Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 24: Vần thơ đầu tiên

Phạm Kiến thở dài, ông biết thiếu niên trước mặt là người không dễ bị thuyết phục giống như mẹ của cậu. Ánh mắt ông dần lộ vẻ dịu dàng thương cảm, nhẹ nhàng nói: “Người thúc đẩy chuyện hôn sự giữa hai nhà lần này thực sự không phải là nhà họ Phạm chúng ta, cũng không phải là phủ Tể tướng. Vì có liên quan đến rất nhiều việc nên mọi chuyện trở nên phức tạp, nếu con thực sự muốn gặp cô gái đó thì tự mình tìm cách đi, ta không tiện ra mặt.”

Phạm Nhàn cúi người hành lễ: “Chỉ cần cha đồng ý, làm cách nào để gặp, con sẽ nghĩ ra.” Nghĩ đến câu nói vừa rồi, trong lòng cậu dấy lên một chút nghi ngờ: “Nếu Tể Tướng đại nhân kiên quyết phản đối hôn sự này thì sao ?”

Tư Nam Bá khẽ cười lạnh nói: “Ta đã nói rồi, chuyện này đằng sau có một thế lực vô cùng to lớn, không phải ông ta muốn phản đối là được....Con đừng quên, vị tiểu thư nhà họ Lâm kia thực chất chưa từng quay về nhà họ Lâm, thân phận hiện tại của cô ấy vẫn là nghĩa nữ của bệ hạ, một Quận Chúa trong cung.”

Tiết trời tháng tư, tháng năm làm Phạm Nhàn cảm thấy như có ai đó đổ cả thùng nước đá lên người mình, từ đầu đến chân lạnh toát, mãi đến lúc này cậu mới nhận ra rằng hôn sự của mình không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Nguyên nhân thực sự nằm ở việc Hoàng Đế quyết định giao khối tài sản khổng lồ đó cho ai quản lý trong tương lai và người đưa ra quyết định cuối cùng lại chính là một nhân vật lớn đang ẩn sâu trong cung.

Nhưng không rõ là Thái Hậu hay Hoàng Đế.

“Tại sao Tể Tướng lại phản đối?” Cậu nhíu mày hỏi.

Tư Nam Bá nhấp một ngụm trà rồi nhíu mày lại, dường như không hài lòng với vị đắng nhạt của trà hôm nay, ông dùng đầu lưỡi chạm vào kẽ răng hơi khô khan rồi lẩm bẩm, giọng không rõ ràng: “Chẳng phải lần trước đã nói rồi sao ?”

Phạm Nhàn mỉm cười nhạt, trực tiếp chỉ ra chỗ bất hợp lý trong lời cha mình: “Lần trước cha nói Tể Tướng sợ rằng bệ hạ sẽ nghi ngờ việc nhà họ Lâm và nhà họ Phạm thông gia có ẩn chứa mưu đồ gì đó, nhưng thực tế thì nếu hôn sự này đã được người trong cung gật đầu, ông ta còn gì phải sợ ?”

Phạm Kiến nghe vậy thoáng cứng họng, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, ông đặt tách trà xuống bàn và cười nói: “Thôi được rồi, ta nói thật với con, thật ra là vì Trưởng công chúa không muốn gả con gái cho con.”

Phạm Nhàn nghe vậy sững người, trong lòng thầm nghĩ cái quái gì đây ? Quay đi quay lại, hóa ra chính cha mẹ người ta không muốn gả con gái mình, vậy mình còn chen chân vào làm gì ? Chi bằng phủi tay rời đi, tự mình theo đuổi cô nương vát trắng của nhà quyền quý khác còn hơn. Nghĩ là thế nhưng cậu cũng biết những lời này tuyệt đối không thể nói ra miệng, chỉ cần nhìn vào việc cả Trưởng công chúa lẫn Tể Tướng đều phản đối nhưng cha vẫn có thể thuyết phục được một nhân vật lớn trong cung để chỉ định hôn sự, cũng đủ hiểu rằng nhà họ Phạm đã vận dụng bao nhiêu thế lực ngầm trong quá trình đó.

“Vậy tại sao Trưởng công chúa lại không đồng ý ?” Cậu tò mò hỏi, trong lòng cười thầm chẳng phải vị tiểu thư nhà họ Lâm kia cũng giống mình sao ? Cả hai đều là con ngoài giá thú, vậy mà còn ra vẻ cao ngạo gì chứ ?

“Đây là một chuyện đặc biệt, bệ hạ vô cùng thương yêu vị Quận Chúa này, thậm chí còn cưng chiều hơn cả Trưởng công chúa. Có lần trong bữa tiệc rượu, ngài lỡ miệng nói rằng nếu Quận Chúa thành thân,¥ thì Trưởng công chúa phải giao lại một phần quyền lực trong tay mình cho phò mã tương lai của Quận Chúa, để tránh những tranh chấp không cần thiết về hoàng tộc sau này.” Tư Nam Bá nhẹ nhàng vuốt bộ râu dài bốn tấc dưới cằm, có vẻ tâm trạng rất tốt.

Phạm Nhàn nhún vai thở dài nói: “Thì ra là vậy, xem ra vị Trưởng Công chúa này cũng là người ham mê quyền lực. Saoăm xưa bà ta không gả cho Tể Tướng rồi sinh con đẻ cái, sống cảnh gia đình quây quần có phải vui vẻ hơn không ?”

Tư Nam Bá khẽ cười lạnh đáp: “Chung quy cũng chỉ là chữ tình làm hại người ta mà thôi. Năm đó nếu Công Chúa gả cho Lâm Nhược Phủ, dù ông ta có cao quý đến đâu nhưng với thân phận Phò mã thì không thể thi triển tài năng của mình, sao có thể trở thành Tể Tướng đứng đầu trăm quan và đạt được vinh quang như ngày nay ?”

Phạm Nhàn nhíu mày, giờ cậu mới chợt nhớ ra rằng bất cứ ai làm phò mã đều không được tham gia triều chính, chỉ có tước vị trên danh nghĩa, chứ không có thực quyền gì.

Tư Nam Bá nhìn sắc mặt Phạm Nhàn, chậm rãi nói thêm: “Nếu con cưới vị tiểu thư nhà họ Lâm đó, dù cô ấy chỉ được gọi là Quận Chúa trong cung mà không được ghi vào hoàng tịch thì đường làm quan của con cũng sẽ gặp không ít rắc rối.”

Phạm Nhàn đứng dậy, nở nụ cười nhàn nhạt: “Chuyện đó để sau hẵng tính.”

Tư Nam Bá gật đầu: “Cũng đúng, sang năm là kỳ thi, vài ngày nữa con cũng nên bắt đầu ôn tập rồi.”

Phạm Nhàn thầm nghĩ bản thân thật sự phải đi thi khoa cử, chen chúc với những kẻ như Phạm Tư Triệt sao ? Nghĩ tới đây, cậu bật cười khổ nhưng cũng chẳng buồn trả lời.

Sau đó Tư Nam Bá lại nhắc rằng ngày mai ở phủ Tĩnh Quận Vương sẽ tổ chức buổi thi thơ thường niên một tháng một lần, bảo cậu nên chuẩn bị sẵn sàng. Phạm Nhàn nghe tới đây thì thấy tuy chuyện này không khủng khiếp như phải thi bát cổ* nhưng lại nghĩ đến việc bản thân có thể sẽ phải "sáng tác" vài bài thơ của mấy lãp Tân bán muối, lão Tô, lão Lý, lão Đỗ nào đó thì cảm thấy đau đầu không ít.

(*Bát cổ: chỉ một thể loại văn trong khoa cử thời Minh - Thanh, quy định về phân đoạn rất nghiêm ngẳt, nội dung rỗng tuếch, hình thức cứng nhắc, gò bó tư tưởng con người. Gồm 4 đoạn, mỗi đoạn 2 vế, tất cả có 8 vế)

Phạm Kiến nhìn cậu mỉm cười rồi nói: “Ta biết con có tài thơ ca, không cần phải che giấu tài năng quá mức trong một số trường hợp. Dù trong cung đã có người ủng hộ hôn sự này nhưng nếu con có thể đạt được chút danh tiếng trong giới văn học Kinh Đô, có lẽ Trưởng công chúa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi gả con gái mình đi.”

Phạm Nhàn cười khổ đáp lời, trong lòng hiểu rõ những lá thư mình từng gửi cho em gái, e rằng ông già này đã lén đọc hết, tất nhiên việc cậu viết Hồng Lâu Mộng cũng không thể giấu được. Chỉ là nhìn thấy cha vẫn nhẫn nhịn đến giờ mới ngầm ám chỉ điều đó, cậu không khỏi thầm khâm phục sự nhẫn nại và tính cách sâu sắc, lão luyện của ông.

......

Ở thời đại này không có khái niệm chủ nhật, dù bạn có làm việc suốt ngày thì cũng không có ông trời nào cầm dao xuống chém bạn. Tương tự mà nói, ở đây cũng không có thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm hay thậm chí thứ sáu, tóm lại không hề tồn tại sự phân biệt rõ ràng giữa ngày làm việc và ngày nghỉ.

Các cửa tiệm chắc chắn phải mở mỗi ngày, công vụ phải xử lý liên tục, ngay cả Hoàng Đế cũng không có khả năng nghỉ ngơi. Nhưng đối với các công tử, tiểu thư của những gia tộc danh giá khắp Kinh Đô thì việc duy nhất họ làm hằng ngày chính là vui chơi.

Sau trận đại chiến mười sáu năm trước, Bắc Ngụy bị chia cắt, yếu ớt không thể trỗi dậy, Tây Man rút lui về phương xa, chỉ còn vài ngàn con ngựa Hồ nhởn nhơ gặm cỏ trên núi Âm Sơn. Hoàng Đế chỉ cần một mệnh lệnh thì Thái Tử lập tức dẫn theo mười vạn đại quân đi biên cương mở rộng lãnh thổ, việc này cũng chẳng khác gì trò chơi.

Tuy phong võ trong Khánh Quốc rất thịnh hành nhưng khi Hoàng Đế cảm thấy chán chiến trận, đột nhiên ông lại yêu thích việc ngâm thơ đối đáp. Bên trên thích gì, bên dưới học theo đó. Phần lớn đám con cháu các gia tộc lớn trong Kinh Đô chẳng có việc gì để làm, mà cũng không đủ tư cách để mang binh chơi nên đành tập trung vào những thú chơi tao nhã, nhằm tạo khoảng cách với đám bình dân, họ phải đọc sách, phải giải nghĩa kinh thư, phải học làm thơ, lại còn phải sáng tác thơ.

Vì thế trong kinh đô hiện nay, điều thịnh hành nhất không phải là những trận quyết đấu giữa các cao thủ võ lâm, mà chính là cái gọi là hội thơ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên