Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 10: Ngũ đại tông sư ?

Phí Giới chậm rãi nhíu mày, nếu dựa vào thực lực đáng sợ của người mù kia, ông chưa từng nghĩ chân khí mà Phạm Nhàn tu luyện có thể gặp vấn đề, nhưng hôm nay khi bắt mạch, ông lại phát hiện có điều gì đó bất thường.

Phạm Nhàn thấy ông thầy vốn thích đùa cợt bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường cũng cảm giác không ổn, cậu mỉm cười hỏi: “Có vấn đề gì sao ạ ?"

“Cười cợt như vậy, ngươi không sợ bị tẩu hỏa nhập ma à ?" Phí Giới lườm cậu một cái rồi nói: “Trước đây ta chỉ biết chân khí của ngươi rất bá đạo, nhưng không ngờ lại bá đạo đến mức này.”

Phạm Nhàn gãi gãi đầu: “Rất bá đạo ? Bá đạo cỡ nào ạ ?”

Phí Giới nghiêm túc trả lời: “Cực kỳ bá đạo.”

Phạm Nhàn cũng nghiêm túc nhìn ông: “Thầy ơi, chúng ta đang nói toàn lời vô nghĩa đấy.”

.....

.....

Phí Giới là bậc thầy về dùng độc, chứ không phải cao thủ võ nên hoàn toàn không thể xác định loại chân khí vô danh mà Phạm Nhàn đang tu luyện là từ môn phái nào, nhưng ông có thể cảm nhận rất rõ sự nguy hiểm tiềm ẩn trong luồng chân khí ấy. Suy nghĩ một lúc, ông khuyên Phạm Nhàn tìm đến Ngũ Trúc để hỏi, ai ngờ Phạm Nhàn lại than thở Ngũ Trúc thúc chỉ nghe lời mẹ cậu và đưa cho cậu quyển sách này, đến bản thân y cũng chưa từng luyện nên không chắc sẽ cho được lời khuyên gì.

Phí Giới giận tím mặt: “Ngũ đại nhân thật quá đáng, ngươi là tiểu thiếu gia của y, vậy mà không chịu tự tay dạy ngươi, lại để ngươi tự mình học một thứ công pháp vừa nguy hiểm vừa không có ai hướng dẫn ?

Suốt hơn một năm qua, ông đã coi đứa trẻ năm tuổi này là niềm an ủi lớn nhất trong những ngày tháng xế chiều, thậm chí còn kỳ vọng sau này cậu sẽ kế thừa y bát, mang độc thuật của ông phát huy rực rỡ, vì thế khi nghe chuyện này, ông lập tức đổ hết cơn giận lên cái tên mù Ngũ Trúc kia.

“Ngũ Trúc thúc lợi hại lắm sao ?” Phạm Nhàn nheo mắt hỏi, giống như một con cáo nhỏ.

“Dĩ nhiên là lợi hại rồi.” Phí Giới vừa nói vừa chìm vào ký ức xa xăm, “Nhưng trên đời này, số người biết đến sự tồn tại của Ngũ đại nhân thực ra chẳng nhiều lắm....ngươi có nghe nói về Tứ Đại Tông Sư không ?”

Phạm Nhàn gật đầu, bốn vị siêu cường giả võ đạo được dân chúng sùng bái như thần thánh ấy chính là Tứ Đại Tông Sư trong thế giới này, nói một cách đơn giản thì Khánh Quốc có hai người, Bắc Tề có một và Thành Đông Di có một.

Thời đại này, Khánh Quốc đã đạt được vị thế áp đảo dưới sự lãnh đạo của hoàng đế bệ hạ, thế nhưng điều kỳ lạ là sau cuộc đảo chính đẫm máu cách đây một năm, quốc lực bắt đầu phục hồi mạnh mẽ thì hoàng đế lại chấm dứt chiến tranh, không tiếp tục bành trướng lãnh thổ nữa. Tuy nhiên trong một đất nước hùng mạnh như vậy, việc có đến hai siêu cường giả cũng là điều dễ hiểu.

“Đúng vậy, nước ta hiện tại có hai vị đại tông sư.” Phí Giới cười nhạt nói: “Đám người đời ngu muội chỉ biết ngưỡng mộ mấy người giỏi đánh nhau, nào có biết nếu độc thuật đạt đến hóa cảnh, cũng xứng danh là tông sư....”

Phạm Nhàn vội ho khan hai tiếng, ngắt ngang màn tự luyến của thầy mình.

“....Nếu không tính đến ngôi Thần Miếu bí ẩn nhất, Tứ Đại Tông Sư, Khánh Quốc chiếm đến hai người, một trong số đó chính là Diệp Lưu Vân Lưu Vân Tán Thủ, là em trai, cũng là thầy của Tư Lệnh cấm vệ quân ở kinh đô hiện nay.”

Phạm Nhàn nghe xong mắt tròn xoe, thầm nghĩ cái danh hiệu này nghe dài dòng rối rắm quá nhưng mà Tư Lệnh cấm vệ quân của kinh thành, đội ngũ bảo vệ khu vực trọng yếu nhất thiên hạ thì đúng là ghê gớm thật, mà cái người gọi là thầy của Tư lệnh....em trai, Diệp Lưu Vân gì đó hẳn cũng phải siêu mạnh.

“Còn một cao thủ nữa, nghe đồn là sống trong hoàng cung nhưng chưa từng ai gặp mặt.”

“Thầy, chúng ta đang nói về chú Ngũ Trúc mà ?” 

“Vội cái gì !” Phí Giới lườm cậu một cái. “Cái ông Diệp Lưu Vân ấy, cả đời quyết đấu 17 lần, chưa từng thua trận, nhưng năm xưa khi mẹ con lần đầu vào kinh, bà đã đánh cháu trai ông ta, chính là Diệp Trọng, Tư lệnh cấm vệ quân bây giờ thành đầu heo luôn, vì thế mà ông ta nổi giận, tuyên bố muốn xử lý mẹ con.”

Phạm Nhàn nghe xong ngớ người, người mẹ mà mình chưa gặp bao giờ, hóa ra cũng là một tay ngổ ngáo không vừa !

Phí Giới cười ha ha nói: “Nhưng không biết tại sao sau đó đột nhiên Diệp Lưu Vân lại bỏ qua chuyện này, thậm chí Diệp Trọng còn chạy đến Biệt Viện Thái Bình tự mình bưng trà nhận lỗi với mẹ ngươi.”

“Hả ?”

“Không ai biết rốt cuộc chuyện này là sao, vẫn luôn là một bí ẩn, nhưng nghe nói hình như Diệp Lưu Vân đã từng quyết đấu một trận ngay dưới chân hoàng hành với Ngũ Trúc đại nhân, mà Ngũ đại nhân là nô bộc của mẹ con, y đứng ra can thiệp vào chuyện này cũng là điều dễ hiểu.” Phí Giới nhấp một ngụm trà rồi điềm nhiên nói.

“Cuối cùng ai thắng ?” Phạm Nhàn mở to đôi mắt tò mò, tuy  đã biết Ngũ Trúc là một cao thủ siêu cấp nhưng không ngờ y từng đấu ngang hàng với một trong Tứ Đại Tông Sư như Diệp Lưu Vân.

“Không ai biết kết quả, nhưng nghe đâu trận đó hòa.” Phí Giới nhíu mày nói: “Nghe đồn sau trận chiến ấy, Diệp Lưu Vân trở về Kiếm Các, trùm khăn đen tập luyện suốt nửa năm trời. Cũng từ đó, ông ta bỏ kiếm, sáng tạo ra bộ Lưu Vân Tán Thủ cổ rồi mới thực sự trở thành một đại tông sư, chắc hẳn trận đấu đó đã để lại cho ông ta không ít bài học.”

Phạm Nhàn chống cằm, ngơ ngẩn nghĩ, Tứ Đại Tông Sư ? Vậy nếu Ngũ Trúc xếp thứ năm thì chẳng phải yy là tông sư thứ năm sao ?

Đôi mắt cậu lấp lánh như hoa đào nở rộ, thầm nghĩ hóa ra Ngũ Trúc nhà cậu lợi hại đến mức thần kỳ như vậy, sau này mình tung hoành thiên hạ, còn sợ ai nữa đây ?

Bỗng nhiên cậu nghĩ đến một điều khác. “Thầy ơi, chẳng phải thầy nói mấy chuyện này đều là bí mật sao ? Sao thầy lại biết được.”

Phí Giới lạnh nhạt đáp: “Ta là quan chức cấp cao của Viện Giám Sát, trên thế giới này có chuyện gì mà bọn ta không biết chứ ?”

Không hiểu sao Phạm Nhàn lại đặc biệt hứng thú với những nhân vật mạnh mẽ trong thiên hạ, cậu cứ cảm thấy bản thân của mười mấy năm sau chắc chắn sẽ có ngày chạm mặt họ nên hỏi: “Ba vị tông sư còn lại, thầy đã gặp qua chưa ?”

“Vị cao thủ còn lại của Khánh Quốc chỉ tồn tại trong truyền thuyết, phân tích thì chắc là ở trong hoàng cung nhưng chẳng ai từng gặp qua.” Phí Giới nói tiếp: “Còn tuyệt thế cường giả của Bắc Tề, đương nhiên là quốc sư của họ, Khổ Hà tên biến thái đầu trọc.”

“Đầu trọc ?” Phạm Nhàn suy nghĩ một lát, vì thế giới này không có phật giáo nên đương nhiên không có các vị hòa thượng.

“Hắn là một tu sĩ, nghe nói lúc trước Khổ Hà là một tu khổ hạnh, từng quỳ ở bậc đá xanh trong Thần Miếu suốt ba tháng, chỉ uống nước lạnh và ăn sương, không biết sao mà lại cảm động được mấy người trong miếu, rồi thế là được ban cho thần học, trở thành đại tông sư.” Phí Giới chửi bới, có vẻ rất ghen tị với vị tu khổ hạnh tên Khổ Hà đó, nói: “Cái tên đầu trọc kia nhìn thế nào cũng giống một tên lừa đảo.”

“Thần Miếu ?”

Thần Miếu, là miếu thờ thần linh.”

“Thầy ơi, lại là mấy lời vô nghĩa rồi.”

“....Thần Miếu là nơi bí ẩn nhất trên cả đại lục, theo truyền thuyết là nơi tổ tiên thờ phụng thần linh, nhưng tiếc là trừ mấy kẻ vận may cực tốt, chẳng ai tìm được Thần Miếu nằm ở đâu, vì vậy cũng không ai biết rốt cuộc bên trong đó là thế nào.”

“Vậy thì...có khi nào vốn dĩ Thần Miếu không tồn tại ?”

Phí Giới giơ tay đánh vào đầu Phạm Nhàn một cái: “Ngày thường ăn nói linh tinh thì không sao, nhưng nơi thiên linh và cao quý này thì sao có thể muốn nói như nào thì nói chứ.”

Phạm Nhàn xoa xoa cái đầu, ngạc nhiên nhìn thầy, một là ngạc nhiên vì thầy nổi tiếng là tay giết người bằng độc không chớp mắt mà lại cũng giữ lòng tôn kính với Thần Miếu, hai là vì cậu nhận ra rằng mình đã dễ dàng tiếp nhận các câu chuyện về Tứ Đại Tông Sư, Thần Miếu, những thứ có vẻ rất thần bí và khó hiểu.

Xem ra cậu đã thích nghi với thế giới này quá nhanh rồi.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên