Nha hoàn kia vẫn ngoan cố đáp: “Thuốc có thể tốt nhưng thịt thì nhất định không thể ăn.”
Phạm Nhàn giận đến nghiến răng nhưng lại không biết phải làm sao.
Khi Phạm Nhàn ho ra máu thì nàng cũng ho ra máu; khi Phạm Nhàn tức đến nghiến răng, nàng cũng lo lắng đến mức cắn môi. Sau tấm màn lụa mỏng, vị tiểu thư yếu đuối nằm trên giường bệnh ấy đã nghe ra giọng nói quen thuộc bên ngoài, đó rõ ràng chính là thiếu niên mà nàng đã gặp tại điện phụ trong Miếu Khánh. Dù không biết tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, cũng không biết tại sao lại trở thành học trò của đại nhân Phí, nhưng mà....
Hai tay của cô nương Lâm siết chặt lấy góc chăn lụa, hàm răng trắng như vỏ sò khẽ cắn lấy bờ môi đỏ thắm, một sắc hồng ửng lên trên gương mặt nhợt nhạt của nàng, tuy không khỏe mạnh nhưng lại xinh đẹp mê người. Nên làm gì bây giờ ? Rõ ràng biết Phạm Nhàn đang đứng ngay bên ngoài bức màn nhưng lại không dám đối diện, đúng là khiến người ta vừa buồn phiền vừa rung động.
Nghe cuộc đối thoại bên ngoài dần đi đến hồi kết, dường như chủ nhân của giọng nói đó sắp rời đi, nàng không thể kiềm chế được nữa mà gắng gượng chống đỡ cơ thể yếu ớt, khẽ dựa vào đầu giường rồi dồn hết sức lực còn lại mà cất lên một giọng nói mỏng manh như tiếng muỗi kêu:
“Đợi một chút !”
Tiếng nói ấy vừa vang lên, bốn người bên ngoài lập tức có phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Nha hoàn là người đầu tiên bước tới, cúi xuống nhẹ giọng hỏi có chuyện gì. Diệp Linh Nhi thì lộ vẻ quan tâm lo lắng, còn Phạm Nhược Nhược vô thức liếc nhìn người anh trai đã liều lĩnh cải trang đến đây, vậy mà lại không thể gặp mặt tiểu thư Lâm, nàng vừa nghĩ đến đây thì quay sang quan sát sắc mặt huynh trưởng, không ngờ lại nhìn thấy một con ngỗng đần thối cả người.
Phạm Nhàn nghe thấy ba chữ “đợi một chút” thì lập tức sững sờ, hóa thân thành một con ngỗng ngốc nghếch, ngơ ngác nhìn về phía giường, dường như muốn xuyên qua lớp màn lụa mỏng manh để nhìn rõ nữ tử bên trong, để xác nhận giọng nói vừa rồi. Cậu chưa từng quên được giọng nói ấy, câu nói duy nhất của nàng khi ở Miếu Khánh: "Ngươi… là ai?"
Ba chữ dịu dàng vang lên trong Miếu Khánh ngày đó đã khắc cốt ghi tâm trong cậu.
Giờ phút này Phạm Nhàn đã biết chắc người sau lớp màn kia là ai, một niềm vui sướng điên cuồng như cơn sóng thần quét sạch tất cả, khiến cậu trở nên trống rỗng, cả người cứng đờ, thậm chí còn thấy hơi chóng mặt. Cảm giác được mất rồi lại được hồi sinh trong lòng, bỗng cậu nhớ đến bài hát của Hoàng Lập Hành: "Sóng âm quá mạnh, không lắc lư sẽ bị quật ngã…"* Quả thực cậu hơi lảo đảo một chút nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kiềm chế cơn xúc động muốn lập tức vén màn ra nhìn cho rõ.
(*: Lời bài hát 音浪 - Sóng Âm của Hoàng Lập Hành)
"Tiểu thư, người có chuyện gì sao ?" Nha hoàn đứng bên giường nhẹ giọng hỏi. Diệp Linh Nhi cũng bước tới, nhíu mày nói: "Thần Thần, tỷ mau nằm xuống đi, ngồi dậy làm gì ?"
"Vị...vị đại phu này. Dường như những lời vừa nói ra...rất có lý." Giọng nói sau lớp màn có chút do dự, như thể đang lựa lời sao cho hợp lý. "....Nếu tận mắt nhìn một chút thì có lẽ...đại phu sẽ càng chắc chắn hơn."
Nha hoàn nghe vậy thì chần chừ, nàng biết quy củ nhưng lại không thể cãi lời tiểu thư. Cuối cùng nàng bất đắc dĩ nhìn sang Diệp Linh Nhi cầu cứu, Diệp Linh Nhi vốn đã hoài nghi y thuật của Phạm Nhàn, bèn khuyên vài câu cho có lệ nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của tiểu thư nhà họ Lâm thì lòng nàng chợt chua xót. Nàng nghĩ có lẽ vì cảm thấy hai chị em chẳng còn bao nhiêu thời gian nên mới cố gắng nắm lấy từng tia hy vọng dù mong manh nhất. Diệp Linh Nhi thở dài rồi vươn tay định vén màn.
Đúng lúc này bà ma ma đáng ghét kia lại bước lên lầu, bà ta lập tức kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, định lao đến kéo Phạm Nhàn ra ngoài. Trong lòng Phạm Nhàn dâng lên một cơn giận dữ, thầm nghĩ ngươi thật sự rất phiền phức.
Ánh mắt cậu lập tức sắc bén như sấm chớp, như thần lôi giáng xuống, trừng thẳng vào bà ta, bà ma ma kia lập tức ôm bụng, mặt mày tái mét, hoảng hốt tháo chạy xuống lầu, không dám quay đầu lại.
Tất nhiên Phạm Nhược Nhược biết ánh mắt của anh trai mình không thể làm tổn thương ai, thực chất là do thuốc xổ vẫn đang phát huy tác dụng, nàng không nhịn được mà đưa tay che miệng cười khẽ. Lúc này, khóe môi Phạm Nhàn cũng thấp thoáng ý cười, cậu dõi theo lớp màn lụa đang dần dần được kéo ra, chờ đợi khoảnh khắc hai người đối diện nhau.
Màn lụa buông xuống, giữa tấm chăn gấm mềm mại là một cô nương xinh đẹp hiện ra trước mặt mọi người. Làn da nàng trắng ngần, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, gò má ửng hồng vì bệnh tật nhưng vẫn không thể che giấu được nét thanh tú dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả thế gian đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hai ánh mắt chạm vào nhau, ấm áp mà kiên định.
Ánh mắt Phạm Nhàn tràn đầy vui sướng và hân hoan nhưng đôi mắt của tiểu thư nhà họ Lâm lại...bối rối và thất vọng ! Phạm Nhàn lập tức nhận ra hôm nay mình đã cải trang, mà vị hôn thê này chỉ mới gặp cậu một lần thì làm sao có thể lập tức nhận ra được. Trong lòng cậu không khỏi dâng lên một chút ý cười bất đắc dĩ.
Tiểu thư nhà họ Lâm được nha hoàn dìu ngồi ngay ngắn, sự thất vọng trong lòng nàng không sao che giấu được khi nhìn chàng đại phu trẻ tuổi xa lạ trước mặt, nhưng dần dần nàng nhíu mày lại, như thể đang cố nhớ ra điều gì đó. Đôi mắt nàng khẽ dao động, dường như nàng đã phát hiện ra một điều rất quen thuộc từ nụ cười ấm áp kia.
Bỗng nhiên Diệp Linh Nhi cảm thấy ánh mắt của vị học trò đại nhân Phí thật sự khiến người ta khó chịu, bèn lên tiếng giục: "Ngẩn người làm gì thế ?"
Phạm Nhàn mỉm cười bước lên phía trước, chăm chú quan sát gương mặt xinh đẹp mà cậu đã nhớ nhung suốt những ngày qua. Khi nhìn thấy sắc đỏ không khỏe mạnh trên gò má nàng, trong lòng cậu dâng lên muôn vàn thương tiếc, cậu dịu dàng nói: "Nhất định phải uống thuốc và ăn uống theo cách ta dặn, biết chưa ?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên một lần nữa, tiểu thư nhà họ Lâm cảm thấy có chút chóng mặt khi đối diện với gương mặt hoàn toàn xa lạ này. Nàng nhẹ chống tay lên giường, khẽ cất giọng: "Làm phiền đại phu rồi."
.......
Trước khi bọn họ rời khỏi phòng của mình, cô nương Lâm lễ phép tiễn vị đại phu trẻ tuổi cùng tiểu thư nhà họ Phạm. Nàng biết rằng có lẽ trong tương lai vị tiểu thư họ Phạm kia sẽ trở thành "em chồng" của mình, trong lòng khó tránh khỏi chút cảm xúc phức tạp. Nhưng điều khiến nàng bối rối hơn cả chính là vị đại phu trẻ kia, rõ ràng giọng nói là của Phạm Nhàn nhưng tại sao khuôn mặt lại không phải ?
Nhìn thấy vị đại phu trẻ tuổi sắp bước ra khỏi cửa, trong lòng cô nương Lâm gấp gáp nhưng lại không có cách nào mở lời. Thân là Quận Chúa trên danh nghĩa, vừa rồi nàng đã kiên trì đòi gặp đại phu một lần, đó đã là hành động vô cùng táo bạo, chẳng lẽ bây giờ nàng còn phải chạy theo hỏi đối phương rằng có phải mấy ngày trước chàng đã Miếu Khánh phải không, có phải đã gặp một cô nương váy trắng không, còn nhớ cái đùi gà đó chứ ?
Thôi vậy, chắc chắn không phải là người đó, chỉ là giọng nói có chút giống mà thôi. Xem ra mấy ngày nay ngủ sâu, đã thế còn nhớ âm thanh kia đến mức sinh ra ảo tưởng mất rồi.
Khi nàng đang chìm đắm trong cảm xúc mông lung và dần trở nên thất vọng thì bỗng nhiên Phạm Nhàn dừng bước ngay cửa phòng, cậu quay đầu lại, khóe môi mang theo một nụ cười có chút kỳ lạ rồi chậm rãi nói: "Phải uống sữa dê, phải ăn đồ bổ, nếu đói thì chuẩn bị thêm vài cái đùi gà mà ăn."
Đôi mắt cô nương Lâm lập tức sáng lên, nàng vội vàng hỏi: "Nhưng mấy ngày nay ta ăn không ngon, thường xuyên cảm thấy buồn nôn."
"Không sao đâu, cứ nôn mãi rồi cũng thành quen thôi." Phạm Nhàn phát hiện ra rằng vị thê tử tương lai này của mình là một người thông minh, cậu nhếch môi cười nói: "Ban ngày có thể mở cửa cho thoáng nhưng buổi tối nhất định phải nhớ....đóng cửa sổ."
Diệp Linh Nhi cùng các nha hoàn trong phòng đều ngây ra một lúc, không khỏi thầm nghĩ vị đại phu này đầu óc có vấn đề, sao lại nói mấy lời kỳ quái như vậy.
Không có ai trên xe ngựa về phủ Phạm ngoài Phạm Nhàn và Phạm Nhược Nhược, nàng nhìn anh trai đang cố gắng nhịn cười đến mức cả người run lên mà không nhịn được cười nói: "Muốn cười thì cứ cười đi, nhịn làm gì ?"
Lời nàng vừa dứt thì trong xe vang lên một tràng cười sảng khoái, âm thanh lanh lảnh đến mức làm kinh động cả những người đi đường, làm Đằng Tử Kinh đang ngồi phía trước cũng giật mình.
"Trên đời này thật sự có những chuyện trùng hợp đến khó tin." Nhìn anh trai vui vẻ, Phạm Nhược Nhược cũng không khỏi cảm thấy vui lây. "Không ngờ tiểu thư nhà họ Lâm lại chính là cô nương mà ca từng gặp ở Miếu Khánh."
"Đúng là trùng hợp." Phạm Nhàn đưa tay gãi gãi chân mày có chút ngứa, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy hài hước: "Sau này đừng gọi là tiểu thư Lâm nữa, gọi...tẩu tẩu đi."
Phạm Nhược Nhược trêu chọc cậu: "Tháng mười tỷ ấy mới qua cửa, bây giờ đã gọi là tẩu tẩu thì có hơi sớm quá không ? Hơn nữa...huynh cũng biết Thừa Tướng đại nhân và Trường công chúa đều không thích huynh, chẳng phải trước đây huynh còn từng nghĩ đến chuyện từ hôn sao ?"
Phạm Nhàn có chút ngượng ngùng, cười cười nói: "Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, hiện tại ca ca nhất định phải cưới nàng ấy về nhà. Đừng nói là Thừa Tướng đại nhân hay Trường công chúa, ngay cả nếu Viện trưởng đại nhân của Viện Giám Sát có trở về Kinh Đô thì ta cũng mặc kệ."
Bỗng nhiên Phạm Nhược Nhược hiếu kỳ hỏi: "Thật ra hôm nay cũng là lần đầu tiên ta gặp Lâm....tẩu tẩu." Nói đến đây, nàng không nhịn được mà bật cười, "Tẩu tẩu đúng là thanh tú, xinh đẹp nhưng cũng không đến mức đẹp như tiên nữ, đâu có giống như lần trước huynh tả."
Phạm Nhàn sững người, nghiêm túc hỏi lại: "Vậy còn chưa tính là đẹp như tiên nữ sao ?"
Phạm Nhược Nhược rất khách quan trả lời: "Không tính."
Phạm Nhàn ngẩn ra, trầm tư suy nghĩ một lát rồi có chút bối rối nói: "Chẳng lẽ đây chính là....người tình trong mắt hóa Tây Thi sao ?"
"Ca, câu này ta đại khái hiểu được. Nhưng Tây Thi là mỹ nhân ở đâu vậy ?" Phạm Nhược Nhược tò mò hỏi.
Lúc này đầu óc của Phạm Nhàn đã tràn ngập hình ảnh của tiểu thư nhà họ Lâm, hoàn toàn vứt bỏ truyền thống đóng vai thầy giáo nghiêm túc của những năm qua, cậu tùy tiện bịa đại: "Tây Thi chính là một cô nương bán đậu hũ ở cảng Đạm Châu, nàng rất xinh đẹp, da trắng nõn nà."
"Huynh gạt người." Phạm Nhược Nhược tỏ vẻ không hài lòng. Nàng phát hiện kể từ khi anh trai xác định tẩu tẩu chính là người trong lòng thì dường như cả người cậu trở nên mất hồn mất vía.
Phạm Nhàn cười trấn an: "Sao ta lại gạt muội chứ ? Hồi nhỏ muội còn lén cùng ta trốn khỏi biệt phủ, chạy ra chợ dạo chơi. Khi đấy nàng ấy đứng ở đó bán đậu hũ, chẳng qua là muội còn nhỏ nên đã quên mất thôi."
Phạm Nhược Nhược bán tín bán nghi.
Ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm nay, Phạm Nhàn không khỏi cảm khái: "Đây đâu phải xuyên không, rõ ràng là đang sống trong tiểu thuyết ngôn tình mà."
Tên của tiểu thư họ Lâm là Uyển Nhi, nhũ danh là Y Thần, từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, không có nhiều bạn bè. Thân thế của nàng có phần kỳ lạ, dù biết rõ cha mình là Thừa Tướng đương triều nhưng lại rất ít khi có cơ hội gặp mặt, ngược lại nàng thân thiết với thúc thúc của mình hơn. Nhất là bốn năm trước, sau khi thúc thúc định hôn sự cho nàng, ngay cả mẹ cũng bị tước mất quyền quản giáo, từ đó nàng sống những ngày tháng tự do hơn, chỉ là cuộc sống ấy có chút cô đơn. Diệp Linh Nhi lại thường xuyên theo các huynh trưởng rong ruổi ở Định Châu, ngay cả khi ở Kinh Đô cũng khó mà vào cung, vì vậy xung quanh Lâm Uyển Nhi không có đến một người bạn tâm sự.
Đầu năm nay không hiểu vì lý do gì mà thúc thúc của nàng lại công khai quan hệ giữa nàng và cha. Ban đầu Lâm Uyển Nhi cứ ngỡ thúc thúc muốn làm khó cha, buộc ông từ quan nhưng ai ngờ mọi chuyện lại không như vậy, trái lại thúc thúc còn đưa hôn sự bị gác lại bốn năm trước lên bàn nghị sự một lần nữa.
Họ Phạm tên Nhàn, là con riêng của Thị lang bộ Hộ Phạm đại nhân ở Đạm Châu. Lâm Vãn Nhi khẽ nhếch môi cười khổ, xem ra đối phương cũng là một kẻ đáng thương, từ nhỏ đã không được gần gũi với cha mẹ. Nhưng tại sao nàng nhất định phải gả cho tên đó chứ ? Lẽ nào thân phận của nàng thật sự không xứng đáng, chỉ có thể tùy tiện gả cho Phạm..Nhàn ?
Không biết Phạm Nhàn trông như thế nào.
Trong đầu Lâm Uyển Nhi bất giác hiện lên hình ảnh vị đại phu ban sáng, khóe môi nàng khẽ cong rồi bật cười khe khẽ. Người đó thật thú vị, đã thế còn nghĩ ra cách táo bạo như vậy để trà trộn vào biệt viện này. Phải biết nơi đây là biệt viện của hoàng gia, cấm vệ canh giữ nghiêm ngặt, rốt cuộc cậu làm thế nào mà vào được ? Giả mạo học trò của đại nhân Phí ư ? Đúng là gan to bằng trời ! Nhưng rồi nàng chợt nhớ ra rằng vị đại phu này đi cùng tiểu thư phủ Phạm, liệu cậu có quan hệ với phủ Phạm không ? Nếu vậy thì chắc chắn cậu biết chuyện hôn sự giữa nàng và công tử nhà họ Phạm....Trời ơi ! Nếu đã biết rõ mọi chuyện, vậy tại sao vẫn muốn gặp nàng ? Tại sao lại nói với nàng những lời đó ?
Hai gò má nàng ửng hồng như áng mây chiều rực rỡ, nha hoàn đang thu dọn giường vô tình liếc nhìn tiểu thư nhà mình, thấy nàng bất giác ngẩn ngơ nghiêng người tựa vào đầu giường thì cười hì hì hỏi: "Tiểu thư, lại đang nghĩ đến chuyện vui gì thế ? Mấy ngày nay cứ thấy người cười một mình suốt."
Lâm Uyển Nhi có chút xấu hổ, khẽ trách: "Chẳng lẽ ta cười cũng không được sao ?" Nha hoàn lè lưỡi, ngượng ngùng đi đến bên cửa sổ để đóng lại, giờ này đã khuya, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi. Lâm Uyển Nhi chợt nhớ đến câu nói cuối cùng của chàng thanh niên ban sáng, nhẹ giọng dặn dò: "Ngươi đi lấy chút hương đến đây." Nha hoàn thoáng ngạc nhiên, trong phòng vẫn còn hương mà, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều mà lặng lẽ xoay người xuống lầu.
Lâm Uyển Nhi bước đến bên cửa sổ, những ngón tay mảnh mai khẽ đặt lên thanh ngang nhỏ của song cửa, thầm nghĩ: "Rốt cuộc là đóng hay không đóng đây ?" Cứ nghĩ đến căn bệnh trên người mình, nghĩ đến mối hôn sự với một người xa lạ tên Phạm Nhàn, lòng nàng bất giác quặn đau. Ngón tay khẽ siết lại, cuối cùng nàng hạ quyết tâm, cánh cửa sổ bị đóng sầm lại, không chừa một kẽ hở.
Nhận xét
Đăng nhận xét