Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 12: Sự giải thích đơn giản mà thô thiển

Phí Giới mặt đen như than, lạnh lùng nói: "Đương nhiên ta không có tư cách nghi ngờ công pháp mà Ngũ Trúc đại nhân truyền lại cho Phạm Nhàn, nhưng ta rất tò mò là tại sao ngài không tự mình dạy nó ? Phải biết rằng, thằng bé mới có năm tuổi, cho dù nó thông minh đến mấy, việc này cũng quá nguy hiểm. Ngài với tư cách là nô bộc của mẹ nó, chẳng lẽ không nên đứng bên cạnh trông chừng sao."

Lời này nghe cũng có lý, đã là cuốn khẩu quyết chân khí vô danh được Ngũ Trúc để lại bên cạnh chiếc nôi của Phạm Nhàn thì đương nhiên y phải có trách nhiệm bảo đảm Phạm Nhàn không luyện đến mức xảy ra chuyện.

Phạm Nhàn khó xử liếc nhìn Ngũ Trúc, ánh mắt vô tình dừng lại trên tấm vải đen che đôi mắt của y.

Ngũ Trúc chậm rãi mở miệng: "Đây không phải thứ ta để lại cho thiếu gia, mà là tiểu thư để lại."

"Cứng ngắc." Phí Giới đã không muốn chọc vào người mù này nhưng giờ thì bực quá không nhịn được nữa: "Tu vi của ngài cao như vậy, chỉ cần chỉ bảo một hai câu, Phạm Nhàn cũng không đến nỗi luyện nguy hiểm như này."

Ngũ Trúc ngừng một lát rồi bất ngờ nói: "Ta chưa từng luyện bất kỳ thứ chân khí nào."

Nói xong, y quay lưng rời đi, để lại hai thầy trò trong phòng há hốc mồm nhìn nhau.

.....

.....

“Y vừa nói gì cơ ?”

“Y nói y chưa từng luyện....cái gì chân khí ấy, mà cái chữ gì kia, y nói nghe như từng trải vậy."

Phí Giới nhìn Phạm Nhàn đang làm bộ làm tịch, giả vờ già dặn mà bụng thì sôi sùng sục lửa giận, ông nghĩ mãi cũng không hiểu một thằng nhóc mới năm tuổi, rốt cuộc học mấy câu bỡn cợt nhạt nhẽo này ở cái xó xỉnh hẻo lánh nào ra.

“Thật khó tưởng tượng một người không có nội công  mà lại có thể đấu ngang tay với Lưu Vân Tán Thủ, một trong Bốn Đại Tông Sư.”

“Mặc dù khi đó Diệp Lưu Vân vẫn đang dùng kiếm, chưa luyện thành Tán Thủ.”

“Thầy à.” Phạm Nhàn lễ phép hỏi: “Một người không có chân khí, liệu có khả năng lợi hại như Ngũ Trúc thúc không ?”

Phí Giới nhíu mày nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Trừ phi mỗi động tác của y chính xác đến mức đáng sợ, mới có thể dùng cái cây gậy sắt đó mà đâm vào chỗ hiểm của đối phương trước khi họ kịp phản ứng.”

Phạm Nhàn tự nhiên nhớ lại cái đêm mình vừa chào đời ở thế giới này, cái đêm mà thiếu niên mù ấy cõng cậu trên lưng, tay thì cầm một cây gậy sắt còn đang nhỏ máu ròng ròng.

“Nhưng mà...tốc độ và sức mạnh kiểu này, có lẽ không phải là thứ con người có thể đạt được.”

Phí Giới lắc đầu rồi bỗng ho khan hai tiếng, vội ngồi xuống bên bàn, ánh mắt nghiêm túc nhìn Phạm Nhàn: “Nhóc con, nếu bộ công phu này không luyện được thì tốt nhất đừng luyện, có thầy dạy ngươi những thứ khác, ta dám chắc sau này chỉ có người khác sợ ngươi.”

“Ta sẽ cân nhắc, thưa thầy.” Phạm Nhàn trả lời, giọng điệu nghe già dặn hơn cả ông cụ tám mươi.

Phí Giới suy nghĩ một lát rồi đi đến bên giường lấy ra một túi thuốc nhỏ và đặt vào bàn tay bé xíu của Phạm Nhàn: “Cầm lấy, thuốc này rất đắt, nếu sau này ngươi luyện công mà luyện hỏng, nhớ uống một viên và dùng nhiều nước để nuốt.”

Phạm Nhàn cầm túi thuốc trong tay, biết thứ này chắc chắn là báu vật bèn gật đầu cảm ơn:
“Cảm ơn thầy đã tặng thuốc.”

Phí Giới mỉm cười nhìn đứa trẻ như một ông cụ nontrước mặt, bỗng mở miệng: “Có thấy kỳ lạ không ? Rõ ràng là ta bị cha ngươi ép đến Đạm Châu để dạy ngươi, vậy mà giờ lại đối xử với ngươi tốt như thế.”

Phạm Nhàn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt cảm kích nhìn ông.

Phí Giới bật cười lắc đầu, xoa xoa đầu cậu: “Có lẽ là do tuổi già thật rồi, được dạy một học trò thông minh như ngươi, cũng coi như là niềm vui hiếm có.”

“Bây giờ, đừng nghĩ đến chuyện ở phủ Bá Tước trong kinh đô nữa.” Đột nhiên ông nghiêm mặt nói: "Dù ngươi còn nhỏ nhưng ta hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời ta sắp nói."

Phạm Nhàn thấy thầy thận trọng nói thì vội vàng đứng yên lắng nghe.

“Chuyện của nhà ngươi phức tạp hơn rất nhiều so với những gì ngươi có thể tưởng tượng, nó không chỉ liên quan đến sự sống chết của ngươi mà còn có thể kéo theo nhiều mạng người khác, vì vậy ngươi nhất định phải cẩn thận. Trong những năm trước khi trưởng thành, ngươi phải học cách tự bảo vệ mình, chỉ khi làm được điều đó, sau này ngươi mới có khả năng bảo vệ người khác.”

“Sau này....phải bảo vệ ai cơ ?” Phạm Nhàn thắc mắc.

Phí Giới cười, chỉ tay vào mũi mình: “Ví dụ như ta đây, cái người đã dây dưa với ngươi và giờ không thể thoát ra được nữa.”

Phạm Nhàn gật gù, nửa hiểu nửa không, trong đầu nghĩ thầm xem ra chuyện này phức tạp thật, bản thân sống đến hai kiếp rồi mà vẫn không hiểu nổi mấy lão già này đang chơi trò gì.

“Thôi được rồi, ngươi về phòng đi, nhớ nghỉ ngơi tử tế, cái công phu bá đạo quái quỷ đó tốt nhất là đừng luyện nữa.”

Phạm Nhàn ngoan ngoãn về phòng, cậu vừa bước vào đã thấy Ngũ Trúc đang ngồi lặng lẽ trong góc, không có đèn nên cả căn phòng chìm trong bóng tối, thế nhưng miếng vải đen che mắt của y lại còn đen hơn cả màn đêm, giống như mực đặc sánh không tan.

“Thúc.” Phạm Nhàn cúi đầu chào một cách lễ phép.

Giọng Ngũ Trúc vang lên từ trong góc, đều đều, lạnh nhạt nhưng lại thoảng chút kỳ ảo: “Cuốn sách đó có hai phần, phần đầu gọi là bá đạo, phần sau không có tên, đây là sách mà tiểu thư để lại cho ngươi, vậy nên khi ngươi còn bé, ta đã đặt nó cạnh bên nôi của ngươi. Ta chưa từng luyện qua mấy loại công pháp nhân gian này nên không thể dạy ngươi được, nhưng ta nghĩ đã gọi là Quyển Bá Đạo đó thì khí có bá đạo chút cũng là chuyện bình thường....Nếu luyện ra vấn đề, đó là chuyện của ngươi.”

Nói xong câu đó, miếng vải đen trước mắt Phạm Nhàn đột nhiên biến mất.

“Đúng là một lời giải thích đơn giản mà thô thiển, đúng là một người vừa lạnh lùng vừa quái gở.” Phạm Nhàn thở dài, leo lên giường rồi lấy từ ngăn bí mật ra cuốn sách không tên tuổi kia. Trong đầu cậu đang tính toán, thực ra cậu đã phát hiện rằng khi chân khí tràn đầy đan điền, nó không theo ý niệm mà chảy qua kinh mạch như bình thường mà một phần lại ngược dòng theo đường hư phủ, trực tiếp đổ vào huyệt tuyết sơn phía trên eo và thận môn.

Huyệt tuyết sơn thông với cột sống, mà theo những gì Phạm Nhàn học từ Phí Giới ở cả kiếp này hay ở kiếp trước, đó là nơi tập trung các bó thần kinh nối thẳng đến não bộ, bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể con người. Chỉ cần sơ suất một chút thôi, nhẹ thì tàn phế, nặng thì liệt giường cả đời.

Thế nhưng mỗi khi Phạm Nhàn ngủ trưa và thiền định thì dòng chân khí bá đạo trong cơ thể lại đi qua huyệt tuyết sơn và đột nhiên trở nên bình ổn, sự cuồng loạn trong cơ thể tan biến, thay vào đó là cảm giác sảng khoái toàn thân, y hệt như mùa hè được ăn kem mát lạnh vậy.

Cậu đã luyện như vậy từ khi một tuổi rồi, lẽ nào ngay từ đầu cậu đã luyện sai ? Phạm Nhàn không dám chắc bản thân có thể tạo ra một con đường võ học quanh co trong thế giới này không, nhưng cậu đã không thể từ bỏ thứ niềm vui đầy nghiện ngập này giống như kẻ khát uống phải độc dược. Mà nếu bây giờ dừng lại thì đám chân khí bá đạo trong người sớm muộn gì cũng sẽ phá vỡ cái thân thể tệ hại này mà tràn ra ngoài.

Người mù Ngũ Trúc nói, nếu luyện không thành thì đó là vấn đề của Phạm Nhàn.

Nhưng giờ đây, điều Phạm Nhàn đang nghĩ đến là luyện tiếp hay không luyện nữa, đây mới thực sự là vấn đề.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên