Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 42: Bước vào phòng

Lần đầu tiên Phạm Nhàn bước chân vào khuê phòng của vị “hôn thê” tương lai nhưng lại với thân phận một đại phu, thứ lọt vào mắt cậu đầu tiên là chiếc giường trang trí bằng ốc xanh, viền thêu tím thanh nhã. Sau đó cậu thấy ba vị cô nương trong phòng, một người là Diệp Linh Nhi, một người là em gái của cậu, còn người cuối cùng đang cúi đầu bận rộn kéo thẳng bức màn trướng trên giường là đại nha hoàn của tiểu thư.

Phạm Nhàn khẽ ho hai tiếng, chậm rãi bước lên phía trước rồi ngồi xuống chiếc ghế tròn mà nha hoàn đưa tới, cậu làm ra vẻ như một đại phu chính hiệu, đưa tay vuốt nhẹ bộ râu dưới cằm, chỉ có điều bộ râu này vừa mới dán nên chưa kịp bám chắc, suýt nữa bị cậu làm rớt. Nhận ra tình thế không ổn, cậu vội vàng bỏ ngay điệu bộ ấy, nghiêm giọng mở miệng: “Phiền tiểu thư đưa tay ra.”

Tiểu thư nhà họ Lâm đang nằm trên giường, dù có tấm màn ngăn cách nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy dáng hình uyển chuyển, nàng ghe đại phu lên tiếng thì nhẹ nhàng nâng cánh tay trái rồi đặt lên chiếc gối nhỏ mềm mại kê sẵn bên cạnh. Xem ra cái gối này vốn được chuẩn bị từ lâu, chứng tỏ ngự y trong cung cũng thường xuyên ra vào đây bắt mạch.

Phạm Nhàn nhìn chiếc cổ tay trắng nõn như bạch ngọc mà khẽ rung động trong lòng, không hiểu sao mà cậu bất giác nghĩ đến một viễn cảnh, nếu có thể cưới chủ nhân của cổ tay này về nhà thì chẳng phải sau này có thể tùy ý nắm lấy sao, tuyệt thật đó.....Cậu vội vàng bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, giữ vẻ mặt nghiêm nghị mà duỗi một ngón tay đặt nhẹ lên cổ tay nàng. Khoảnh khắc đầu ngón tay cậu chạm vào làn da mịn màng kia, cả hai người đều khẽ run lên mà chẳng rõ nguyên do.

Diệp Linh Nhi đứng bên cạnh không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ tò mò quan sát vị học trò của đại nhân Phí, nàng không khỏi thầm nghĩ đến những lời đồn đại về y thuật cao minh của đại nhân Phí khi thấy cậu chỉ dùng một ngón tay để bắt mạch, trong lòng nàng lại càng thêm tin tưởng. Nhưng nàng đâu biết rằng dù Phạm Nhàn có kiến thức y thuật khá vững nhưng chung quy cũng chỉ học trong một năm, sao có thể sánh với ngự y thực thụ ? Điểm mạnh duy nhất của cậu là khả năng dụng thuốc cùng một số kiến thức của kiếp trước, lần này cậu cố ý dùng một ngón tay để bắt mạch, chẳng qua chỉ muốn ra vẻ cao thâm, tạo dựng hình tượng thần y trước mặt mọi người mà thôi.

Đầu ngón tay cậu cảm nhận được sự mịn màng ấm áp mà trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác kỳ lạ, thậm chí còn có chút không nỡ buông tay. Cậu hơi trầm ngâm rồi chậm rãi lên tiếng: “Mạch tượng của tiểu thư có chút yếu nhưng lại mang theo khí nóng bức bối. Hư tổn và hỏa vượng đan xen, mạch nhỏ như tơ, e rằng có chút phiền phức.”

“Sao vậy ?”

“Có thể để ta xem tướng mạo của tiểu thư để chẩn đoán kỹ hơn không ?”

“Không được !” Đại nha hoàn lập tức từ chối thẳng thừng. Dù phong tục của Khánh Quốc khá cởi mở nhưng vị tiểu thư đang nằm trên giường kia lại là nghĩa nữ của Hoàng Đế, thân phận thực sự đặc biệt. Ngay cả ngự y trong cung còn không được phép nhìn mặt, huống hồ gì một đại phu không biết từ đâu xuất hiện như cậu.

Phạm Nhàn có chút thất vọng nhưng vẫn bình tĩnh tiếp tục: “Nghe nói ngự y chẩn đoán tiểu thư mắc bệnh lao ?”

Người trả lời cậu vẫn là đại nha hoàn, bởi dường như tiểu thư họ Lâm quá yếu, chỉ yên lặng nằm trên giường, không nói một lời. “Đúng vậy.”

Phạm Nhàn ngẫm nghĩ một lát, trong lòng dần nắm được chút manh mối, dù không mang theo một bộ dụng cụ y tế như những kẻ xuyên không khác nhưng cậu đã là bệnh thì luôn có cách chữa trị. Vì thế cậu tiếp tục truy hỏi: “Tiểu thư có thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức không ? Có hay bị ho kéo dài ?

“Có.”

“Gần đây cơ thể đã dần gầy đi ?”

“Đúng.”

“Thường xuyên cảm thấy nóng bức ?”

“Đúng.”

Phạm Nhàn bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cái miệng của đại nha hoàn này nhanh quá, cậu đảo mắt một cái rồi hỏi tiếp: “Vậy có thường xuyên ra mồ hôi không ?”

“Có.” Đại nha hoàn lại nhanh nhảu đáp lời.

Nhưng lần này Phạm Nhàn làm như không nghe thấy, cậu nhân cơ hội nhẹ nhàng lướt ngón tay lên lòng bàn tay mềm mại đang vươn ra khỏi tấm màn giường, quả nhiên trong lòng bàn tay có chút ẩm ướt. Tiểu thư họ Lâm không ngờ rằng vị đại phu bên ngoài lại táo bạo như vậy, nàng vừa thẹn vừa hoảng, vội vàng rụt tay lại. Nhưng động tác của Phạm Nhàn quá nhanh, ba vị cô nương bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Phạm Nhàn cau mày hỏi: “Vẫn chưa ho ra máu chứ ?”

“Đã bắt đầu ho ra máu rồi, hồi đầu xuân còn đỡ một chút nhưng mấy ngày gần đây lại tái phát.” Đại nha hoàn thấy vị đại phu trẻ tuổi này có thể mô tả chính xác triệu chứng của tiểu thư thì cũng dần thu lại thái độ coi thường ban đầu, trong giọng nói còn mang theo vài phần lo lắng và hy vọng.

“Ừm.” Phạm Nhàn trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc nói: “Tiểu thư đúng là mắc bệnh lao.”

Đại nha hoàn nghe cậu hỏi han nửa ngày trời rồi lại đưa ra một kết luận mà ai cũng biết thì cắn chặt môi dưới, hận không thể đuổi ngay tên đại phu vô dụng này ra khỏi phòng. Diệp Linh Nhi trừng mắt lườm cậu, ngay cả Phạm Nhược Nhược cũng cảm thấy xấu hổ thay cho anh trai mình, nàng cúi đầu không nói gì.

Nhưng Phạm Nhàn chẳng thèm để ý đến phản ứng của mọi người, cậu đứng dậy rồi đi đến bàn viết, cầm bút bắt đầu kê đơn thuốc, cậu viết xong thì đại nha hoàn cầm lấy phương thuốc, nhìn thoáng qua vẫn là bách hợp đồng kim thang*, chỉ có điều được bổ sung thêm hai vị thuốc là tử châu thảo** và hắc sơn chi***, ngoài ra còn có hoàng cầm.

(*Bách hợp đồng kim thang: tên một bài thuốc trong y học cổ truyền. Thuộc nhóm thuốc trị táo - tư âm nhuận táo. Chủ trị chứng phế thận âm hư, hư hỏa bốc lên. Triệu chứng bao gồm ho, khó thở, đờm có lẫn máu, họng khô đau, chóng mặt hoa mắt, sốt nhẹ về chiều, lưỡi đỏ ít rêu, mạch tế sác. Lâm sàng thường dùng để điều trị lao phổi, viêm phế quản mạn tính, giãn phế quản ho ra máu, viêm họng mạn tính, tràn khí màng phổi tự phát… thuộc chứng phế thận âm hư, hư hỏa bốc lên.

**Tử châu thảo: tên một vị thuốc trong y học cổ truyền. Là lá hoặc cành non có lá của cây Đại Diệp Tử Châu (Callicarpa macrophylla Vahl) thuộc họ Cỏ roi ngựa. Có công dụng tán ứ chỉ huyết, tiêu thũng chỉ thống. Chủ trị ho ra máu, nôn ra máu, chảy máu cam, đại tiện ra máu, chấn thương chảy máu, bầm tím do té ngã, đau nhức do phong thấp.

***Hắc sơn chi: Đây là quả chín của cây Sơn Chi thuộc họ Cà phê (Rubiaceae). Chữa ho ra máu, chảy máu cam, tiểu ra máu, mắt đỏ sưng đau, mụn nhọt do nhiệt độc, có tác dụng lương huyết chỉ huyết, thanh nhiệt giải độc. Phối hợp Hoàng Cầm giúp thanh nhiệt phế hỏa)

Nàng cau mày hỏi: “Hoàng cầm có tính hàn, chủ trị thanh nhiệt tả hỏa nhưng lại quá hao tổn nguyên khí, dùng như vậy có ổn không ?”

Câu “bệnh lâu ngày thành thầy” quả không sai, đại nha hoàn này đã theo tiểu thư nhà họ Lâm nhiều năm, nghe ngự y kê đơn đến mức thuộc lòng các phương thuốc chữa lao phổi nên lập tức nhận ra vấn đề trong toa thuốc. Phạm Nhàn nhìn nàng, trong lòng không khỏi có chút kính nể, bèn giải thích: “Chỉ cần cơ thể bệnh nhân còn đủ sức chống đỡ thì không sao cả. Trước tiên cần dùng thuốc mạnh để tấn công, sau đó mới từ từ điều dưỡng.”

Đại nha hoàn nhìn cậu, có chút tức giận nói: “Nhưng tiểu thư mắc bệnh lao, cơ thể vốn đã rất yếu, làm sao có thể chịu nổi ?”

Phạm Nhàn khẽ cười, cũng không tranh cãi: “Tiểu thư đã ho ra máu, nghĩa là bệnh tình không còn nhẹ nữa, vậy nên cần bồi bổ trước rồi mới dùng thuốc.”

“Rốt cuộc là dùng thuốc mạnh trước hay dưỡng thân trước ?” Diệp Linh Nhi nghe đến đây thì mơ hồ, không phân biệt được đâu mới là phương pháp chính xác.

Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Từ hôm nay, mỗi ngày cho tiểu thư uống một bát sữa*, nhớ là phải uống sống.” Đây là một bài thuốc dân gian mà cậu từng nghe nói ở kiếp trước, hơn nữa hiệu quả cũng không tệ. Sau đó Phạm Nhàn lại hỏi: “Gần đây, tiểu thư ăn uống thư thế nào ?”

(*: raw là 祟奶‌, là một loại đồ uống đặc biệt trong văn hóa Mông Cổ, nó thường được coi là một thức uống truyền thống, có bối cảnh văn hóa phong phú và quy trình chế biến đặc biệt. )

Đại nha hoàn đang nghĩ về chuyện sữa kia, nghe câu hỏi này thì tự hào đáp: “Mỗi ngày đều là cháo loãng với rau dưa, tuyệt đối không đụng đến chút đồ mặn nào.”

Phạm Nhàn tức giận vô cùng, trong lòng thầm mắng người ta bệnh thành thế này rồi, tại sao mấy người còn hành hạ như vậy ? Một cô nương yếu đuối như thế, chẳng lẽ không thể cho ăn uống tử tế một chút sao ?  Nhưng vừa liếc thấy ánh mắt kỳ quái của em gái và Diệp Linh Nhi, cậu mới nhận ra cơn giận của mình có phần vô lý. Dựa vào thân phận của tiểu thư nhà họ Lâm thì sao có thể có chuyện bị bạc đãi trong ăn uống, chắc chắn phải có nguyên nhân khác, cậu tự cười giễu một cái rồi hỏi: “Tại sao phải ăn uống thanh đạm như vậy ?”

Ba cô gái nhìn cậu như thể đang nhìn một kẻ ngốc, trong lòng nghĩ bệnh lao phải kiêng đồ mặn, đây là lẽ thường tình ai ai cũng biết.

Nhưng Phạm Nhàn, người được giáo dục bằng kiến thức y học hiện đại lại hoàn toàn không biết đến điều này, vì thế cậu cố chấp nói: “Tiểu thư phải ăn uống tẩm bổ. Không cần kiêng dầu mỡ nữa, sữa nhất định phải uống, còn chế độ ăn hàng ngày cũng phải phong phú hơn. Nếu nhất thời không thích nghi được thì có thể dùng sinh sơn dược* và sinh ý mễ**, mỗi thứ một lượng, giã nát rồi nấu đến khi thật nhừ, sau đó lấy nửa lượng bánh hồng khô nghiền nhỏ trộn vào, khuấy đều rồi uống. Qua nửa tháng thì hãy dùng toa thuốc ta kê trước đó.”

(*,**: cả hai loại thuốc này đều có tác dụng bổ phế thanh nhiệt, bổ tỳ dưỡng vị)

Cậu cứ thế thao thao bất tuyệt, còn những người khác thì nhíu mày, chẳng ai dám tin lời cậu.

Ngay lúc này, bà ma ma ban nãy chặn bọn họ ngoài cửa chống eo bước vào, không biết bà ta vừa làm gì mà trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt: “Sao các người lại vào đây ?”

Đại nha hoàn lập tức bước lên đón tiếp, cười giải thích: “Vị này là đại phu do cô nương Diệp mời đến, tiểu thư đã đồng ý cho khám bệnh.”

Bà ma ma có vẻ không vui mà nói: “Ngự y trong cung hai ngày đến bắt mạch một lần như thường lệ, vị đại phu này có gì đặc biệt chứ ?”

Đại nha hoàn mỉm cười đáp: “Quả thực có chỗ đặc biệt, hắn đã xác định bệnh tình của tiểu thư, còn bảo bọn ta ngày nào cũng phải chuẩn bị cao lương mỹ vị.”

Vị ma ma vừa nghe xong thì liên tục lắc đầu. Tuyệt đối không được, lỡ như làm bệnh tình tiểu thư thêm trầm trọng, thì biết tính sao đây ? Bà ta mới nói được vài câu thì sắc mặt chợt biến đổi, vội vã cáo lui rời đi. Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên tia sáng ý cười, quay sang đại nha hoàn, chậm rãi nói: “Thang thuốc của ta nhất định phải kết hợp với chế độ ăn uống mà ta đã dặn, nếu không thì sẽ không có tác dụng gì cả.”

Nhưng nha hoàn vẫn khăng khăng không chịu nghe theo khiến Phạm Nhàn tức đến nghiến răng ken két, cậu thầm nghĩ nếu sau này thật sự cùng tiểu thư nhà ngươi chung chăn gối thì ta nhất định bắt ngươi trải giường gấp chăn cả đời ! Cậu đành bất đắc dĩ nói: “Ta có sẵn một ít viên thuốc ở đây, trước tiên hãy cho tiểu thư uống hai viên để bồi dưỡng sức khỏe, nếu thấy hiệu quả thì cô có thể tin ta nhỉ ?”

Nha hoàn kia vẫn ngoan cố đáp: “Thuốc có thể tốt nhưng thịt thì nhất định không thể ăn.”

Phạm Nhàn giận đến nghiến răng nhưng lại không biết phải làm sao.

Khi Phạm Nhàn ho ra máu thì nàng cũng ho ra máu; khi Phạm Nhàn tức đến nghiến răng, nàng cũng lo lắng đến mức cắn môi. Sau tấm màn lụa mỏng, vị tiểu thư yếu đuối nằm trên giường bệnh ấy đã nghe ra giọng nói quen thuộc bên ngoài, đó rõ ràng chính là thiếu niên mà nàng đã gặp tại điện phụ trong Miếu Khánh. Dù không biết tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, cũng không biết tại sao lại trở thành học trò của đại nhân Phí, nhưng mà....

Hai tay của cô nương Lâm siết chặt lấy góc chăn lụa, hàm răng trắng như vỏ sò khẽ cắn lấy bờ môi đỏ thắm, một sắc hồng ửng lên trên gương mặt nhợt nhạt của nàng, tuy không khỏe mạnh nhưng lại xinh đẹp mê người. Nên làm gì bây giờ ? Rõ ràng biết Phạm Nhàn đang đứng ngay bên ngoài bức màn nhưng lại không dám đối diện, đúng là khiến người ta vừa buồn phiền vừa rung động.

Nghe cuộc đối thoại bên ngoài dần đi đến hồi kết, dường như chủ nhân của giọng nói đó sắp rời đi, nàng không thể kiềm chế được nữa mà gắng gượng chống đỡ cơ thể yếu ớt, khẽ dựa vào đầu giường rồi dồn hết sức lực còn lại mà cất lên một giọng nói mỏng manh như tiếng muỗi kêu:

“Đợi một chút !”

Tiếng nói ấy vừa vang lên, bốn người bên ngoài lập tức có phản ứng hoàn toàn khác nhau.

Nha hoàn là người đầu tiên bước tới, cúi xuống nhẹ giọng hỏi có chuyện gì. Diệp Linh Nhi thì lộ vẻ quan tâm lo lắng, còn Phạm Nhược Nhược vô thức liếc nhìn người anh trai đã liều lĩnh cải trang đến đây, vậy mà lại không thể gặp mặt tiểu thư Lâm, nàng vừa nghĩ đến đây thì quay sang quan sát sắc mặt huynh trưởng, không ngờ lại nhìn thấy một con ngỗng đần thối cả người.

Phạm Nhàn nghe thấy ba chữ “đợi một chút” thì lập tức sững sờ, hóa thân thành một con ngỗng ngốc nghếch, ngơ ngác nhìn về phía giường, dường như muốn xuyên qua lớp màn lụa mỏng manh để nhìn rõ nữ tử bên trong, để xác nhận giọng nói vừa rồi. Cậu chưa từng quên được giọng nói ấy, câu nói duy nhất của nàng khi ở Miếu Khánh: "Ngươi… là ai?"

Ba chữ dịu dàng vang lên trong Miếu Khánh ngày đó đã khắc cốt ghi tâm trong cậu.

Giờ phút này Phạm Nhàn đã biết chắc người sau lớp màn kia là ai, một niềm vui sướng điên cuồng như cơn sóng thần quét sạch tất cả, khiến cậu trở nên trống rỗng, cả người cứng đờ, thậm chí còn thấy hơi chóng mặt. Cảm giác được mất rồi lại được hồi sinh trong lòng, bỗng cậu nhớ đến bài hát của Hoàng Lập Hành: "Sóng âm quá mạnh, không lắc lư sẽ bị quật ngã…"* Quả thực cậu hơi lảo đảo một chút nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kiềm chế cơn xúc động muốn lập tức vén màn ra nhìn cho rõ.

(*: Lời bài hát 音浪 - Sóng Âm của Hoàng Lập Hành)

"Tiểu thư, người có chuyện gì sao ?" Nha hoàn đứng bên giường nhẹ giọng hỏi. Diệp Linh Nhi cũng bước tới, nhíu mày nói: "Thần Thần, tỷ mau nằm xuống đi, ngồi dậy làm gì ?"

"Vị...vị đại phu này. Dường như những lời vừa nói ra...rất có lý." Giọng nói sau lớp màn có chút do dự, như thể đang lựa lời sao cho hợp lý. "....Nếu tận mắt nhìn một chút thì có lẽ...đại phu sẽ càng chắc chắn hơn."

Nha hoàn nghe vậy thì chần chừ, nàng biết quy củ nhưng lại không thể cãi lời tiểu thư. Cuối cùng nàng bất đắc dĩ nhìn sang Diệp Linh Nhi cầu cứu, Diệp Linh Nhi vốn đã hoài nghi y thuật của Phạm Nhàn, bèn khuyên vài câu cho có lệ nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của tiểu thư nhà họ Lâm thì lòng nàng chợt chua xót. Nàng nghĩ có lẽ vì cảm thấy hai chị em chẳng còn bao nhiêu thời gian nên mới cố gắng nắm lấy từng tia hy vọng dù mong manh nhất. Diệp Linh Nhi thở dài rồi vươn tay định vén màn.

Đúng lúc này bà ma ma đáng ghét kia lại bước lên lầu, bà ta lập tức kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, định lao đến kéo Phạm Nhàn ra ngoài. Trong lòng Phạm Nhàn dâng lên một cơn giận dữ, thầm nghĩ ngươi thật sự rất phiền phức

Ánh mắt cậu lập tức sắc bén như sấm chớp, như thần lôi giáng xuống, trừng thẳng vào bà ta, bà ma ma kia lập tức ôm bụng, mặt mày tái mét, hoảng hốt tháo chạy xuống lầu, không dám quay đầu lại.

Tất nhiên Phạm Nhược Nhược biết ánh mắt của anh trai mình không thể làm tổn thương ai, thực chất là do thuốc xổ vẫn đang phát huy tác dụng, nàng không nhịn được mà đưa tay che miệng cười khẽ. Lúc này, khóe môi Phạm Nhàn cũng thấp thoáng ý cười, cậu dõi theo lớp màn lụa đang dần dần được kéo ra, chờ đợi khoảnh khắc hai người đối diện nhau.

Màn lụa buông xuống, giữa tấm chăn gấm mềm mại là một cô nương xinh đẹp hiện ra trước mặt mọi người. Làn da nàng trắng ngần, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, gò má ửng hồng vì bệnh tật nhưng vẫn không thể che giấu được nét thanh tú dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả thế gian đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hai ánh mắt chạm vào nhau, ấm áp mà kiên định.

Ánh mắt Phạm Nhàn tràn đầy vui sướng và hân hoan nhưng đôi mắt của tiểu thư nhà họ Lâm lại...bối rối và thất vọng ! Phạm Nhàn lập tức nhận ra hôm nay mình đã cải trang, mà vị hôn thê này chỉ mới gặp cậu một lần thì làm sao có thể lập tức nhận ra được. Trong lòng cậu không khỏi dâng lên một chút ý cười bất đắc dĩ.

Tiểu thư nhà họ Lâm được nha hoàn dìu ngồi ngay ngắn, sự thất vọng trong lòng nàng không sao che giấu được khi nhìn chàng đại phu trẻ tuổi xa lạ trước mặt, nhưng dần dần nàng nhíu mày lại, như thể đang cố nhớ ra điều gì đó. Đôi mắt nàng khẽ dao động, dường như nàng đã phát hiện ra một điều rất quen thuộc từ nụ cười ấm áp kia.

Bỗng nhiên Diệp Linh Nhi cảm thấy ánh mắt của vị học trò đại nhân Phí thật sự khiến người ta khó chịu, bèn lên tiếng giục: "Ngẩn người làm gì thế ?"

Phạm Nhàn mỉm cười bước lên phía trước, chăm chú quan sát gương mặt xinh đẹp mà cậu đã nhớ nhung suốt những ngày qua. Khi nhìn thấy sắc đỏ không khỏe mạnh trên gò má nàng, trong lòng cậu dâng lên muôn vàn thương tiếc, cậu dịu dàng nói: "Nhất định phải uống thuốc và ăn uống theo cách ta dặn, biết chưa ?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên một lần nữa, tiểu thư nhà họ Lâm cảm thấy có chút chóng mặt khi đối diện với gương mặt hoàn toàn xa lạ này. Nàng nhẹ chống tay lên giường, khẽ cất giọng: "Làm phiền đại phu rồi."

.......

Trước khi bọn họ rời khỏi phòng của mình, cô nương Lâm lễ phép tiễn vị đại phu trẻ tuổi cùng tiểu thư nhà họ Phạm. Nàng biết rằng có lẽ trong tương lai vị tiểu thư họ Phạm kia sẽ trở thành "em chồng" của mình, trong lòng khó tránh khỏi chút cảm xúc phức tạp. Nhưng điều khiến nàng bối rối hơn cả chính là vị đại phu trẻ kia, rõ ràng giọng nói là của Phạm Nhàn nhưng tại sao khuôn mặt lại không phải ?

Nhìn thấy vị đại phu trẻ tuổi sắp bước ra khỏi cửa, trong lòng cô nương Lâm gấp gáp nhưng lại không có cách nào mở lời. Thân là Quận Chúa trên danh nghĩa, vừa rồi nàng đã kiên trì đòi gặp đại phu một lần, đó đã là hành động vô cùng táo bạo, chẳng lẽ bây giờ nàng còn phải chạy theo hỏi đối phương rằng có phải mấy ngày trước chàng đã Miếu Khánh phải không, có phải đã gặp một cô nương váy trắng không, còn nhớ cái đùi gà đó chứ ?

Thôi vậy, chắc chắn không phải là người đó, chỉ là giọng nói có chút giống mà thôi. Xem ra mấy ngày nay ngủ sâu, đã thế còn nhớ âm thanh kia đến mức sinh ra ảo tưởng mất rồi.

Khi nàng đang chìm đắm trong cảm xúc mông lung và dần trở nên thất vọng thì bỗng nhiên Phạm Nhàn dừng bước ngay cửa phòng, cậu quay đầu lại, khóe môi mang theo một nụ cười có chút kỳ lạ rồi chậm rãi nói: "Phải uống sữa dê, phải ăn đồ bổ, nếu đói thì chuẩn bị thêm vài cái đùi gà mà ăn."

Đôi mắt cô nương Lâm lập tức sáng lên, nàng vội vàng hỏi: "Nhưng mấy ngày nay ta ăn không ngon, thường xuyên cảm thấy buồn nôn."

"Không sao đâu, cứ nôn mãi rồi cũng thành quen thôi." Phạm Nhàn phát hiện ra rằng vị thê tử tương lai này của mình là một người thông minh, cậu nhếch môi cười nói: "Ban ngày có thể mở cửa cho thoáng nhưng buổi tối nhất định phải nhớ....đóng cửa sổ."

Diệp Linh Nhi cùng các nha hoàn trong phòng đều ngây ra một lúc, không khỏi thầm nghĩ vị đại phu này đầu óc có vấn đề, sao lại nói mấy lời kỳ quái như vậy.

Không có ai trên xe ngựa về phủ Phạm ngoài Phạm Nhàn và Phạm Nhược Nhược, nàng nhìn anh trai đang cố gắng nhịn cười đến mức cả người run lên mà không nhịn được cười nói: "Muốn cười thì cứ cười đi, nhịn làm gì ?"

Lời nàng vừa dứt thì trong xe vang lên một tràng cười sảng khoái, âm thanh lanh lảnh đến mức làm kinh động cả những người đi đường, làm Đằng Tử Kinh đang ngồi phía trước cũng giật mình.

"Trên đời này thật sự có những chuyện trùng hợp đến khó tin." Nhìn anh trai vui vẻ, Phạm Nhược Nhược cũng không khỏi cảm thấy vui lây. "Không ngờ tiểu thư nhà họ Lâm lại chính là cô nương mà ca từng gặp ở Miếu Khánh."

"Đúng là trùng hợp." Phạm Nhàn đưa tay gãi gãi chân mày có chút ngứa, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy hài hước: "Sau này đừng gọi là tiểu thư Lâm nữa, gọi...tẩu tẩu đi."

Phạm Nhược Nhược trêu chọc cậu: "Tháng mười tỷ ấy mới qua cửa, bây giờ đã gọi là tẩu tẩu thì có hơi sớm quá không ? Hơn nữa...huynh cũng biết Thừa Tướng đại nhân và Trường công chúa đều không thích huynh, chẳng phải trước đây huynh còn từng nghĩ đến chuyện từ hôn sao ?"

Phạm Nhàn có chút ngượng ngùng, cười cười nói: "Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, hiện tại ca ca nhất định phải cưới nàng ấy về nhà. Đừng nói là Thừa Tướng đại nhân hay Trường công chúa, ngay cả nếu Viện trưởng đại nhân của Viện Giám Sát có trở về Kinh Đô thì ta cũng mặc kệ."

Bỗng nhiên Phạm Nhược Nhược hiếu kỳ hỏi: "Thật ra hôm nay cũng là lần đầu tiên ta gặp Lâm....tẩu tẩu." Nói đến đây, nàng không nhịn được mà bật cười, "Tẩu tẩu đúng là thanh tú, xinh đẹp nhưng cũng không đến mức đẹp như tiên nữ, đâu có giống như lần trước huynh tả."

Phạm Nhàn sững người, nghiêm túc hỏi lại: "Vậy còn chưa tính là đẹp như tiên nữ sao ?"

Phạm Nhược Nhược rất khách quan trả lời: "Không tính."

Phạm Nhàn ngẩn ra, trầm tư suy nghĩ một lát rồi có chút bối rối nói: "Chẳng lẽ đây chính là....người tình trong mắt hóa Tây Thi sao ?"

"Ca, câu này ta đại khái hiểu được. Nhưng Tây Thi là mỹ nhân ở đâu vậy ?" Phạm Nhược Nhược tò mò hỏi.

Lúc này đầu óc của Phạm Nhàn đã tràn ngập hình ảnh của tiểu thư nhà họ Lâm, hoàn toàn vứt bỏ truyền thống đóng vai thầy giáo nghiêm túc của những năm qua, cậu tùy tiện bịa đại: "Tây Thi chính là một cô nương bán đậu hũ ở cảng Đạm Châu, nàng rất xinh đẹp, da trắng nõn nà."

"Huynh gạt người." Phạm Nhược Nhược tỏ vẻ không hài lòng. Nàng phát hiện kể từ khi anh trai xác định tẩu tẩu chính là người trong lòng thì dường như cả người cậu trở nên mất hồn mất vía.

Phạm Nhàn cười trấn an: "Sao ta lại gạt muội chứ ? Hồi nhỏ muội còn lén cùng ta trốn khỏi biệt phủ, chạy ra chợ dạo chơi. Khi đấy nàng ấy đứng ở đó bán đậu hũ, chẳng qua là muội còn nhỏ nên đã quên mất thôi."

Phạm Nhược Nhược bán tín bán nghi.

Ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm nay, Phạm Nhàn không khỏi cảm khái: "Đây đâu phải xuyên không, rõ ràng là đang sống trong tiểu thuyết ngôn tình mà."

Tên của tiểu thư họ Lâm là Uyển Nhi, nhũ danh là Y Thần, từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, không có nhiều bạn bè. Thân thế của nàng có phần kỳ lạ, dù biết rõ cha mình là Thừa Tướng đương triều nhưng lại rất ít khi có cơ hội gặp mặt, ngược lại nàng thân thiết với thúc thúc của mình hơn. Nhất là bốn năm trước, sau khi thúc thúc định hôn sự cho nàng, ngay cả mẹ cũng bị tước mất quyền quản giáo, từ đó nàng sống những ngày tháng tự do hơn, chỉ là cuộc sống ấy có chút cô đơn. Diệp Linh Nhi lại thường xuyên theo các huynh trưởng rong ruổi ở Định Châu, ngay cả khi ở Kinh Đô cũng khó mà vào cung, vì vậy xung quanh Lâm Uyển Nhi không có đến một người bạn tâm sự.

Đầu năm nay không hiểu vì lý do gì mà thúc thúc của nàng lại công khai quan hệ giữa nàng và cha. Ban đầu Lâm Uyển Nhi cứ ngỡ thúc thúc muốn làm khó cha, buộc ông từ quan nhưng ai ngờ mọi chuyện lại không như vậy, trái lại thúc thúc còn đưa hôn sự bị gác lại bốn năm trước lên bàn nghị sự một lần nữa.

Họ Phạm tên Nhàn, là con riêng của Thị lang bộ Hộ Phạm đại nhân ở Đạm Châu. Lâm Vãn Nhi khẽ nhếch môi cười khổ, xem ra đối phương cũng là một kẻ đáng thương, từ nhỏ đã không được gần gũi với cha mẹ. Nhưng tại sao nàng nhất định phải gả cho tên đó chứ ? Lẽ nào thân phận của nàng thật sự không xứng đáng, chỉ có thể tùy tiện gả cho Phạm..Nhàn ?

Không biết Phạm Nhàn trông như thế nào.

Trong đầu Lâm Uyển Nhi bất giác hiện lên hình ảnh vị đại phu ban sáng, khóe môi nàng khẽ cong rồi bật cười khe khẽ. Người đó thật thú vị, đã thế còn nghĩ ra cách táo bạo như vậy để trà trộn vào biệt viện này. Phải biết nơi đây là biệt viện của hoàng gia, cấm vệ canh giữ nghiêm ngặt, rốt cuộc cậu làm thế nào mà vào được ? Giả mạo học trò của đại nhân Phí ư ? Đúng là gan to bằng trời ! Nhưng rồi nàng chợt nhớ ra rằng vị đại phu này đi cùng tiểu thư phủ Phạm, liệu cậu có quan hệ với phủ Phạm không ? Nếu vậy thì chắc chắn cậu biết chuyện hôn sự giữa nàng và công tử nhà họ Phạm....Trời ơi ! Nếu đã biết rõ mọi chuyện, vậy tại sao vẫn muốn gặp nàng ? Tại sao lại nói với nàng những lời đó ?

Hai gò má nàng ửng hồng như áng mây chiều rực rỡ, nha hoàn đang thu dọn giường vô tình liếc nhìn tiểu thư nhà mình, thấy nàng bất giác ngẩn ngơ nghiêng người tựa vào đầu giường thì cười hì hì hỏi: "Tiểu thư, lại đang nghĩ đến chuyện vui gì thế ? Mấy ngày nay cứ thấy người cười một mình suốt."

Lâm Uyển Nhi có chút xấu hổ, khẽ trách: "Chẳng lẽ ta cười cũng không được sao ?" Nha hoàn lè lưỡi, ngượng ngùng đi đến bên cửa sổ để đóng lại, giờ này đã khuya, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi. Lâm Uyển Nhi chợt nhớ đến câu nói cuối cùng của chàng thanh niên ban sáng, nhẹ giọng dặn dò: "Ngươi đi lấy chút hương đến đây." Nha hoàn thoáng ngạc nhiên, trong phòng vẫn còn hương mà, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều mà lặng lẽ xoay người xuống lầu.

Lâm Uyển Nhi bước đến bên cửa sổ, những ngón tay mảnh mai khẽ đặt lên thanh ngang nhỏ của song cửa, thầm nghĩ: "Rốt cuộc là đóng hay không đóng đây ?" Cứ nghĩ đến căn bệnh trên người mình, nghĩ đến mối hôn sự với một người xa lạ tên Phạm Nhàn, lòng nàng bất giác quặn đau. Ngón tay khẽ siết lại, cuối cùng nàng hạ quyết tâm, cánh cửa sổ bị đóng sầm lại, không chừa một kẽ hở.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên