa kể, sách này vốn chưa được Bát Xứ duyệt, nếu mang ra kiện tụng, e rằng đệ còn phải bồi thường trước.”
Phạm Tư Triệt cười hì hì đáp: “Chuyện đó không đáng lo. Nếu thực sự muốn mở thư cục, để cha chúng ta viết một bức thư, Bát Xứ chắc chắn sẽ nể mặt.”
Phạm Nhàn nghĩ thấy cũng đúng, thật ra người cha tưởng chừng bình thường này có mối quan hệ rất sâu và hơn xa những gì người ngoài biết với Viện Giám Sát. Nghĩ một hồi, cậu lại nói: “Nhưng ngay cả khi gạt được danh sách cấm sách, đệ cũng không thể chỉ dựa vào việc đánh đập, phá phách để trấn áp đối thủ cạnh tranh. Người ta vẫn nói đánh người thì không đánh vào mặt, nếu đệ đuổi những bà thím trên phố, niêm phong cửa hàng của người khác thì đây là cách làm tự cắt đứt đường lui. Vì bạc mà khiến hai bên hậu thuẫn đấu nhau, cả hai đều thiệt hại.”
“Thì sao ?"Phạm Tư Triệt chẳng mấy để tâm, liếc mắt khinh thường nhìn cậu, "Nếu cảm thấy thiếu danh chính ngôn thuận thì có thể nghĩ cách đặt ra quy tắc, từ nay về sau cứ theo quy tắc mà làm, còn ai dám in lậu thì giao cho quan phủ xử lý là xong.”
Phạm Nhàn cười ha ha: “Quy tắc ? Không lẽ luật pháp triều đình lại dễ như vậy, chỉ vì gia đình Phạm chúng ta muốn xuất bản một cuốn sách mà đã sửa đổi luật pháp sao ?”
Phạm Tư Triệt lắc đầu đáp: “Luật pháp thì làm sao thay đổi được ? Tất nhiên là phải đi cửa sau rồi, sửa đổi một chút quy định của chỗ Tư Lệnh là được. Mụ đàn bà hung dữ nhà họ Diệp có quan hệ rất tốt và Quận chúa Như Gia, chỉ cần nhờ tỷ tỷ nói với phủ Tĩnh Quận Vương và phủ Diệp là xong.”
Phạm Nhàn tỏ ra rất hứng thú hỏi: “Quy định Tư Lệnh lại có thể quản lý việc bán sách sao ?”
Phạm Tư Triệt ngẩn ra một chút, nghĩ rồi mới trả lời: “Hình như có một điều khoản là về quản lý dân du cư và thương nhân lang thang, cái này có thể tận dụng được.”
Phạm Nhàn không khỏi ca ngợi, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này có tố chất làm thương nhân gian xảo, kết hợp giữa quan chức và thương gia, thậm chí nghĩ ra những chiêu bài cứng rắn như đội cảnh sát thành phố, thật sự là có tài. Nhưng cậu cũng hiểu rõ lý tưởng và thực tế luôn có sự khác biệt lớn, bèn hỏi: “Đệ tính toán lợi nhuận chưa ?”
“Mười hồi là một quyển, mỗi quyển tám lượng bạc, tổng cộng có sáu mươi tám hồi. Kinh Đô có sáu mươi bốn vạn dân, một nghìn người một quyển, vậy là có thể bán ra hơn sáu trăm bộ. Tính toán kỹ càng thì sẽ thu được ba vạn năm nghìn tám trăm bốn mươi lượng bạc.” Phạm Tư Triệt còn tỏ ra rất hứng thú nói tiếp, tất cả đã tính toán rất rõ ràng các chi phí: “Tiền thuê nhà ở đường Lạc Đông đắt, cộng thêm chi phí hiệu đính, còn việc in ấn thì giao cho Vạn Quyển Đường làm, như vậy có thể bớt phải lo lắng nhiều.”
“Vạn Quyển Đường ?” Phạm Nhàn tò mò hỏi.
Phạm Tư Triệt cười một cách nham hiểm: “Vạn Quyển Đường là cửa hàng in sách tư nhân nổi tiếng nhất ở Kinh Đô.” Phạm Tư Triệt nói tiếp, giọng điệu đầy tự tin: “Họ làm ăn lớn nhưng lại không thế lực đứng sau. Nếu dám làm giả sách của chúng ta thì chúng ta có thể đập cho họ một trận, kiếm tiền chắc chắn còn nhiều hơn nữa.”
Phạm Nhàn cảm thấy khó chịu, như muốn nôn ra máu.
Phạm Tư Triệt tiếp tục nói, không hề lo lắng: “Tính toán kỹ một chút, chúng ta có thể thu được vài ngàn lượng bạc trong năm nay, nếu thật sự có thể khiến các nhà sách khác ngừng hoạt động, số tiền này chắc chắn sẽ tăng lên.”
Phạm Nhàn thở dài: “Đệ quá lạc quan rồi, nuốn trở thành một thương nhân thành công thì phải tính toán trước những điều không lường trước được. Nói về số tiền mà đê tính ra đi, tuy dân chúng Kinh Đô giàu có nhưng mỗi bộ sách phải hơn năm mươi lượng bạc, làm sao có nhiều người có thể trả nổi số tiền này ?”
Phạm Tư Triệt ngạc nhiên nhìn Phạm Nhàn, như thể nhìn một sinh vật lạ rồi hỏi: “Huynh không biết hiện tại cuốn sách mà huynh viết đang nổi đến mức nào sao ?”
Phạm Nhàn mở to mắt, nghĩ trong lòng cuốn Hồng Lâu Mộng mới nổi lên ở thời Càn Long, nghe nói đã có bản sao bán lên đến hơn trăm lượng bạc nhưng đó chỉ là bản sao tay nên ít người có được, nếu bây giờ nhóc muốn in ra số lượng lớn, liệu có thể bán được giá cao như vậy không ?
Phạm Tư Triệt thở dài: “Mới đây thôi, nghe nói tiểu thư của nhà họ Thừa vì đọc cuốn sách đó mà suốt mấy ngày không ăn uống, đờ đẫn như người mất hồn làm phu nhân của phủ Thừa tức giận, bà đốt hết bản thảo, vị tiểu thư ấy khóc than sao lại đốt đi bảo vật của nàng và từ đó bệnh liệt giường một thời gian. Ca, Kinh Đô không giống nơi khác đâu, quan lại nhiều như cỏ mọc sau mưa, còn những cô tiểu thư suốt ngày rảnh rỗi thì càng không thiếu, chúng ta bán vài trăm, vài nghìn bộ là không có vấn đề gì.”
Phạm Nhàn ngẩn người, trong lòng nghĩ có lẽ mình nên chuẩn bị một ít bánh kẹo để an ủi cô tiểu thư đáng thương của phủ Thừa này ?
Nhận xét
Đăng nhận xét