Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 11: Chân khí bá đạo

 "Ai có chứng cứ chứng minh rằng Thần Miếu thực sự tồn tại không?" Phạm Nhàn vẫn giữ nguyên tinh thần của một người hiện đại.

Phí Giới ngạo nghễ đáp: "Quốc Sư Khổ Hà, một trong Tứ Đại Tông Sư, chẳng qua chỉ nhờ Thần Miếu để mắt tới mà trở thành tuyệt thế cường giả trên đại lục, chừng đó còn chưa đủ chứng minh sao."

"Có khi Khổ Hà uống quá nhiều chất kích thích, xong lại đổ thừa cho Thần Miếu thôi." Phạm Nhàn bĩu môi.

"Xí, dù ta cũng rất ghen tị với vận khí của cái tên Khổ Hà đầu trọc đó, nhưng mấy chục năm nay hắn kính thần như một, ta thật lòng nể phục điều này, làm gì có chuyện lấy Thần Miếu ra làm cái cớ....Nhưng mà, chất kích thích là cái gì ?"

"Là loại thuốc bổ, kiểu như tiên đan vậy đó....chắc hắn bổ quá hóa hỏng, không thì sao tóc rụng sạch thế."

Phạm Nhàn vừa nói vừa cười toe, tiện tay bỡn cợt với thầy mình.

Phí Giới lười chẳng thèm đôi co: "Thần Miếu cũng giống như thiên mạch giả, đều là những thứ được ghi lại trong sách cổ, phần quan trọng nhất trong các nghi thức tế lễ của hoàng thất các nước là tế bái Thần Miếu, nhưng Thần Miếu không muốn can dự chuyện thế tục nên chưa bao giờ xuất thế, do đó nghi lễ tế bái chỉ diễn ra tại thiên đàn cách hoàng cung ba dặm, thiên đàn của cả Khánh Quốc và Bắc Tề đều có đại tế lễ liên quan đến Thần Miếu, tuy nhiên các đại tế sư chưa bao giờ quan tâm tới chính sự hay quốc sự. Chỉ có một vài tu khổ hạnh được cho là tàn dư của thần miếu, hành tẩu trong nhân gian để rèn luyện thân tâm mà thôi."

Trên mặt Phạm Nhàn vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng lại không ngừng suy nghĩ rốt cuộc Thần Miếu là dạng tồn tại gì ? Nếu đây là một tôn giáo, tại sao lại không có những nơi kiểu như giáo đường ? Nếu không có những tổ chức ở tầng thấp thì làm sao tôn giáo này nắm quyền lực, không có quyền lực thì cũng chẳng có lợi ích, mà đã không có lợi ích...thì bất kỳ tổ chức nào cũng chẳng có lý do để tồn tại.

Thế nên cậu thật không tin Thần Miếu đúng như lời thầy Phí đã nói thì chỉ là một tồn tại siêu nhiên tách biệt khỏi trần gian.

Tuy nhiên, trong lòng cậu cũng nghĩ rằng cũng không tệ khi có một nơi thần thánh làm tín ngưỡng mà lại không chen ngang hay can thiệp vào đời sống loài người.

.....

.....

"Được rồi, thầy nói nãy giờ toàn chuyện đâu đâu, còn chưa giải thích tại sao chân khí trong cơ thể ta lại như vậy."

Thấy "học sinh tiểu học" hiếm hoi tỏ chút tính khí trẻ con, Phí Giới nghiêm túc bắt mạch một lúc rồi trịnh trọng nói: "Như ta đã nói chân khí trong cơ thể ngươi rất bá đạo, bá đạo đến mức dù chỉ mới tu luyện trong thời gian ngắn nhưng lượng chân khí trong đan điền và kinh mạch đã vượt xa khả năng chứa đựng của cơ thể ở độ tuổi hiện tại của con."

"Nghiêm trọng vậy sao ?" Phạm Nhàn nhăn nhó.

"Vẫn chưa xác định được."

"Vậy mà thầy đã dọa ta rồi."

"Không phải dọa, mà bây giờ ngươi giống như một cái bầu đựng rượu, cái bầu thì chỉ lớn chừng này nhưng rượu bên trong cứ đổ vào mãi, nếu ngươi cứ tiếp tục luyện như vậy, ta lo rằng một ngày nào đó cái bầu này sẽ nổ tung."

Dạo gần đây ngoài việc thỉnh thoảng cảm thấy vùng eo nóng rát, Phạm Nhàn chẳng thấy có gì kỳ lạ trong lúc luyện công, nghe thầy nói thế thì cậu nửa tin nửa ngờ, bĩu môi lắc đầu:
"Thầy đang chửi ta là kẻ vô tích sự, ý đó ta nghe hiểu mà."

"Ngươi thử vận hành chân khí trong cơ thể theo cách bình thường xem." Phí Giới khẽ nhíu mày.

Phạm Nhàn nghe lời, nhắm mắt tập trung rồi từ từ đưa mình vào trạng thái tu luyện, phần khí ấm áp nơi bụng dưới bắt đầu lớn dần lên rồi chậm rãi tỏa ra khắp tứ chi thông qua các kinh mạch trong cơ thể.

Phí Giới nhắm mắt, đầu ngón tay đặt lên cổ tay của cậu nhóc rồi lặng lẽ cảm nhận dòng khí lưu chuyển, một lúc sau bỗng ông nhíu mày nói: "Đừng có cố ý giấu, ngươi chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, dù chân khí có bá đạo thế nào cũng không thể gây hại cho ta, vấn đề là cơ thể ngươi còn quá yếu, không chịu nổi mà thôi."

"Dạ." Từ nãy Phạm Nhàn vẫn luôn cố ý kiềm chế cường độ chân khí trong cơ thể, chỉ chậm rãi dẫn khí từ đan điền ra ngoài, nhưng nghe thầy nói vậy thì lại thầm nghĩ chút chân khí của mình làm gì được lão độc này, nếu nhả ra ít quá thì ổng không kiểm tra được, mình cũng chẳng biết bệnh tình ra sao.

Nghĩ đoạn, Phạm Nhàn nhắm mắt lại, khẩu quyết của một bộ công pháp vô danh dần vang lên trong đầu: "Không lướt hoa trì, hình tan diệt hoại, dẫn thiên tuyền tưới xuống chính mình..."

Theo lời khẩu quyết, dòng chân khí trong cơ thể cậu như nhận được chỉ thị, phấn khởi ùa ra khỏi đan điền, len lỏi qua kinh mạch, từ bụng đến lưng, chân khí đi theo một quỹ đạo quái lạ rồi bất ngờ lao thẳng tới cổ tay, nơi Phí Giới đang đặt tay chẩn mạch.

Một tiếng động trầm đục vang lên giữa thư phòng !

Phí Giới trợn tròn mắt, ngỡ ngàng khi ngón tay mình bị một luồng chân khí mạnh mẽ hất văng ra, ông chưa kịp phản ứng thì đã bị luồng khí đánh bật vào tường, tạo nên một tiếng va chạm đau đớn. Đầu ngón tay nóng rực như bị bỏng, lồng ngực đau nhói rồi không kiềm được mà há miệng phun ra một ngụm máu tươi !

.....

.....

Ở phía bên kia, Phạm Nhàn cũng cảm thấy lồng ngực mình nghèn nghẹn, khó chịu vô cùng,  vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy bộ dạng thê thảm của Phí Giới, cậu lập tức hoảng hốt chạy tới đỡ thầy dậy.

Phí Giới xua tay, ý bảo không sao rồi tự mình loạng choạng đứng lên, ông đưa tay quệt vệt máu trên khóe môi, giờ đây ánh mắt nhìn cậu nhóc đầy vẻ kỳ lạ, xen lẫn chút gì đó khó tả.

Ông lẩm bẩm như tự nói: "Mẹ khiếp thằng nhóc này mới năm tuổi...mà chân khí đã bá đạo đến mức này ? Nếu cứ luyện tiếp, chẳng phải tương lai sẽ bị chân khí trong cơ thể ép cho nổ tung hay sao."

Phạm Nhàn ngơ ngác khi thấy thầy buột miệng chửi bậy, cậu hoàn toàn không ngờ rằng chân khí bướng bỉnh trong cổ tay mình lại có thể làm thầy Phí Giớihộc máu. Thế nhưng điều khiến cậu bất ngờ hơn cả là dù thầy bị thương nhưng điều ông nghĩ tới đầu tiên không phải vết thương của mình mà là lo lắng cho sự an toàn của học trò trong tương lai.

Nhận ra điều đó, dù đã quen sống trong cái vỏ bọc trẻ con và thường cố ý che giấu cảm xúc nhưng trong lòng Phạm Nhàn vẫn không khỏi dâng lên một tia cảm động.

Đột nhiên, cánh cửa gỗ kêu kẹt một tiếng rồi tự mở ra, một bóng đen lao vào như một vệt ánh sáng u ám.

Phạm Nhàn ngửi thấy mùi hương quen thuộc bèn biết ngay đó là ai, cậu chẳng buồn để tâm, chỉ tiếp tục đỡ lấy thầy Phí Giới đang loạng choạng trước mặt.

"Hai kẻ ngốc."

Dù trong tình huống này, giọng điệu của người mù Ngũ Trúc vẫn lạnh lùng như nước đá, một tay y nhấc bổng Phạm Nhàn lên, tay kia đặt lên cổ tay cậu nhóc, giữ một lúc rồi lạnh lẽo nói: "Ngươi không bị thương, chỉ là thấy Phí Giới phun máu nên sợ quá mà thôi."

Nói xong, y lại "liếc mắt" về phía Phí Giới, giọng điệu vẫn như băng: "Phí Giới, việc dạy cậu nhóc dùng độc, ta tin vào trình độ của ông, nhưng năm xưa tiểu thư từng nói cảnh giới võ đạo của ông là yếu nhất trong tám cao thủ ở kinh đô. Đã là thứ ta để lại cho thiếu gia, tốt nhất ông đừng có nhiều lời."

Vốn dĩ Phí Giới chỉ là một ông thầy nhỏ bé ở thành Đạm Châu, vẻ ngoài có phần mờ nhạt nhưng ở kinh đô lại là nhân vật không thể xem thường, vậy mà giờ đây bị Ngũ Trúc nói thẳng vào mặt, ông không khỏi cảm thấy mất mặt, Phí Giới càng nghĩ càng bực, phần vì ông chủ quan mà bị thương, phần vì lo lắng việc Phạm Nhàn mới năm tuổi đã tu luyện loại công pháp bá đạo này, gương mặt ông dần đen lại, như có một tầng mây u ám phủ kín.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên