Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 7: Bãi tha ma
Phạm Nhàn cho rằng lý do khiến Phí Giới khó hiểu: “Không phải cha luôn chẳng thèm đoái hoài gì đến đứa con riêng này sao ? Sao giờ lại bày đặt cử hẳn một ông thầy đến ? Nếu là dạy chữ nghĩa thì thôi đi, đằng này lại là một lão quái vật chuyên chơi độc đến ?”
Thấy Phí Giới biết rõ thân phận của Ngũ Trúc, Phạm Nhàn lập tức hiểu đây không phải chuyện cậu có quyền lên tiếng, đành giả vờ ngốc nghếch ngồi phịch lên giường.
Chờ hai người bàn bạc xong xuôi, Phạm Nhàn mới ngoan ngoãn cầm đôi tay bé xíu gỡ mấy tấm trải giường đang trói Phí Giới ra nhưng rồi lại nhanh như chớp trốn sau lưng Ngũ Trúc, còn mặt thì nở nụ cười ngây ngô hết sức khả nghi.
Tiếc rằng trò vờ vịt này chẳng qua được mắt ai, những gì xảy ra đêm nay đã đủ để hai vị cao thủ kết luận rằng cái đầu của đứa bé bốn tuổi này không phải loại đầu của người bình thường.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu hửng sáng, tiếng gà gáy và âm thanh đám người hầu nhóm bếp sớm vọng lại từ xa xa.
Ngũ Trúc dẫn Phí Giới bước ra khỏi cửa nhưng trước khi rời đi, Phạm Nhàn lại nghe thấy một câu lạnh lẽo vang lên từ Ngũ Trúc: “Khi nào giải thích xem tại sao ngươi biết ta là ai.”
Phạm Nhàn giật thót, cả người chấn động, chuyện này mà đòi cậu giải thích thì khó như lên trời. Bốn năm trước, khi theo Ngũ Trúc vượt ngàn dặm đường tới Đạm Châu, cậu chẳng qua mới chỉ là một đứa bé vài tháng tuổi. Cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được lý do chính đáng nào, chỉ tại cậu bị ánh mắt đáng sợ của lão già Phí Giới dọa sợ.
Thành Đạm Châu đang dần bừng tỉnh sau giấc ngủ dài nhưng tiệm tạp hóa nhỏ bé đó vẫn không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ mở cửa.
Trong một căn phòng tối tăm trong tiệm, Ngũ Trúc lạnh lùng nhìn Phí Giới: “Tên què kia muốn gì ?”
Dù Phí Giới cũng được xem là bậc thầy hàng đầu ở vài phương diện nhưng khi nghĩ đến sự máu lạnh của thiếu niên mù trước mặt, trong lòng không khỏi có chút run rẩy, ông đáp: “Rồi thiếu gia cũng phải lớn lên, sau này không tránh khỏi những chuyện ở kinh thành, chuẩn bị sớm, sau này mới có thêm phần thắng.”
Ngũ Trúc ngẩng đầu lên "nhìn" ông.
Mặc dù biết rõ người trước mặt bị mù nhưng Phí Giới vẫn cảm thấy có hai luồng ánh sáng sắc bén như muốn xuyên thủng người mình từ sau lớp vải đen đó, ông gượng cười nói: “Nếu Ngũ đại nhân có ý kiến, ta có thể lập tức trở về kinh đô, ta tin đại nhân sẽ tôn trọng quyết định của ngài.”
Ngũ Trúc lắc đầu: “Ta nghĩ tên què cho ông tới đây, chắc không chỉ đơn giản thế này.”
“Đúng vậy.” Phí Giới thầm nghĩ trên đời chắc chỉ có người này mới dám gọi viện trưởng là tên què một cách thẳng thừng như vậy, ông cúi người trả lời: “Đại nhân vẫn chưa tìm thấy chiếc hộp mà tiểu thư để lại trước khi qua đời, lo rằng sẽ rơi vào tay những kẻ có ý đồ xấu, vì vậy ngài ấy muốn nhờ Ngũ đại nhân chỉ dẫn một chút.”
“Không cần tìm nữa, trước khi tiểu thư qua đời đã phá hủy cái hộp đó rồi.” Ngũ Trúc không chút biểu cảm nói.
Phí Giới gật đầu rồi quay người định rời đi, bỗng ông lại chau mày hỏi: “Ta luôn cảm thấy tiểu thiếu gia có gì đó là lạ, Ngũ đại nhân, cậu ấy mới chỉ bốn tuổi, ngài đã để cậu ấy luyện loại công pháp chân khí bá đạo như vậy, chẳng lẽ không sợ xảy ra chuyện sa o?”
“Chuyện kỳ quặc còn ở phía sau, công pháp chân khí mà cậu ấy luyện cũng không phải ta dạy.” Ngũ Trúc liếc nhìn người sắp trở thành thầy của tiểu chủ nhân rồi nhàn nhạt nói: “Vất vả cho ông rồi.”
Phí Giới đưa tay sờ cái u đau âm ỉ trên đầu mình, lòng đầy lo lắng, ông cảm giác câu nói này như đang báo hiệu điều chẳng lành, ông chỉ biết cười khổ, cúi chào cáo lui.
Chờ ông đi khuất, Ngũ Trúc rảo bước vào một căn mật thất trong tiệm tạp hóa, y đứng ngây người nhìn một chiếc hộp phủ đầy bụi nằm trong góc phòng, tấm vải đen vẫn che kín đôi mắt y nhưng ai cũng có thể cảm nhận được Ngũ Trúc đang chìm trong suy tư.
....
....
Ban ngày, phủ Bá Tước đón tiếp một vị tiên sinh lạ lùng, sau khi trình danh thiếp, thì ông được lão phu nhân đích thân tiếp chuyện, không hiểu bằng cách nào mà vị tiên sinh này lại chiếm được lòng tin của lão phu nhân và bắt đầu đảm nhiệm vai trò người thầy thứ hai của tiểu thiếu gia nhà họ Phạm.
Tin tức lan truyền nhanh như gió trong đám nha hoàn, ai nấy đều ngạc nhiên vì một ông già đầu quấn băng như dân giang hồ mà lại được chọn làm thầy dạy cho vị thiếu gia nhỏ đáng yêu của họ.
Trong thư phòng, Phạm Nhàn đang ngoan ngoãn và dễ thương vô cùng, chăm chỉ đấm lưng cho Phí tiên sinh, cậu hiểu rõ sau màn đánh úp tối qua, giờ là lúc phải ra sức lấy lòng.
“Thầy ơi, chuyện này thật sự không thể trách học trò được mà.” Giọng cậu non nớt nhưng ngọt ngào, nghe đến mức tự bản thân cũng thấy buồn nôn. “Người cầm dao, học trò còn nhỏ, nên hơi bốc đồng chút thôi.”
Phí Giới ngồi đó nghe mà vừa tức vừa buồn cười, ông thầm nghĩ chẳng phải vì mình cần cái dao để cạy cửa sao, vốn chỉ định lén lút đến xem mặt mũi đứa con riêng được đồn đại ra sao, ai ngờ giữa đêm lại gặp phải tên nhóc con không ngủ, còn “mất ngủ” kiểu quái đản như thế.
Cái sự hiểu lầm này cũng xem như xui xẻo vậy, nhưng cái cục u đau nhức trên đầu thì không thể để yên, lần sau nhất định phải tìm cơ hội đòi lại món nợ này.
“Ta cứ tưởng người sẽ lén lút mà dạy dỗ ta cơ đấy.”
“Đúng vậy, trong nhiều câu chuyện giang hồ, thường có cảnh một cậu thiếu niên cô độc trong vườn nhỏ tình cờ gặp được một cao nhân ẩn danh, học được tuyệt kỹ kinh thiên động địa mà chẳng ai xung quanh hay biết, chuyện kiểu này đúng là thường xảy ra.”
Phạm Nhàn nghe Phí Giới tiên sinh nói, chỉ biết nhìn ông bằng ánh mắt khổ sở.
“Nhưng thế giới này không phải ai cũng là đồ ngốc, mà ngươi cũng chẳng phải con dâu của ta, ta cũng không thích ngày nào cũng phải trèo tường.” Mặt Phí Giới hơi tái đi, nhìn cậu nhóc trước mặt. “Thế nên, nếu đã có danh phận rồi thì cứ dùng thân phận này để dạy ngươi còn đỡ hơn.”
Phạm Nhàn cười hì hì, leo thẳng lên đùi ông ngồi: “Thầy ơi, người quen cha ta đúng không ? Ông ấy là người thế nào vậy ?”
Phí Giới nghe vậy thì mặt hơi đỏ, ông rõ ràng biết cái tên nhóc này bụng dạ đầy những mưu mô,mà lại còn cứ tỏ ra ngây thơ, một cảm giác bất lực dâng lên trong ông, Phí Giới nghe câu hỏi đó thì suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Bá Tước đại nhân là bạn của cấp trên ta, ông ấy nhờ ta đến dạy ngươi, thế nên sau này cứ gọi ta là thầy.”
“Thầy ? Vậy người sẽ dạy ta cái gì đây ?”
Phí Giới nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt màu nâu đục lóe lên tia sáng quái dị: “Ta chỉ giỏi mỗi một thứ thôi....đó là dùng độc, ta sẽ dạy ngươi cách dùng độc giết người và cách làm sao không bị người khác đầu độc.”
Ông nghĩ rằng câu nói này sẽ khiến cậu nhóc sợ hãi mà khóc thét lên nhưng nhanh chóng nhận ra mình đã đánh giá sai đối tượng.
Đúng như dự đoán, đôi mắt to tròn của Phạm Nhàn đầy vẻ phấn khích, hàng lông mi dài chớp chớp trông hết sức hào hứng: “Thế thì còn chờ gì nữa ? Có cần ta đi bắt vài con thỏ về làm thí nghiệm không ? Thỏ không được thì chuyển qua cóc cũng được !”
Phí Giới cứng họng quay người đi, lòng thầm than đây thực sự là một đứa trẻ bốn tuổi sao ?
..........
Vài tháng sau.
Tại mảnh đấy đầy những ngôi mộ hoang vắng cách cảng Đạm Châu chừng mười mấy dặm, bầu trời phía đông nhạt nhòa, những tia sáng mờ ảo của buổi sáng chiếu xuống khu nghĩa trang u ám, khiến mảnh đất này càng thêm phần ma mị.
Phí Giới khoanh tay, đứng ngoài nghĩa trang nhìn về phía tiểu thiếu gia đang ngồi xổm trong hố mộ, đôi mày của ông hơi nhíu lại, có vẻ như đang cảm thấy điều gì đó khó hiểu.
Lần này ông lấy cớ là đi du ngoạn, xin phép lão phu nhân nghỉ mấy ngày và đưa Phạm Nhàn đến nghĩa trang để đào xác, học về cấu trúc cơ thể con người.
Dù biết Phạm Nhàn khác biệt với những đứa trẻ bình thường, nhưng khi thấy cậu bé chỉ mất một thời gian ngắn để quen với không khí u ám của nghĩa trang, làm chủ được tâm trạng rồi bắt đầu tiến hành giải phẫu xác chết theo những gì đã học trong suốt tháng qua, Phí Giới thực sự bị sốc.
Ông vốn là người chuyên nghiệp trong việc xử lý xác chết, nhưng chưa bao giờ thấy một đứa trẻ bốn tuổi có thể bình tĩnh như vậy khi đối diện với xác chết.
Trong hố mộ, không khí hôi thối bốc lên, một cậu bé nhỏ nhắn, xinh xắn với chiếc khẩu trang to che kín mặt, đôi tay nhỏ nhắn của cậu đang kéo ra từ một xác chết phân hủy nửa chừng những đoạn ruột bết lại với nhau.
Cảnh tượng này rất kinh dị, rất đáng sợ, Phạm Nhàn cảm thấy cuộc đời thứ hai của mình vẫn không hề dễ dàng.
Nhận xét
Đăng nhận xét