Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2024

Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 12: Sự giải thích đơn giản mà thô thiển

Phí Giới mặt đen như than, lạnh lùng nói:  "Đương nhiên ta không có tư cách nghi ngờ công pháp mà Ngũ Trúc đại nhân truyền lại cho Phạm Nhàn, nhưng ta rất tò mò là tại sao ngài không tự mình dạy nó ? Phải biết rằng, thằng bé mới có năm tuổi, cho dù nó thông minh đến mấy, việc này cũng quá nguy hiểm. Ngài với tư cách là nô bộc của mẹ nó, chẳng lẽ không nên đứng bên cạnh trông chừng sao." Lời này nghe cũng có lý, đã là cuốn khẩu quyết chân khí vô danh được Ngũ Trúc để lại bên cạnh chiếc nôi của Phạm Nhàn thì đương nhiên y phải có trách nhiệm bảo đảm Phạm Nhàn không luyện đến mức xảy ra chuyện. Phạm Nhàn khó xử liếc nhìn Ngũ Trúc, ánh mắt vô tình dừng lại trên tấm vải đen che đôi mắt của y. Ngũ Trúc chậm rãi mở miệng: "Đây không phải thứ ta để lại cho thiếu gia, mà là tiểu thư để lại." "Cứng ngắc." Phí Giới đã không muốn chọc vào người mù này nhưng giờ thì bực quá không nhịn được nữa: "Tu vi của ngài cao như vậy, chỉ cần chỉ bảo một hai câu, Phạm Nhàn cũ...

Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 11: Chân khí bá đạo

  "Ai có chứng cứ chứng minh rằng Thần Miếu thực sự tồn tại không?" Phạm Nhàn vẫn giữ nguyên tinh thần của một người hiện đại. Phí Giới ngạo nghễ đáp:  " Quốc Sư Khổ Hà, m ột trong Tứ Đại Tông Sư, chẳng qua chỉ nhờ Thần Miếu để mắt tới mà trở thành tuyệt thế cường giả trên đại lục, chừng đó còn chưa đủ chứng minh sao. " "Có khi Khổ Hà uống quá nhiều chất kích thích, xong lại đổ thừa cho  Thần Miếu  thôi." Phạm Nhàn bĩu môi. "Xí, dù ta cũng rất ghen tị với vận khí của cái tên Khổ Hà đầu trọc đó, nhưng mấy chục năm nay hắn kính thần như một, ta thật lòng nể phục  điều này, l àm gì có chuyện lấy Thần Miếu ra làm cái cớ....Nhưng mà, chất kích thích là cái gì ? " "Là loại thuốc bổ, kiểu như tiên đan vậy đó....chắc hắn bổ quá hóa hỏng, không thì sao tóc rụng sạch thế." Phạm Nhàn vừa nói vừa cười toe, tiện tay bỡn cợt với thầy mình. Phí Giới lười chẳng thèm đôi co: "Thần Miếu cũng giống như thiên mạch giả, đều là những thứ được ghi lại tr...

Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 10: Ngũ đại tông sư ?

Phí Giới chậm rãi nhíu mày, nếu dựa vào thực lực đáng sợ của người mù kia, ông chưa từng nghĩ chân khí mà Phạm Nhàn tu luyện có thể gặp vấn đề, nhưng hôm nay khi bắt mạch, ông lại phát hiện có điều gì đó bất thường. Phạm Nhàn t hấy ông thầy vốn thích đùa cợt bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường cũng cảm giác không ổn, cậu mỉm cười hỏi: “Có vấn đề gì sao ạ ?" “Cười cợt như vậy, ngươi không sợ bị tẩu hỏa nhập ma à ?"  Phí Giới lườm cậu một cái rồi nói:  “Trước đây ta chỉ biết chân khí của ngươi rất bá đạo, nhưng không ngờ lại bá đạo đến mức này.” Phạm Nhàn gãi gãi đầu: “Rất bá đạo ? Bá đạo cỡ nào ạ ?” Phí Giới nghiêm túc trả lời: “Cực kỳ bá đạo.” Phạm Nhàn cũng nghiêm túc nhìn ông: “Thầy ơi, chúng ta đang nói toàn lời vô nghĩa đấy.” ..... ..... Phí Giới là bậc thầy về dùng độc, chứ không phải cao thủ võ nên hoàn toàn không thể xác định loại chân khí vô danh mà Phạm Nhàn đang tu luyện là từ môn phái nào, nhưng ông có thể cảm nhận rất rõ sự nguy hiểm tiềm ẩn trong luồng châ...

Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 9: Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học

Trong vòng một năm sau đó, cậu bé Phạm Nhàn bắt đầu theo học  mọi kiến thức về độc tố của  thầy Phí , người chuyên về độc dược  đến từ kinh đô, thi  thoảng cậu còn tranh thủ ra khỏi thành rồi trèo đèo lội suối để tìm những loại thảo dược có độc như hạt mã tiền hay quả hạch ba ba đa tư. Cậu không ngần ngại thử đủ các loại nấm lạ, khiến bụng đau quặn không biết bao nhiêu lần, nếu không nhờ bên cạnh có một bậc thầy độc dược cao tay hỗ trợ, e rằng cậu đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi. Tất nhiên để học hỏi sâu sắc hơn thì vị con rơi của Bá tước Tư Nam đã gây ra không biết bao nhiêu “vụ án mạng” động trời  dưới sự hướng dẫn của thầy Phí Giới,  vô số chú thỏ trắng ngây thơ chưa kịp mọc đuôi hay những chú cóc ghẻ nhảy nhót tung tăng đều hóa thành những linh hồn oan ức dưới bàn tay mảnh mai non nớt của cậu. Năm đó, Phạm Nhàn mới chỉ năm tuổi. Điều kỳ lạ là kể từ khi thầy Phí Giới đến bến cảng Đạm Châu thì Ngũ Trúc sống ở tiệm tạp hóa cũng không còn cố tình tránh mặt Ph...

Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 8: Tuổi tác không phải vấn đề

Phạm Nhàn tháo khẩu trang ra rồi rửa tay bằng nước sạch, bắt đầu ghi chép lại những đặc điểm của xác chết, sau đó phân tích các bệnh lý có thể có, tỉ mỉ ghi vào cuốn sổ da đen mà Phí Giới cung cấp cho cậu. Sau khi làm xong mọi việc, cậu mới đứng dậy, sắc mặt hơi tái, hàng mi dài không ngừng run rẩy: “Thầy, còn gì phải làm không ạ ?” Phí Giới nhìn cậu, nhíu mày, không ngờ cậu bé lại can đảm đến mức này. Phạm Nhàn không đợi ông nói gì thì đã không thể nhịn được nữa, vội vàng chạy tới một góc đất, nôn thốc nôn tháo, khi cơn khó chịu dịu xuống, cậu mới quay lại. Ánh mắt của Phí Giới thoáng qua một tia dịu dàng, trong lòng tự hỏi liệu mình có quá tàn nhẫn khi để một đứa trẻ bốn tuổi tiếp xúc với những thứ đáng sợ nhất trong cuộc đời này ? Đến khi thấy Phạm Nhàn nôn, Phí Giới bỗng nhận ra rằng chỉ khi như vậy, cậu mới thực sự giống một đứa trẻ, thay vì lúc nào cũng có cảm giác như có một linh hồn khác ẩn giấu bên trong. “Thôi được, trước tiên cứ làm quen với thực tế đã, lần sau nói tiếp.” Ch...

Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 7: Bãi tha ma

Phạm Nhàn cho rằng lý do khiến Phí Giới khó hiểu:  “K hông phải c ha luôn chẳng thèm đoái hoài gì đến đứa con riêng này sao ? Sao giờ lại bày đặt cử hẳn một ông thầy đến ? Nếu là dạy chữ nghĩa thì thôi đi, đằng này lại là một lão quái vật chuyên chơi độc đến ?” Thấy Phí Giới biết rõ thân phận của Ngũ Trúc, Phạm Nhàn lập tức hiểu đây không phải chuyện cậu có quyền lên tiếng, đành giả vờ ngốc nghếch ngồi phịch lên giường. Chờ hai người bàn bạc xong xuôi, Phạm Nhàn mới ngoan ngoãn cầm đôi tay bé xíu gỡ mấy tấm trải giường đang trói Phí Giới ra nhưng rồi lại nhanh như chớp trốn sau lưng Ngũ Trúc, còn mặt thì nở nụ cười ngây ngô hết sức khả nghi. Tiếc rằng trò vờ vịt này chẳng qua được mắt ai, những gì xảy ra đêm nay đã đủ để hai vị cao thủ kết luận rằng cái đầu của đứa bé bốn tuổi này không phải loại đầu của người bình thường. Bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu hửng sáng, tiếng gà gáy và âm thanh đám người hầu nhóm bếp sớm vọng lại từ xa xa. Ngũ Trúc dẫn Phí Giới bước ra khỏi cửa nhưng t...

Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 6: Người đến là khách

Nhưng trong phòng ngủ của cậu lúc này vẫn còn một tên thích khách đang nằm bất tỉnh trên sàn, Phạm Nhàn không kịp hỏi gì thêm đã mở miệng nói ngay: “Có người đến giết ta, giờ bị ta đập ngất rồi, đang nằm lăn ra kia.” Thiếu niên mù khẽ nghiêng đầu, trong lòng thoáng động nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, y cúi đầu, hành lễ một cách cứng nhắc: “Phạm thiếu gia đang nói nhảm gì thế ?” “Không rảnh chơi trò thần bí với thúc đâu, giờ thúc phải lo cho ta chứ.” Phạm Nhàn cười hì hì, trong lòng thầm nghĩ tình huống nước sôi lửa bỏng rồi mà thúc còn bày trò không quen biết làm gì, cậu không chờ thêm bèn kéo tay thiếu niên mù chạy thẳng về phía phủ Bá T ước. “Thiếu gia vẫn nói nhảm thôi.” Thiếu niên mù khẽ nhíu mày, dường như đang khó hiểu tại sao đứa nhỏ này lại có vẻ biết mình là ai.... Năm ấy khi y đưa Phạm Nhàn còn trong tã lót đến Đạm Châu, cậu chỉ mới vài tháng tuổi, làm sao có ký ức được ? Chẳng lẽ là lão phu nhân trong phủ đã tiết lộ thân phận của y ? Đêm khuya, từ xa vọng lại và...

Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 5: Một cú bổ gối

Mặc dù Phạm Nhàn trông chỉ là một cậu bé bốn tuổi nhưng bên trong lại là một linh hồn trưởng thành, những ký ức đầy máu me và xác chết từ ngày đầu tiên đến thế giới này đã khắc sâu vào tâm trí cậu, khiến cậu luôn mang một cảm giác bất an lớn lao, cậu biết rõ rằng sớm muộn gì thân thế mơ hồ của mình cũng sẽ mang đến rắc rối. Xem ra hôm nay chính là ngày mà rắc rối ấy gõ cửa. Đòn đánh lén thất bại và không thể giở lại chiêu cũ, cậu vừa nức nở đầy vẻ đáng thương như thể một đứa trẻ sợ hãi đang cầu xin sự tha thứ, vừa nhanh chóng vắt óc tìm cách thoát khỏi hiểm cảnh này. Nếu hét lên cầu cứu, đối phương chắc chắn sẽ ra tay giết cậu trong nháy mắt, nhưng lại không thấy hắn có hành động gì, hiển nhiên là đã bị cú gọi “cha” ngẫu hứng của cậu làm cho bối rối. Phạm Nhàn nghĩ nhanh như chớp, cậu thấy đòn đánh lén không thành bèn tận dụng lợi thế tuổi siêu nhỏ của mình, ngước đôi mắt long lanh nhìn kẻ lạ mặt rồi bật khóc nức nở: “Cha ơi, cha ơi...” Cậu vừa khóc vừa hồi hộp tính toán làm s...

Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 4: Vị khách tới đêm khuya

 "Đang nghĩ gì thế ?" Hai nha hoàn đang bưng thức ăn vào thì tiểu cô nương ngồi bên phải của Phạm Nhàn chu môi hỏi. Tiểu cô nương này da hơi ngăm, người thì gầy nhẳng nên khi ngồi cạnh Phạm Nhàn mịn màng đến mức có thể nhầm là con gái nhà ai thì trông lại càng tội nghiệp. Phạm Nhàn đưa tay xoa xoa cái đầu lơ thơ tóc vàng của cô bé, cười khì khì: "Ta đang nghĩ mọi người thường ăn món gì ngon ở kinh thành thôi." Cô bé nhỏ hơn Phạm Nhàn này chính là muội muội cùng cha khác mẹ với cậu, cũng là con gái ruột của Bá tước Tư Nam, tên là Nhược Nhược. Vì thể chất yếu ớt, lại được bà nội cưng chiều nên một năm trước đã được đưa đến Đạm Châu để tĩnh dưỡng. Nhưng dù điều kiện ăn uống không thiếu thứ gì, tình trạng sức khỏe của cô bé vẫn không khá hơn là bao, tóc vẫn thưa thớt. Con nhà quan lớn, đương nhiên không thiếu cái ăn cái mặc nên không thể là suy dinh dưỡng được, có lẽ là cơ thể yếu ớt bẩm sinh. Phạm Nhàn với cô nhóc này lại rất hợp cạ, dù trong lòng cậu là tâm thái chú g...

[EDIT] Khánh Dư Niên

Hình ảnh
  Khánh Dư Niên Tên gốc: 庆余年 Tác giả: Miêu Nị Edit: pang ------ Nhà tích thiện, tất hưởng phúc lành, duyên may gặp được ân nhân, có nơi nương náu, đem thân giúp người, tu nhân tích đức ở đời, giúp người khốn khổ, bao lời ngợi khen.... Nhưng ai thấu hiểu, con người sinh ra ở đời là kế thừa phúc báo, cuối cùng vẫn phải tự mình lựa chọn con người mà đi, giống như cành rẽ nhánh: Gió đông mang mưa về, mầm non trổ lá xanh. Thúc giục như trống dồn, gột rửa cành tơ úa. Đợi ánh dương hừng sáng, giàn xanh phủ sân nhà. Mơ ngày lá vàng rơi, hái đôi ba quả ngọt. Một bệnh nhân trẻ tuổi được tái sinh vào một thế giới hoàn toàn khác do một trải nghiệm ngoài ý muốn, trở thành đứa con ngoài dã thú của phủ Thượng Thư thuộc Khánh Quốc. Tu luyện võ công vô danh, đặt chân đến giới quan trường của kinh đô, tiếp nhận một tập đoàn to lớn..... Phạm Nhàn, thứ bên ngoài cùng quấn quanh cậu là một lớp giấy lấp lánh, bên dưới lớp giấy lánh lánh là mù tạt cay mắt đến bật khóc, dưới lớp mù tạt là bơ ngọt đến phát...