Bức tường này cao hơn hai trượng, ngay cả những cao thủ võ lâm cũng khó lòng nhảy qua. Hơn nữa bề mặt lại vô cùng trơn nhẵn, vì vậy đội ngũ thị vệ của hoàng cung cũng cho rằng nơi này không cần phải phòng thủ quá nghiêm ngặt, không ai ngờ rằng kẻ đột nhập vào biệt viện đêm nay lại không phải một tên trộm tầm thường, mà là một người nhện.
Sau khi trèo đến tận đỉnh tường, Phạm Nhàn dùng một tay vịn lấy bờ tường, tay còn lại lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng không khỏi cảm thán muốn gặp mặt thê tử tương lai mà cũng phải liều mạng thế này sao ? Nhưng đây không phải là lúc để hối hận, cậu ngẩng đầu nhìn trời, thấy vầng trăng lưỡi liềm sắp bị lớp mây che phủ, trong lòng không khỏi khẽ vui mừng.
Ánh bạc vừa tắt thì thân ảnh của Phạm Nhàn đã nhẹ nhàng đáp xuống bên trong khu vườn, thoắt cái đã chui vào đám cây rậm rạp, khéo léo lợi dụng bóng tối để ẩn mình. Từ động tác hạ xuống đến khi lướt về phía trước, tất cả đều không tạo ra tiếng động nào đáng kể, đây chính là kết quả của những năm tháng bị Ngũ Trúc thúc nghiêm khắc huấn luyện tại Đạm Châu.
Thực ra, bên trong biệt viện không có quá nhiều thị vệ, canh ba đã qua nên kẻ địch lớn nhất của con người lúc này chính là cơn buồn ngủ. Xa xa vẫn còn vọng lại tiếng trò chuyện khe khẽ của vài người chưa ngủ từ cổng chính nhưng trong vườn thì gần như không có ai tuần tra. Phạm Nhàn thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ men theo bóng tối tiến đến bên dưới tiểu lâu. Cậu ngẩng đầu nhìn lên thấy bên trong không còn ánh đèn, cả căn lầu chìm trong bóng tối, Phạm Nhàn tự hỏi nàng đã ngủ rồi sai.
Cửa lớn bên dưới vẫn đóng chặt, hơn nữa cậu cũng không chắc bà ma ma kia có còn chút độc nào sót lại trong người hay không, lỡ như giữa đêm lại thức dậy đi giải quyết thì phiền toái to. Vì vậy Phạm Nhàn cười khổ rồi bỏ qua lối đi này, lặng lẽ vòng ra phía ngoài lầu, vận nội lực vào đôi tay và bám chặt lấy cột gỗ của hành lang mà leo lên.
Cậu leo đến phần mái hiên tầng hai thì phát hiện rằng phần gỗ của lầu này nhô ra hơn hai thước, khiến cho việc leo lên khó khăn đôi chút. Cậu hít sâu một hơi rồi đưa tay mò mẫm, cuối cùng cũng tìm được một khe hở nhỏ, Phạm Nhàn dùng hai ngón tay siết chặt lấy khe hở ấy rồi khẽ nhún người một cái để cơ thể lơ lửng giữa không trung. Tiếp theo cậu dùng lực ở eo và bụng để lật người lên, bám chặt vào bề mặt bên ngoài của khung cửa sổ, trông chẳng khác nào một con dơi bám trên vách đá.
Phạm Nhàn tự tin cô nương đó đã nghe hiểu câu nói cuối cùng của cậu trước khi rời đi lúc sáng, vì vậy cậu nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng kéo thử cửa sổ....không mở, cậu nhíu mày, dùng thêm chút lực, kéo thêm một lần nữa....vẫn không mở !
Lâm Uyển Nhi đã lên giường từ sớm nhưng mãi vẫn không sao ngủ được. Nàng nằm dưới lớp chăn mềm mại, hai tay vô thức nắm chặt lấy góc chăn, đôi mắt tròn sáng trong như nước mở to trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chằm chằm lên đỉnh màn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ngay khi bên ngoài có động tĩnh, nàng lập tức nghe thấy, tim không khỏi đập nhanh hơn, nàng không biết phải làm gì, hoàn toàn không ngờ rằng thiếu niên kia lại táo gan đến mức dám lẻn vào biệt viện hoàng gia lúc nửa đêm !
Theo lẽ thường, nàng nên lập tức kêu người đến bắt cậu lại nhưng chỉ vừa nghĩ đến cảnh đội thị vệ tràn vào bắt giữ thiếu niên ấy thì nàng lại có chút không đành lòng, nếu bị phát hiện thì cậu nhất định sẽ phải chịu tội chết, Lâm Uyển Nhi cắn chặt môi, lòng rối bời.
"May mà cửa sổ đã đóng rồi." Nàng thầm an ủi bản thân, chỉ cần cửa sổ không mở ra thì cậu sẽ không thể vào được và sẽ biết khó mà lui. Như vậy nàng sẽ không phải đối mặt với một tình huống mà bản thân hoàn toàn không dám nghĩ đến, còn cậu cũng sẽ tránh được đại họa sát thân.
Nhưng đời nào chuyện lại thuận theo ý người như thế, chỉ nghe một tiếng kít và rồi cửa sổ đã bị đẩy ra. Một bóng đen nhẹ nhàng lật mình qua khung cửa, hạ xuống đất không một tiếng động, có thể thấy cậu khoác trên mình một bộ y phục đen tuyền dưới ánh trăng mờ nhạt, trong tay cầm theo một con dao găm mảnh dài sơn đen, lưỡi dao ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Lâm Uyển Nhi nhìn thấy cảnh này qua lớp màn mỏng thì muốn hét lên ngay lập tức. Thế nhưng khi ánh mắt nàng chạm vào gương mặt của thiếu niên ấy, tất cả mọi suy nghĩ trong đầu nàng đều trống rỗng. Đó là gương mặt sạch sẽ, thoát tục, hoàn toàn khác biệt với thế gian bụi bặm mà nàng đã từng nhìn thấy qua tấm vải của đàn tế ở Miếu Khánh. Không biết vì sao mà tiếng hét vừa đến bên môi, nàng lại cứng rắn nuốt trở vào.
Phạm Nhàn hành động rất nhanh, không hề có một chút do dự hay ngại ngùng như những thiếu niên lần đầu biết yêu, cậu lập tức quay người đóng cửa sổ lại, sau đó sải bước đến bên giường và vén tung màn che, một làn hương thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Lâm Uyển Nhi cảm thấy đầu óc mình hơi mơ màng nhưng ngay khi hương thơm ấy xộc vào mũi, nàng lập tức bừng tỉnh và phát hiện chàng thiếu niên trước mặt đang rải thuốc mê. Một nỗi sợ hãi mãnh liệt xông thẳng vào tâm trí nàng, chẳng lẽ thiếu niên này là...một tên đạo tặc hái hoa* trong truyền thuyết ư ?
Nỗi hối hận vô biên cuộn trào trong lòng Lâm Uyển Nhi, nàng hé miệng, chuẩn bị hét lớn gọi người !
Phạm Nhàn hoàn toàn không có ý thức được hành vi của mình có bao nhiêu nguy hiểm, cậu chỉ định gọi nàng dậy với tâm trạng vui sướng, nào ngờ vừa nhìn qua thì thiếu nữ ấy không những chưa ngủ mà trong đôi mắt còn lộ rõ sự kinh hãi, miệng khẽ mở, dường như định cất tiếng gọi người. Phạm Nhàn lập tức bừng tỉnh, thân hình lóe lên, nhanh chóng quỳ một gối trên giường, đưa tay che miệng Lâm Uyển Nhi lại.
Làn môi mềm mại chạm vào lòng bàn tay, mang theo chút ngứa ngáy khiến lòng cậu rung động.
“Đừng kêu, đừng kêu.” Đây là lần đầu tiên cậu cả gan lẻn vào phòng nữ tử, không tránh khỏi lúng túng, giọng điệu có chút khẩn thiết: “Là ta, là ta đây.”
Dường như nhận ra thiếu niên này không có ác ý, Lâm Uyển Nhi dần dần bình tĩnh lại. Phạm Nhàn thấy thế mới chậm rãi buông tay, thở dài bất lực: “Đừng la lên nhé.”
Bất chợt Lâm Uyển Nhi nhớ đến hai mùi hương kỳ lạ vừa rồi, lòng không khỏi hoảng hốt, vội vã hỏi: “Ngươi đã làm gì nha hoàn của ta rồi ?” Bởi vì nha hoàn của nàng ngủ ngay trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, đáng lẽ đã phải tỉnh dậy từ lâu khi động tĩnh lớn như vậy mới đúng.
Phạm Nhàn hạ giọng giải thích: “Không có gì đâu, chỉ là chút hương an thần, không hề có hại. Chỉ khiến nàng ta ngủ sâu hơn một chút mà thôi.”
Lâm Uyển Nhi nghe vậy mới hơi yên tâm nhưng ánh mắt khi nhìn cậu vẫn có ba phần e ngại, một phần vui mừng, người này rốt cuộc là ai ? Thân phận thế nào ? Thấy trong đáy mắt nàng vẫn còn chút sợ hãi, trong lòng Phạm Nhàn không khỏi nhói lên, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta chính là vị đại phu ban sáng, chẳng phải trước khi đi đã nói với nàng rằng tối nay ta sẽ tới sao ?”
Lâm Uyển Nhi chớp mắt, bất chợt nở nụ cười yêu kiều: “Chẳng phải chính ngươi bảo ta đóng cửa sổ lại sao ?” Nụ cười ấy tựa như gió xuân thổi làm tim cậu khẽ xao động, trong lòng cậu chợt dâng lên một ý niệm khác khi nhìn đôi môi hồng hào mê người kia. Nhưng ngay lúc đó một luồng khí lạnh bỗng truyền tới từ cổ cậu.
Một thanh đoản kiếm sắc bén, ánh lên hàn quang, kiếm nằm trong tay Lâm Uyển Nhi nhưng lưỡi kiếm thì đang gác trên cổ Phạm Nhàn !
Lâm Uyển Nhi nhìn cậu rồi bỗng nhiên lòng mềm xuống, khẽ nói: “Bất kể ngươi là ai, chỉ cần bây giờ rời đi, ta cam đoan sẽ không truy cứu chuyện này.”
Trên cổ Phạm Nhàn đang kề một thanh kiếm lạnh buốt, thế nhưng trên mặt cậu vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng đáp lại: “Ta sẽ đi ngay thôi, hôm nay chỉ là đến để gặp nàng một chút.” Nói xong, cậu không thèm để ý đến lưỡi kiếm sắc bén đang kề sát da thịt mình, lấy ra một gói giấy dầu từ trong ngực. Ngược lại chính Lâm Uyển Nhi mới là người lo lắng, sợ không cẩn thận làm cậu bị thương, theo phản xạ mà khẽ dịch thanh kiếm ra xa một chút.
Phạm Nhàn ung dung mở gói giấy, lấy ra một chiếc đùi gà thơm phức rồi đưa đến sát môi nàng, cười hì hì nói: “Hôm đó ta đã ăn mất một cái đùi gà của nàng ở Miếu Khánh, biết nàng thèm món này nên đặc biệt mang tới.”
Lâm Uyển Nhi không biết nên khóc hay cười, nàng thầm nghĩ sao thiếu niên này còn có thể đùa cợt như vậy vào thời điểm thế này, bếu để thị vệ phát hiện có một nam nhân xa lạ xuất hiện trong phòng thì cả hai xong đời, nàng khẽ run giọng cầu xin: "Xin nguoi đó, ngươi mau đi đi.”
Phạm Nhàn vốn định tiếp tục trêu đùa theo phong cách của tiểu thuyết tình cảm nhưng khi thấy vẻ mặt hoảng loạn của nàng, lòng bỗng nhiên mềm lại, cậu dịu giọng dỗ dành: “Đừng sợ, ta sẽ không làm hại nàng.” Cậu vừa dứt lời thì chợt nhận ra câu này nghe có vẻ không đúng lắm, chẳng phải đây chính là lời thoại kinh điển của những tên hái hoa tặc trong tiểu thuyết kiếm hiệp sao ?
Quả nhiên, sắc mặt Lâm Uyển Nhi lập tức biến đổi, nàng mạnh mẽ nâng kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo áp sát làn da cậu, giọng nói run rẩy nhưng kiên quyết: “Ta không cần biết ngươi là ai. Nếu có ý bất kính, ta sẽ giết chết ngươi ngay lập tức.”
Lúc này Phạm Nhàn mới sực tỉnh, nửa đêm lẻn vào khuê phòng của một tiểu thư khuê các, đúng thật là hành động hủy hoại danh tiết của nàng. Nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của Lâm Uyển Nhi, cậu không nhịn được mà thầm nghĩ chẳng lẽ nàng thực sự muốn giết chết vị hôn phu tương lai của mình sao ?
Nhận xét
Đăng nhận xét