Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 9: Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học
Trong vòng một năm sau đó, cậu bé Phạm Nhàn bắt đầu theo học mọi kiến thức về độc tố của thầy Phí , người chuyên về độc dược đến từ kinh đô, thi thoảng cậu còn tranh thủ ra khỏi thành rồi trèo đèo lội suối để tìm những loại thảo dược có độc như hạt mã tiền hay quả hạch ba ba đa tư. Cậu không ngần ngại thử đủ các loại nấm lạ, khiến bụng đau quặn không biết bao nhiêu lần, nếu không nhờ bên cạnh có một bậc thầy độc dược cao tay hỗ trợ, e rằng cậu đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi.
Tất nhiên để học hỏi sâu sắc hơn thì vị con rơi của Bá tước Tư Nam đã gây ra không biết bao nhiêu “vụ án mạng” động trời dưới sự hướng dẫn của thầy Phí Giới, vô số chú thỏ trắng ngây thơ chưa kịp mọc đuôi hay những chú cóc ghẻ nhảy nhót tung tăng đều hóa thành những linh hồn oan ức dưới bàn tay mảnh mai non nớt của cậu.
Năm đó, Phạm Nhàn mới chỉ năm tuổi.
Điều kỳ lạ là kể từ khi thầy Phí Giới đến bến cảng Đạm Châu thì Ngũ Trúc sống ở tiệm tạp hóa cũng không còn cố tình tránh mặt Phạm Nhàn nữa, ít nhất mỗi khi Phạm Nhàn lén lút ghé tiệm tạp hóa để nhâm nhi thứ rượu "cấm trẻ em", Ngũ Trúc luôn giúp cậu làm vài món nhắm nhỏ.
Đôi lúc Phạm Nhàn thắc mắc Ngũ Trúc là nô bộc của mẹ mình, vậy tại sao lại không hề ngăn cản cậu uống rượu ?
Cậu hiểu rõ rằng mẹ mình chắc chắn không phải người bình thường, nếu không làm sao lại có một nô bộc vừa trung thành vừa sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy, tuy nhiên cậu vẫn không chắc liệu vị cao thủ thù này sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ mình hay không.
Không hiểu vì lý do gì mà dần dần Phạm Nhàn đã quen với sự bảo vệ của Ngũ Trúc ở gần bên, quen với việc dải vải đen che mắt Ngũ Trúc thỉnh thoảng xuất hiện ở một góc nào đó, chẳng hạn dưới rặng tre ở góc hẻm hay bên quầy đậu hũ đầu phố....
Trong suốt một năm đó, tuy chân khí trong cơ thể Phạm Nhàn tiến triển chậm rãi nhưng lại ổn định một cách kỳ lạ, dường như sắp chạm đến một ngưỡng cửa quan trọng nào đó, thế nhưng loại chân khí bá đạo mà cậu có thể tích lũy ngay cả trong giấc mơ lại bắt đầu trở nên không ổn định, đôi lúc làm cảm xúc của cậu có chút nóng nảy.
Phạm Nhàn hiểu rằng trong thế giới mới mẻ nhưng đầy rẫy nguy hiểm này còn vô số điều chưa thể đoán trước, ít nhất trong phủ Bá Tước Tư Nam ở kinh đô chắc chắn có những vấn đề mà cậu vẫn chưa thể nắm rõ.
Ngay khi vừa tỉnh lại ở thế giới này, cậu đã tự đặt cho mình một mục tiêu: Sống cho thật tốt, ngày ngày tiến lên !
Chính vì mục tiêu “cao cả” ấy, để giữ mạng mà tiếp tục thực hiện ba đại kế hoạch “hoành tráng” hơn trong tương lai, cậu cực kỳ nghiêm túc với việc tu luyện.
Hơn nữa, do kiếp trước mắc chứng nhược cơ nghiêm trọng, không thể tự do đi lại nên trong kiếp này có thể chạy nhảy khắp nơi, Phạm Nhàn cực kỳ trân trọng điều đó. Mỗi sáng tinh mơ, cậu đã bật dậy tập thể dục rồi trèo đèo lội suối, hăng say tập luyện như thể nếu không vận động, cậu sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
Chỉ tiếc là hiện tại vẫn chưa tìm ra cách nào để tu luyện pháp thuật. Nếu xét về sự cần cù thì Phạm Nhàn tự tin mình ăn đứt bất cứ đứa trẻ nào cùng tuổi, cậu thường tự nhủ rằng bản thân là một người thanh niên hai mươi tuổi chắc chắn phải chăm chỉ hơn đám nhóc con chưa dứt mũi kia mới ra dáng.
Thực ra, chẳng ai biết cậu không phải giỏi chịu khổ mà thật ra là mắc chứng tăng động, cậu nằm ì trên giường suốt mười mấy năm rồi, người lười đến đâu cũng không muốn nằm nữa.
.....
.....
Nhận xét
Đăng nhận xét