Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 4: Vị khách tới đêm khuya
"Đang nghĩ gì thế ?"
Hai nha hoàn đang bưng thức ăn vào thì tiểu cô nương ngồi bên phải của Phạm Nhàn chu môi hỏi. Tiểu cô nương này da hơi ngăm, người thì gầy nhẳng nên khi ngồi cạnh Phạm Nhàn mịn màng đến mức có thể nhầm là con gái nhà ai thì trông lại càng tội nghiệp.
Phạm Nhàn đưa tay xoa xoa cái đầu lơ thơ tóc vàng của cô bé, cười khì khì: "Ta đang nghĩ mọi người thường ăn món gì ngon ở kinh thành thôi."
Cô bé nhỏ hơn Phạm Nhàn này chính là muội muội cùng cha khác mẹ với cậu, cũng là con gái ruột của Bá tước Tư Nam, tên là Nhược Nhược.
Vì thể chất yếu ớt, lại được bà nội cưng chiều nên một năm trước đã được đưa đến Đạm Châu để tĩnh dưỡng. Nhưng dù điều kiện ăn uống không thiếu thứ gì, tình trạng sức khỏe của cô bé vẫn không khá hơn là bao, tóc vẫn thưa thớt. Con nhà quan lớn, đương nhiên không thiếu cái ăn cái mặc nên không thể là suy dinh dưỡng được, có lẽ là cơ thể yếu ớt bẩm sinh.
Phạm Nhàn với cô nhóc này lại rất hợp cạ, dù trong lòng cậu là tâm thái chú già chăm cháu nhỏ nhưng ngoài mặt luôn tỏ vẻ thân thiện, thường xuyên chơi đùa, kể chuyện cổ tích cho Nhược Nhược nghe. Điều này khiến người ngoài nhìn vào cứ ngỡ hai anh em tình cảm thắm thiết lắm.
Chỉ là thân phận của Phạm Nhàn hơi nhạy cảm, dù sao cậu cũng là con riêng, không thể nào sánh với tiểu thư chính hiệu, vì thế đám nhà hoàn đều rất biết ý, không bao giờ nhắc đến chuyện của phủ Bá tước ở kinh thành trước mặt cậu.
Nghe anh trai hỏi, Nhược Nhược nghiêm túc bấm ngón tay, cố gắng liệt kê những món ăn ở kinh thành, nhưng cô bé mới có ba tuổi, nhớ được gì nhiều đâu, cuối cùng chỉ quanh quẩn với hai món kẹo hồ lô và tượng nặn bằng bột.
Ăn cơm xong thì cũng đã muộn, mặt trời chỉ còn nửa cái lấp ló bên kia đường chân trời, ánh hoàng hôn buông xuống, phủ một lớp mờ ảo lên toàn bộ khu sân vườn.
"Nhược Nhược à, muội đúng chuẩn yếu đuối*"
(*: Nhược Nhược là 若若 đọc là ruòruò, yếu đuối là 弱 cũng đọc là ruòruò)
"Ca ca lại bắt nạt ta."
"Được rồi, hôm nay muốn nghe chuyện gì nào ?"
"Bạch Tuyết ạ."
Phạm Nhàn bỗng bật cười, một nụ cười rất không phù hợp với khuôn mặt non nớt của cậu, may mà xung quanh không có ai, chứ nếu thấy một đứa bé bốn tuổi nở nụ cười kiểu "ông chú bí hiểm" như thế chắc chắn sẽ bị dọa chạy mất dép.
"Ca ca kể cho muội nghe chuyện ma có được không ?"
"Không được !" Phạm Nhược Nhược giật mình, mặt biến sắc, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đen nhẻm, hiển nhiên trong một năm qua, cô bé đã bị đầu độc không ít những câu chuyện ma kinh hoàng từ chính miệng anh trai mình.
.....
.....
Làm khổ cô bé này chỉ là một trong những thú vui xấu xacủa Phạm Nhàn, nhưng cái mà cậu giỏi nhất vẫn là bắt nạt đám nha hoàn, cậu thường xuyên kể những câu chuyện ma quái cho họ nghe rồi cứ thế làm cho mấy cô gái trẻ đầy sức sống ấy hoảng sợ mà hét lên liên tục, khiến cả đám phải co cụm lại trên giường.
Mặc dù Phạm Nhàn muốn che giấu bản thân, không thể trực tiếp trêu chọc họ bằng lời nói, nhưng lúc ấy cậu cũng thỏa mãn được phần nào với những cái ôm mềm mại, thơm ngát ấy.
Cậu tự an ủi, dù sao thì mình vẫn là một đứa trẻ, vẫn còn trong độ tuổi cần phải được vuốt ve, đâu có gì là xấu hổ, chỉ là nhu cầu rất bình thường mà thôi.
Mỗi khi đám nha hoàn tò mò, không hiểu sao một tiểu thiếu gia nhỏ tuổi như thế mà lại biết nhiều chuyện ma quái như vậy, Phạm Nhàn lại đổ hết trách nhiệm cho tiên sinh dạy học của mình.
Vậy là giờ đây, đám nha hoàn nhìn tiên sinh dạy học với ánh mắt đầy ác cảm, trong lòng nghĩ thầm lão gia bỏ tiền ra mời ông về dạy học cho thiếu gia, vậy mà ông lại kể chuyện ma cho thiếu gia nghe, không chỉ làm cậu ấy sợ mà còn làm chúng tôi sợ nữa, quả là tội lỗi quá lớn rồi !
Theo như lệ cũ, sau khi buổi tối kể chuyện ma kết thúc, hai nha hoàn còn chút sợ hãi nhưng cũng cảm thấy thỏa mãn đã giúp tiểu gia rửa mặt xong xuôi rồi đóng cửa để cậu ngủ.
Có vẻ như lại là một đêm bình thường như bao đêm khác.
Phạm Nhàn vứt cái gối sứ cứng đờ dưới đầu qua một bên rồi đi lấy chiếc áo choàng mùa đông trong tủ, xếp thành một hình vuông, biến nó thành một cái gối.
Cậu tựa đầu vào chiếc gối, hai mắt mở trừng trừng, vẫn sáng như hai ngôi sao trong đêm tối, lâu lắm rồi không ngủ được.
Dù đã chấp nhận mình đã chuyển sinh vào thế giới này nhưng không phải vì vậy mà cậu quen được với sự thật này, giờ này chắc chỉ mới khoảng chín giờ tối mà đã phải đi ngủ rồi, thật sự là rất không thoải mái.
Hơn nữa, trong kiếp trước cậu đã phải nằm trên giường bệnh quá lâu rồi.
Cậu sờ soạng mặt giường, phát hiện ra cái ngăn bí mật mà mình làm ra hẳn sẽ không bị ai phát hiện, trong lòng nhẹ nhõm một chút và một cách tự nhiên, chân khí trong người bắt đầu từ từ lưu động, có thể bất cứ lúc nào cũng bước vào trạng thái thiền định.
Ngay khi cậu sắp rơi vào trạng thái vô thức, trong đầu Phạm Nhàn chợt nghĩ không biết mình sẽ phải sống như thế nào trong thế giới này nhỉ ? Mấy chục năm tiếp theo mình sẽ sống ra sao ?
Chưa kịp mơ mộng về ba vợ bốn thê thì đột nhiên một vị khách không mời mà đến làm cậu tỉnh giấc.
....
....
“Ngươi là Phạm Nhàn ?”
Đột nhiên một người xuất hiện trước giường cậu, đôi mắt hắn lạnh lùng, trong ánh nhìn có chút màu nâu lạ, nhìn là biết người này chẳng mấy yêu đời.
Một câu hỏi rất lịch sự nhưng nếu là từ một người lẻn vào phòng ngủ của bạn lúc nửa đêm, mặt che kín, tay cầm một con dao, bên hông còn đeo mấy túi nhỏ thì chẳng phải làm người ta giật mình sao.
May mà Phạm Nhàn không phải là một cậu nhóc bốn tuổi, nếu không thì chắc chắn cậu sẽ la lên ngay lập tức khi thấy ông chú kỳ quái này.
Chỉ cần dùng ngón chân cũng có thể đoán ra người có thể lẻn vào biệt thự của Bá Tước mà không gây tiếng động chắc chắn phải là một kẻ có tài nghệ cao cường và tâm địa tàn nhẫn. Nếu cậu hét lên, chắc chắn kẻ này sẽ ra tay ngay lập tức.
Nghĩ đến đây, Phạm Nhàn không khỏi tự hào về khả năng giữ bình tĩnh của mình, cậu khẽ ho hai tiếng, cố gắng kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, sau đó giả vờ làm một đứa trẻ ngoan ngoãn nhất, rồi nhào tới !
....
....
“Cha ơi, cuối cùng cha cũng về rồi !”
Một cậu bé bốn tuổi với đôi mắt ngập nước nhào vào lòng một kẻ sát thủ, hai tay ôm chặt lấy hông hắn, chỉ là tay của đứa trẻ quá ngắn không thể ôm trọn, chỉ biết cố gắng níu chặt lấy vạt áo của hắn, như thể sợ rằng hắn sẽ chạy mất.
Có lẽ vì ôm quá chặt, một tiếng rít vang lên, tay cậu bé đã làm rách một mảng vải trên người sát thủ.
Kẻ lạ mặt nhíu mày nhưng không thấy hắn làm gì, chỉ thấy hắn thoát khỏi vòng tay của Phạm Nhàn, đứng đơ ra tại chỗ, như thể đang suy nghĩ tại sao đứa con hoang của Bá Tước Tư Nam lại gọi hắn là cha.
Cùng lúc đó, hắn cũng tự hỏi bộ đồ này của mình là hàng thượng hạng trong viện, ngay cả dao cũng khó mà cắt qua được, sao đứa trẻ này lại có thể xé rách bằng tay như vậy ?
Hắn bối rối còn Phạm Nhàn thì càng bối rối đến mức muốn phun máu, lúc không có ai bên cạnh, Phạm Nhàn thường dùng những viên đá trên hòn non bộ để thử nghiệm sức mạnh của chân khí vô danh trong người, khi phát hiện ra rằng ngón tay nhỏ xíu của mình có thể ép nát những viên đá không quá cứng, cậu đã tự tin vào khả năng tự vệ của mình.
Cố gắng dùng chiêu đứa trẻ bốn tuổi khóc lóc để làm kẻ đối diện mất cảnh giác, Phạm Nhàn đã vận toàn bộ chân khí vào đầu ngón tay, tưởng chừng như có thể khống chế được đối phương, ai ngờ chỉ xé được vài sợi vải.
Co vẻ sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Nhận xét
Đăng nhận xét