Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 23: Lý do đơn giản

Cung Điển được công nhận là một trong những cao thủ mạnh nhất Kinh Đô, một người đã trải qua vô số lần thử thách sinh tử trong đời nhưng gã chưa bao giờ gã ngờ rằng lại gặp phải một nhân vật mạnh mẽ ngay giữa một Kinh Đô được bảo vệ nghiêm ngặt như thế này, ngay cạnh Miếu Khánh.

Khí thế từ phía sau không hề tỏ ra quá mãnh liệt nhưng cảm giác hòa quyện hoàn hảo với môi trường xung quanh lại khiến Cung Điển chấn động, thứ mà cả đời gã chỉ từng thấy trên người sư thúc của mình, gã và Tư Lệnh Kinh Đô là huynh đệ đồng môn, chính là Diệp Lưu Vân, một trong Bốn Đại Tông Sư mạnh nhất thiên hạ.

Trong nhận thức của gã thì không thể tưởng tượng được rằng một cao thủ cấp tông sư lại có thể bỏ qua thân phận, giống như một sát thủ mà lặng lẽ xuất hiện ngay phía sau gã !

Sự tĩnh lặng kéo dài như ngưng đọng cả thời gian trong căn phòng.

Ngón út bên tay trái của Cung Điển khẽ run lên một chút, gã biết mình không thể duy trì thế cân bằng bị động này thêm nữa, trong đôi mắt ánh lạnh sắc bén bùng lên !

Không một dấu hiệu báo trước, chân khí trong cơ thể gã cuộn trào, toàn thân như hóa thành một con rồng xám lao vụt ra, chân trái của gã bất ngờ quét mạnh ra sau, tay phải cong lại. “Keng !” Một tiếng vang lạnh lẽo xé toạc không gian, lưỡi đao rạch nát không khí, mang theo sức mạnh không chút sợ hãi mà bổ xuống phía sau !

Một tiếng rên trầm thấp vang lên nhưng lưỡi đao ấy lại chỉ chém vào khoảng không. Kẻ cao thủ thần bí cấp tông sư kia đã biến mất, không để lại chút dấu vết.

Nội lực của Cung Điển quá hùng hậu, thế mà một nhát đao toàn lực như vậy lại rơi vào hư không, khiến gã không thể thu hồi chân khí đúng lúc, lồng ngực gã như bị sấm sét đánh trúng, một luồng nhiệt cuồn cuộn dâng lên, máu tươi chảy ra từ hai lỗ mũi, nhuộm đỏ sắc mặt kiên cường.

Cung Điển nhìn xuống mặt đất trống không một bóng người, ánh mắt của gã không hề hiện lên sự sợ hãi, chỉ có một chút mơ hồ, hiển nhiên đối phương có khả năng dễ dàng lấy mạng gã, vậy tại sao lại rời đi ?

Trong thoáng chốc, Cung Điển nghĩ đến thiếu niên với những chiêu thức có nét tương đồng đáng ngạc nhiên mà gã gặp ngày hôm qua, trong lòng gã bỗng dấy lên một suy đoán có lẽ cao thủ cấp tông sư vừa đến và biến mất kia có quan hệ gì đó với sư môn của gã nên mới nương tay để gã toàn mạng.

Sau một hồi nghỉ ngơi, Cung Điển mỏi bước ra khỏi căn nhà nhỏ nơi ông đang ẩn náu, chuẩn bị quay về phủ với thần sắc có phần mệt.

Tại sao Ngũ Trúc lại không giết gã ? Rất rõ ràng là không phải vì nể tình Diệp Lưu Vân, nên nhớ Ngũ Trúc là một con quái vật dám ra tay với cả Diệp Lưu Vân nếu cần. Thực ra lý do vô cùng đơn giản, ngày hôm qua Cung Điển khiến Phạm Nhàn thổ huyết, hôm nay Ngũ Trúc cũng khiến gã phải phun ra một ngụm máu, mọi chuyện chỉ đơn giản có vậy.

........

Lúc Phạm Nhàn quay về phủ Phạm thì trời hãy còn sớm, Phạm Tư Triệt vẫn đang hăng hái bận rộn với những kế hoạch kiếm tiền lớn lao của mình trong thư phòng, còn Nhược Nhược thì không biết đã đi chơi ở nhà ai, cả khu vườn chỉ có đám gia nhân và các nha hoàn đang cung kính làm việc, dù có một vài nha hoàn vô cùng xinh đẹp nhưng tâm trạng của Phạm Nhàn hôm nay không tốt, thêm vào đó là bầu không khí không thích hợp, khiến cậu chẳng có hứng thú mà đùa cợt.

Cậu pha một chén trà, nhấp một ngụm rồi nhíu mày suy nghĩ, rốt cuộc người xuất hiện ở Miếu Khánh hôm nay là ai ? Đối phương ở đó chờ cậu là vì mục đích gì ? Chẳng lẽ....đó là người nhà của cô nương váy trắng kia đang đợi cậu sao?

Chỉ vừa nghĩ đến khả năng ấy thôi mà trái tim Phạm Nhàn đã nóng lên nhưng rồi khi nhớ đến lời truyền âm của Ngũ Trúc, lòng cậu lập tức nguội lạnh. Nếu đúng như cậu đoán, Ngũ Trúc thúc chắc chắn sẽ chẳng mảy may quan tâm, con người gỗ ấy chẳng có chút tò mò nào đối với những chuyện tình cảm nam nữ.

Phạm Nhàn thay một bộ y phục nhẹ nhàng thoải mái hơn, thắt dây lưng qua loa và bước vào thư phòng của cha mình, cậu bất ngờ khi thấy Tư Nam Bá cũng đang có mặt ở đó.

“Hôm nay công việc ở bộ có ít.” Phạm Kiến bảo cậu ngồi xuống rồi chậm rãi nói: “Con đến Kinh Đô cũng đã mấy ngày, đừng chỉ ra ngoài lêu lổng mãi, ta đã biết chuyện ở tửu lâu ngày hôm qua rồi. Những loại xung đột như vậy, sau này có thể tránh thì tránh, đừng để bản thân trở thành kẻ không ra gì giống đệ đệ vô dụng của con.”

Phạm Nhàn cười khổ, không muốn giải thích thêm, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu: “Cha, khi nào con có thể gặp vị tiểu thư nhà họ Lâm kia ?”

Dường như Phạm Kiến khá ngạc nhiên trước đề nghị của thiếu niên, ông bật cười nói: “Đợi sau khi thành thân thì ngày nào cũng gặp, chẳng lẽ còn gấp gáp đến mức này ?”

Phạm Nhàn mỉm cười đáp: “Chuyện sau khi thành thân là chuyện sau này, con không muốn đến đêm động phòng mà vẫn chưa biết được dáng vẻ của thê tử mình trông như thế nào.” Cậu ngừng lại một chút rồi cười tiếp: “Con thấy muội muội, cô nương Diệp Linh Nhi và cả Quận Chúa Nhu Gia thường xuyên ra ngoài, chuyện nam nữ giao tiếp cũng không phải điều gì quá lớn lao nhỉ ?”

“Đương nhiên nam thanh nữ tú gặp mặt một lần không phải điều gì quá đáng.” Phạm Kiến mỉm cười giải thích: “Nhưng con phải hiểu, thân phận của tiểu thư nhà họ Lâm có chút đặc biệt, tuy mang họ Lâm nhưng cô ấy lại không có nhiều quan hệ với phủ Tể tướng. Từ nhỏ cô ấy đã lớn lên trong hoàng cung, Hoàng Thượng vì thể diện của hoàng gia và cũng để Trưởng công chúa có thể thường xuyên gặp con gái mình đã nhận cô ấy làm nghĩa nữ và phong làm Quận Chúa, nhưng vị Quận Chúa này lại không giống với cô nương Nhu Gia.”

Giọng nói của Phạm Kiến trở nên trầm xuống: “Mặc dù có rất ít người trong thiên hạ biết rằng cô ấy là con gái của Trưởng công chúa, cũng như là con gái của Lâm đại nhân nhưng đây là một chuyện không ai dám nhắc đến, cũng chẳng ai dám thừa nhận. Cô ấy sống trong cung nhiều năm, rất ít người có cơ hội gặp được, mãi đến đầu năm nay mới được chuyển ra ngoài vì một vài lý do và sức khỏe không tốt.”

Phạm Nhàn thở dài: “Chính vì nghe nói sức khỏe của nàng ấy không tốt nên con muốn đi thăm, biết đâu có thể giúp được gì.”

Phạm Kiến nhíu mày, đáp: “Con chỉ ở bên Phí Giới học được một năm rưỡi mà đã dám nghĩ mình giỏi hơn cả ngự y sao ? Thanh niên trẻ tuổi phải biết khiêm tốn và cẩn trọng.”

Phạm Nhàn vâng dạ nhưng vẫn không từ bỏ ý định: “Nhưng ít nhất cha cũng nên cho con biết nàng ấy trông như thế nào chứ ?”

“Con cưới cô ấy không phải vì cô ấy, mà là vì những gì cô ấy đại diện.” Ánh mắt Phạm Kiến trở nên lạnh lùng, ông nhìn thẳng vào con trai: “Con phải từ bỏ mọi suy nghĩ không thực tế. Hãy như một tảng đá cứng rắn, nghiền nát bất kỳ cảm xúc yếu đuối nào.”

Phạm Nhàn nhíu mày, vẻ khó chịu hiện rõ mà đáp: “Con thấy lời cha nói nghe ra cũng đầy vẻ cứng nhắc và cổ hủ.”

Phạm Kiến tức giận: “Con ăn nói kiểu gì thế hả ?”

Phạm Nhàn mỉm cười, giọng nói có phần cung kính nhưng ý tứ vẫn không thay đổi: “Con đã nói từ trước rồi, con không phải là một người dễ bị kiểm soát.”

“Chẳng lẽ con không muốn giành lại những thứ vốn thuộc về mình sao ?” Phạm Kiến dường như nghĩ đến điều gì đó, giọng nói dần bình tĩnh lại.

Phạm Nhàn khựng lại, sau đó nghiêm túc nói: “Thực ra...khi còn ở Đạm Châu, con đã học được rất nhiều điều, con tin rằng mình có khả năng giành được những thứ xứng đáng với năng lực của mình. Nếu có thể lấy lại gia sản của mẹ, tất nhiên con sẽ không phản đối, nhưng tất cả phải dựa trên ý chí của con. Nếu con muốn, con sẽ làm, nếu con không muốn, con sẽ không làm, đơn giản chỉ có vậy.”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên