Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 20: Huynh muội nhà họ Phạm trò chuyện
“Thế nào là kế hoạch ?” Phạm Tư Triệt đưa ánh mắt cầu cứu về phía chị gái.
Phạm Nhược Nhược chớp mắt, nhẹ nhàng giải thích: “Là đệ định làm gì và làm như thế nào, rất đơn giản thôi.”
Phạm Tư Triệt gật đầu, nhóc đã tự xây dựng trong lòng một mục tiêu vĩ đại từ thuở bé, bởi thế mà mới có thể vượt ra khỏi cái mác công tử bột, nghiêm túc và nỗ lực thực hiện những điều này.
Ước mơ từ nhỏ của Phạm Tư Triệt chính là: trở thành gia tộc giàu có nhất thiên hạ như nhà họ Diệp ! Chỉ là khi ấy nhóc hoàn toàn không biết rằng người anh luôn khích lệ mình lại có mối quan hệ sâu sắc thế nào với nhà họ Diệp.
........
Sau đó ma ma dẫn Phạm Tư Triệt đi rửa mặt chải đầu, trong sảnh chỉ còn lại hai anh em. Phạm Nhàn trầm lặng bước ra ngoài, Phạm Nhược Nhược yên lặng theo sau. Hai người rất ăn ý, cùng bước đi trên hành lang, khi vừa tới gần phòng khuê của Nhược Nhược thì họ dừng lại bên hồ nước nông phía bên hành lang.
Nhược Nhược lên tiếng trước: “Ta biết không nên phân biệt giai tầng nhưng ta nghĩ, nếu Tư Triệt thực sự muốn đi con đường đó, e rằng sẽ rất khó khăn.”
Phạm Nhàn mỉm cười lắc đầu: “Xã hội có người thì sẽ có giai tầng, điều này trước đây ta đã từng nói với muộu rồi, không cần cưỡng ép thay đổi điều gì cả. Nhưng vấn đề là chúng ta có thể thừa nhận sự tồn tại của nhóc con nhưng không cần vì sự tồn tại đó mà thay đổi bản tâm của chính mình.”
Phạm Nhược Nhược mở to đôi mắt, tò mò nhìn anh trai hỏi: “Bản tâm là gì vậy ?”
“Bản tâm không phải là những điều thần thánh mà mấy tay thầy cúng hay nói đâu.” Phạm Nhàn vỗ ngực mình, mỉm cười đáp: “Nó chỉ đơn giản đúng như nghĩa chữ, bản tâm chính là...rốt cuộc bản thân thực sự muốn gì.”
Cậu tiếp tục nói: “Đời người của mỗi người chỉ sống một lần, vậy chúng ta nên sống thế nào với cơ hội duy nhất này ? Khi ngoảnh đầu nhìn lại thì đừng để bản thân phải hối tiếc vì đã hoài phí thanh xuân, cũng đừng xấu hổ vì đã sống một cuộc đời vô nghĩa. Đến khi nằm xuống, ta có thể tự hào mà nói rằng: Ta đã làm tất cả những gì mình muốn làm, dù không thành công nhưng ít nhất ta đã cố gắng hết sức.”
Đôi mắt Phạm Nhược Nhược khẽ ánh lên, nàng chăm chú nhìn gương mặt của Phạm Nhàn, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
“Nhưng câu này không phải ta nghĩ ra đâu.” Phạm Nhàn cười ngượng ngùng giải thích: “Là một người tên là Alexander Ostrovsky* nói đấy.”
(*Alexander Ostrovsky: là một nhà viết kịch người Nga, thường được coi là đại diện vĩ đại nhất của thời kỳ hiện thực Nga. Ông là tác giả của 47 vở kịch gốc, ông gần như tạo ra một kho tàng kịch nghệ quốc gia Nga)
“Tên gì lạ ghê....giống như tên người ở bên kia biển.”
“Đúng vậy, chỉ là đoạn sau ta sửa lại một chút, dù sao ta cũng không phải người cao cả gì, tầm nhìn của ta chỉ dừng lại ở ba năm trước mắt, ba dặm trước mặt thôi.”
“Vậy nên...nếu Triệt nhi đã yêu thích thì hãy để đệ ấy nỗ lực hết sức mà làm, có như vậy thì sau này đệ ấy mới không hối tiếc, đó mới là sống theo bản tâm.” Phạm Nhược Nhược như vừa ngộ ra điều gì, nhẹ giọng thốt lên.
Phạm Nhàn tiếp lời: “Con người phải sống, phải tồn tại, vậy nên nếu có thể tìm được một cách nuôi sống bản thân, mà cách đó lại chính là điều mình yêu thích thì đó là trạng thái sống lý tưởng nhất.”
“Ta hiểu rồi.” Phạm Nhược Nhược nở nụ cười rực rỡ như đóa hoa vừa bung nở.
Phạm Nhàn mỉm cười: “Có lẽ muội chưa từng để ý đến biểu cảm của Tư Triệt khi tính toán, vẻ mặt ấy khiến ta nhớ đến một câu nói: Người nghiêm túc là người đẹp nhất.’”
Phạm Nhược Nhược bật cười khúc khích, trong lòng thầm nghĩ với dáng vẻ của em trai mình, làm sao có thể được gọi là đẹp chứ.
Phạm Nhàn nghiêm túc chỉnh lại: “Không được cười, thật ra muội không bằng được đệ ấy về phương diện này. Ít nhất Tư Triệt rất rõ ràng về những gì mình muốn trong đời này, còn muội thì sao ? Mặc dù mọi người ở Kinh Đô đều gọi muội là tài nữ nhưng muội thực sự muốn làm gì ? Đường thơ văn không phải là một lối đi nhỏ, nếu muội thật lòng muốn gửi gắm cảm xúc vào đó thì phải nghiêm túc và nỗ lực hơn, đừng chỉ xem như thú tiêu khiển.”
Phạm Nhược Nhược cúi đầu tiếp nhận lời dạy bảo nhưng sâu thẳm trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Nàng nghĩ những câu hỏi dạy dỗ như thầy trò thế này trước đây chỉ dừng lại trên những tờ thư, nay đã trở thành hiện thực, đây chẳng phải là hạnh phúc lớn lao hay sao. Ánh trăng từ trên cao rọi xuống mặt hồ nông, phản chiếu lên góc hành lang những gợn sáng bạc nhè nhẹ, dường như gương mặt Phạm Nhàn càng trở nên thanh thoát, trong trẻo, tựa như người bước ra từ cõi tiên dưới ánh sáng dịu dàng ấy.
“Ca ca mới là người thực sự đẹp nhất.” Phạm Nhược Nhược nhìn cậu, khẽ nói.
Phạm Nhàn không nghe thấy lời thì thầm ấy, cậu đang mải nghĩ về những gì diễn ra trong đại sảnh nên có chút thất thần. Cậu tự lẩm bẩm: “Ta mong ngôi nhà này có thể yên bình hơn một chút, mong rằng Liễu thị đủ thông minh để không làm ta thất vọng.”
Khi sắp rời đi, Phạm Nhàn bỗng nhớ đến cô nương váy trắng mà cậu tình cờ gặp ở Miếu Khánh lúc chạng vạng, cậu miêu tả lại dáng vẻ và trang phục của nàng với sự mong chờ, nghĩ rằng chắc chắn cô nương đó là con gái nhà quyền quý ở Kinh Đô, còn Nhược Nhược thì thường xuyên qua lại các phủ đệ của vương công quý tộc, hẳn là sẽ biết chút gì đó.
Nhưng Phạm Nhược Nhược nghe anh trai miêu tả thì hoàn toàn không có chút manh mối nào, nàng cười khúc khích trêu chọc: “Huynh gặp tiên nữ ở đâu vậy ? Đến mức cả hồn cũng bị nàng bắt đi rồi.”
Trong lòng nàng thì anh trai luôn là người thầy vượt xa tuổi tác về sự trưởng thành và chín chắn, đây là lần đầu tiên nàng thấy trên gương mặt huynh trưởng có vẻ thất thần, như đang nhớ nhung điều gì đó, điều này khiến nàng không khỏi tò mò về cô nương váy trắng kia. Phạm Nhàn cười khổ đáp: “Đến muội còn không biết, vậy thì chắc chắn là không tìm được rồi.” Dẫu nói vậy nhưng trong lòng cậu vẫn rất kiên định, cậu biết sẽ có một ngày, cậu sẽ gặp lại...cô nương gặm đùi gà ấy.
Bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến cậu rùng mình.
Một xâu kẹo hồ lô đã dẫn cậu đến Miếu Khánh, nơi mà cậu luôn muốn ghé thăm và rồi tình cờ gặp cô nương đó, những sự kiện tình cờ nối tiếp nhau một cách kỳ lạ này khiến cậu không thể không tin vào hai chữ “duyên phận.” Trong lòng dâng lên một niềm kỳ vọng lớn lao, cậu phấn khích nói: “Muội nói xem...có khi nào, nàng ấy chính là....tiểu thư nhà họ Lâm không ?”
Phạm Nhược Nhược nhíu mày nói: “Tiểu thư nhà họ Lâm sao, thật sự ta chưa từng gặp. Dù sao thì thân phận của nàng ấy có chút, có chút....” Nàng liếc nhìn anh trai, cẩn trọng tiếp lời: “....Có chút bất tiện nên rất ít người biết được dung mạo của nàng ấy, chỉ thỉnh thoảng có vài tin tức truyền đến từ tiểu thư nhà họ Diệp, nghe nói hai người họ là bạn thân từ nhỏ, quan hệ vô cùng thân thiết.”
“Tiểu thư nhà họ Diệp ?” Phạm Nhàn vừa nghe đến chữ “Diệp” thì không khỏi cảm thấy căng thẳng một cách bản năng.
“Là con gái của Diệp Trọng, người trấn giữ Kinh Đô, tên là Diệp Linh Nhi.” Phạm Nhược Nhược tò mò hỏi: “Sao vậy ?”
Phạm Nhàn mỉm cười nhớ đến thiếu nữ cưỡi ngựa màcậuanh đã gặp vào ngày đầu tiên bước chân vào Kinh Đô, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần tìm được người thì sẽ không sợ mất manh mối. Nhưng lúc này Phạm Nhược Nhược lại trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tuy nhiên, ta nghĩ cô nương mà huynh gặp hôm nay chắc chắn không phải là tiểu thư nhà họ Lâm đâu, vậy nên dù có hỏi Diệp Linh Nhi thì cũng chẳng có ích gì.”
“Tại sao muội lại chắc chắn như vậy ?” Phạm Nhàn vốn đang kỳ vọng câu chuyện như trong tiểu thuyết tình cảm có thể xảy ra với mình, cậu nghe xong thì không khỏi ngạc nhiên mà hỏi lại.
Nhận xét
Đăng nhận xét