Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 26: Gặp lại Quách Bảo Khôn
Trong vườn hoa phía sau phủ Tĩnh Quận Vương.
Nghĩ đến tình giao hảo giữa hai nhà, Thế Tử mời Phạm Nhàn cứ tự nhiên rồi đi tiếp đón những vị khách khác, dù sao hôm nay cũng có vài nhân vật hơi chướng mắt đến dự.
Phạm Nhàn lại chẳng hay biết gì về những cơn sóng ngầm dưới vẻ yên bình này, cậu cứ thế đi loanh quanh, cậu tìm được một góc vắng vẻ hợp với tính mình giữa những chỗ ngồi tưởng như lộn xộn, vừa ngồi xuống thì thấy trên bàn có rượu, bèn tự nhiên rót một chén, nhấp từng ngụm nhỏ.
Xung quanh toàn văn nhân, mở miệng là trích dẫn kinh điển. Phạm Nhàn thầm thở dài một hơi, ngửa mặt nhìn trời, nghĩ bụng may mà hôm nay nắng không quá gay gắt, bằng không ở cái hội thơ này chẳng những không có mỹ nhân để ngắm mà còn phải nghe đám người kia ngâm nga những lời chua chát, cộng thêm ánh mặt trời thiêu đốt thì chẳng khác nào biến thành món gà khô xào giấm mất.
Đám sĩ tử có vẻ ngồi tùy ý nhưng thực chất đều vây quanh chiếc bàn nhỏ giữa bãi cỏ nên chẳng mấy ai để ý đến cậu. Một vài công tử quý tộc ngồi cạnh thấy cậu lạ mặt, lại do chính Thế Tử dẫn vào bèn hiếu kỳ tiến tới hành lễ, hỏi thăm để dò xét lai lịch.
Nào ngờ Phạm Nhàn cười cười vui vẻ nhưng lời nói lại trơn tru không kẽ hở, cậi ậm ừ đôi ba câu khiến bọn họ nói chuyện nửa ngày mà vẫn chẳng thể đoán ra cậu là con nhà ai, họ tán gẫu một lúc thì cảm thấy chẳng mấy thú vị bèn tản đi, lặng lẽ chờ hội thơ bắt đầu.
Phải nói rằng hôm nay khác hẳn mấy ngày trước, ánh dương dịu nhẹ, liễu xanh phất phơ, cơn gió xuân lướt qua tựa hồ một bàn tay vô hình luồn vào cổ áo rồi ve vuốt làn da, gió cuối xuân chẳng còn rét mướt, chỉ khẽ khàng lay động khiến người ta cảm thấy khoan khoái vô cùng, đúng là thời tiết thích hợp nhất để ngủ trưa. Phạm Nhàn vốn không phải kẻ phóng túng vô độ, ban đầu còn cố giữ vẻ mặt tươi cười, gắng gượng mở mắt lắng nghe từng bài thơ câu đối, nhìn dòng rượu chảy tràn trên những chiếc bàn, nhưng gió xuân phơi phới kèm ánh nắng dịu dàng, hội thơ lại nhạt nhẽo vô vị, cậu dần dần thấy đầu óc mơ hồ, hai mắt trĩu nặng, chỉ muốn thiếp đi.
Phạm Nhàn chỉ mơ hồ nghe được vài câu thơ văng vẳng bên tai như "Mộng về chốn Lôi Châu, lại ghé qua nơi này, chẳng phải ẩn sĩ đòi giá cao, chỉ tự cười mình nông sâu..."* Rồi lại "Chén rượu nồng, một bầu xuân sắc chuốc say người, một bầu men rượu ép hoa tàn lay..."** Còn có "Nhân tài Đông Di tan tác khắp nơi, may còn một kẻ vững đôi tấm lòng..."***
(*: Câu thơ nằm trong bài thơ "Kim Tự Kinh - Mộng Trung Hàm Đan Đạo" của Lu Chí thuộc triều đại Nguyên. Câu thơ gốc là 梦中邯郸道,又来走这遭,须不是山人索价高。时自嘲. Tác giả đã đổi từ 梦中邯郸道 sang 梦中雷州道
**: Câu thơ nằm trong bài thơ "Điên Tiền Hoan - Tửu Bôi Nùng" của Lu Chí thuộc triều đại Nguyên. Câu thơ gốc là 酒杯浓,一葫芦春色醉山翁,一葫芦酒压花梢重. Tác giả đã đổi từ 一葫芦春色醉山翁 sang 一葫芦春色醉琉翁
***: Câu thơ nằm trong bài thơ ""Lăng Ba Tiên" của Chung Tự Thành thuộc triều đại Nguyên. Câu thơ gốc là 钱塘人物尽飘零,赖的斯人尚老成。Tác giả đã đổi từ 钱塘人物尽飘零 sang 东夷人物尽飘零
Mình nghĩ tác giả đổi mấy từ trong câu thơ để tránh bản quyền, maybe =))) khum biết đúng không)
Phạm Nhàn âm thầm véo mạnh vào gan bàn tay để giữ cho đầu óc tỉnh táo, dù bản thân chẳng hứng thú gì với ngâm thơ đối đáp nhưng trong hoàn cảnh này cậu không thể để lộ ra chút gì của tính cách của kiếp trước chưa được gột rửa suốt mười sáu năm qua, vì thế cậu mỉm cười, song ánh mắt lại có chút trống rỗng nhìn về phía trung tâm buổi hội.
Ánh mắt vừa lia tới đã trông thấy mấy người quen quen đang ngồi ở vị trí thoải mái nhất bên hồ, chính là đám người Quách Bảo Khôn và Hạ Tông Vĩ, những kẻ mà cậu từng có xung đột tại tửu lâu hai hôm trước. Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, Thế Tử của Tĩnh Quận Vương rõ ràng biết chuyện tranh chấp giữa nhà họ Phạm và nhà họ Quách, vậy mà hôm nay lại mời cả hai bên đến ?
Có lẽ Quách Bảo Khôn cảm nhận được ánh mắt của cậu, lúc này hắn đang mượn cơ hội phô diễn vẻ trầm ổn, chững chạc với đám mỹ nhân bên kia hồ thì chợt quay đầu lại, nhìn thấy kẻ từng dùng hắc quyền đánh mình bầm dập, đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, chẳng còn chút phong độ nho nhã nào, bàn tay đang phe phẩy cây quạt theo bản năng ném thẳng xuống bàn.
Trong lúc đó, một vị thái học sinh đang giảng giải kinh thư, khiến phần lớn mọi người đều tập trung lắng nghe nên không ai để ý đến phản ứng khác thường của công tử nhà Thượng Thư đại nhân.
Mấy người cùng bàn với Quách Bảo Khôn cũng lần lượt nhìn theo ánh mắt hắn thì phát hiện ra Phạm Nhàn đang ngồi ở góc khuất, sắc mặt cả bọn lập tức biến đổi, nghĩ bụng bọn họ đều là văn nhân tài tử đầy bụng kinh luân, hôm nay lại không mang theo hộ vệ, nếu lát nữa thằng nhãi nhà họ Phạm kia lại dùng hắc quyền thì ai sẽ là người ra mặt ngăn cản đây ?
Thế nhưng Phạm Nhàn chỉ mỉm cười nhìn họ, còn nhàn nhã gật đầu chào hỏi, như thể bạn bè lâu ngày gặp lại.
Đám người bên kia thấp giọng bàn bạc gì đó rồi từ từ nở những nụ cười mang ý vị sâu xa, riêng Quách Bảo Khôn vốn luôn có vẻ mặt âm trầm lại lộ ra chút đắc ý khoái trá, trong khi Hạ Tông Vĩ vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, như thể chẳng buồn để tâm.
.......
Không rõ các cô nương bên kia hồ đang làm gì dưới bức rèm trắng nhưng các nữ quan trong phủ đã liên tục ghi chép những bài thơ do các nàng sáng tác rồi đưa sang bên này để các tài tử phẩm bình từ lâu.
Thế Tử cười lớn: "Tuy nói rằng nữ nhân chẳng thua kém bậc trượng phu nhưng con đường văn chương khác với việc đấu sức, vư vị cứ thoải mái, không thể để thua những cô gái yếu đuối ấy được."
Mọi người đồng thanh hưởng ứng, tiếng cười vang lên, có người đề xuất chọn một thứ gì đó làm chủ đề, mỗi người làm một bài thơ, sau đó chọn ra ba bài hay nhất để đối đáp với các tài nữ bên kia hồ.
Một thư sinh ở bên bàn của Quách Bảo Khôn chợt lóe mắt, chắp tay nói: "Vãn sinh bất tài, hay là lấy hồ nước làm đề tài, mọi người thấy thế nào ?"
"Tuyệt diệu ! Hôm nay hồ biếc soi vàng..." Có người tán thưởng.
"Rất hợp, nhìn cảnh sắc non nước...." Người khác phụ họa.
Quách Bảo Khôn khẽ đảo mắt, chợt nhìn về phía Phạm Nhàn rồi cất cao giọng: "Không ngờ hôm nay Phạm thiếu gia cũng tới, chi bằng Phạm thiếu gia mở màn nhé ?"
Phạm Nhàn vốn đến đây chỉ để vâng lệnh của cha, bày ra bộ dáng công tử danh môn trước mặt giới tài tử, chứ chẳng hề có ý định khoe tài, cậu nghe nói phải làm thơ thì mỉm cười lắc đầu: "Tài mọn khó bì, xin nhường lại cho các vị."
Quách Bảo Khôn thấy cậu thoái thác thì càng tin chắc đối phương chỉ là kẻ hữu danh vô thực, hắn lạnh lùng châm chọc: "Hôm trước Phạm huynh hùng hổ luận bàn ở Nhất Thạch Cư, dường như chẳng xem thiên hạ tài tử ra gì, hôm nay gặp mặt thì lại chẳng nỡ chỉ giáo một câu, xem ra tầm mắt cao xa quá rồi !"
Mọi người trong vườn nghe Quách Bảo Khôn nói vậy thì mới nhận ra hai bên vốn đã có hiềm khích từ trước, lần này chỉ mượn cớ thơ phú để châm ngòi mà thôi. Đa số khách trong phủ hôm nay đều là khách của phủ Tĩnh Vương, tuy không rõ Phạm Nhàn là ai nhưng thấy cậu có vẻ quen biết với Thế Tử bèn đoán có lẽ là một vị công tử thuộc chi nhánh nào đó của nhà họ Phạm, dù vậy chẳng ai nghĩ tới cậu lại chính là con trai của Tư Nam Bá Phạm Kiến.
Thấy đám đông bắt đầu xì xào bàn tán, Quách Bảo Khôn nhấp một ngụm trà, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: "Vị Phạm huynh này chính là người vừa mới vào kinh gần đây, hẳn là các vị cũng từng nghe nói."
Những người có mặt chẳng phải kẻ ngu dốt, lập tức đoán ra thân phận của Phạm Nhàn, ánh mắt họ nhìn về phía cậu mang theo đủ loại cảm xúc, có chút thương hại, có chút khinh thường, cũng có chút suy tư phức tạp.
Phạm Nhàn vẫn điềm nhiên, nét cười nhàn nhạt chưa từng biến mất nhưng nhất quyết không chịu làm thơ. Thế tử Tĩnh Vương nhìn cậu, trong mắt lóe lên tia khác lạ, cảm thấy người này thật khó dò, bèn đứng ra hòa giải: "Thơ cần có cảm hứng, hôm nay Phạm thế huynh không có hứng, chư vị cứ tùy ý ngâm thơ là được."
Phạm Nhàn lười biếng tựa vào chiếc bàn thấp, mắt nhìn đám người trong sân đấu thơ qua lại, nghe những câu chữ sáo rỗng, trong lòng chán ngán vô cùng. Nhưng dáng vẻ ấy rơi vào mắt kẻ khác lại thành bộ dạng ngông nghênh khó ưa, có người cười lạnh châm chọc: "Tài danh của tiểu thư nhà họ Phạm lan xa, thi từ nổi danh khắp Kinh Đô, không ngờ Phạm thiếu gia lại theo con đường thích im lặng, đúng là khiến người ta bất ngờ."
Quách Bảo Khôn cười khẽ, hạ giọng nhưng vẫn cố tình để người xung quanh nghe thấy: "Dù sao cũng không phải lớn lên trong phủ, tất nhiên phải khác biệt với mọi người rồi." Dù hắn cố hạ giọng nhưng mọi người đều hiểu rõ hàm ý trong câu nói đó, tuy tư tưởng ở Khánh Quốc có phần thoáng hơn nhưng thân phận con ngoài dã thú vẫn khó mà đường hoàng xuất hiện trên vũ đài quyền quý, huống hồ thân thế của Phạm Nhàn lại càng nhạy cảm hơn. Trong phút chốc, không khí trên sân bỗng trở nên quái dị, mơ hồ có chút lành lạnh.
Nhận xét
Đăng nhận xét