Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 39: Thái Hậu thánh minh
Ánh mắt của Trưởng công chúa thoáng qua một tia sợ hãi, nàng u sầu nói: "Bốn năm rồi, vậy mà Viện Giám Sát vẫn không nới lỏng điều tra. Thật lo một ngày nào đó chuyện sẽ bại lộ....nghe nói đại nhân Trần Bình Bình về quê thăm nhà, mãi vẫn chưa chịu hồi kinh. Nếu.. ông ta thực sự cam tâm dưỡng già thì tốt biết bao."
"Chưa chắc." Hoàng Hậu lạnh lùng cười: "Muội đừng quên bốn năm trước chính Trần Bình Bình vào cung trò chuyện suốt một đêm với Hoàng Thượng mới khiến Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn. Mấy ngày trước Trần Bình Bình lại về quê, Phạm Kiến đã nhân cơ hội vào cung, Hoàng Thượng mới chỉ hôn Thần nhi cho Phạm Nhàn, còn công khai nói sau này muội không cần nhúng tay vào nội khố nữa....Nếu lúc này Trần Bình Bình có mặt ở Kinh Đô, chỉ e hôn sự này còn có biến số, biết đâu lại thuận theo ý muội....hoặc cũng có thể là theo ý của đại nhân Tể Tướng."
Trưởng công chúa che miệng cười: "Lời này của Hoàng Hậu, nếu hôn sự không thành thì ngài nên vui mới đúng, bởi vì như vậy Nhị hoàng tử sẽ mất đi một con đường kiếm bạc."
Hoàng Hậu mỉm cười đáp: "Ta có gì phải vui mừng chứ ? Nói cho cùng, đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện hôn nhân của bọn trẻ mà thôi. Thành hay không cũng chẳng liên quan gì đến bổn cung. Mẫu hậu cũng nói về ta có thể để tâm một chút chuyện hôn nhân của bọn nhỏ, nhưng riêng chuyện của phủ Phạm thì ta sẽ không nhúng tay."
Sắc mặt Trưởng công chúa hơi đổi nhưng vẫn giữ nụ cười: "Nương nương nói phải, ta là mẫu thân còn không vội thì có gì phải lo lắng đâu, mặc dù xuất thân của Phạm Nhàn không mấy vẻ vang nhưng xem ra dạo gần đây cũng có chút tài học. Hơn nữa dường như tinh thần của Thần Nhi khá hơn vào mấy ngày nay, có khi thật sự là hỷ sự sắp đến nên tâm trạng cũng tốt lên."
Hai người phụ nữ quyền lực nhất Khánh Quốc cứ thế ngồi đối diện nhau rồi nhàn nhã uống trà, trò chuyện như thể vừa rồi chưa từng có cuộc đối thoại nào nguy hiểm cả. Không ai muốn để lộ tâm tư trước đối phương, cũng không ai muốn thẳng tay làm cái việc kia....Giết chết Phạm Nhàn thì hôn sự lập tức bị hủy bỏ, nhà họ Phạm không còn chỗ dựa, Nhị hoàng tử mất đi sự chống lưng, Tể Tướng cũng có thể kê cao gối mà ngủ, Trưởng công chúa vẫn sẽ tiếp tục mang dáng vẻ yếu đuối mà kiểm soát nội khố, cung cấp bạc cho những kẻ cần đến. Chỉ cần một người chết thì thế cục tranh đoạt quyền lực trong hoàng cung này sẽ lập tức được giải quyết.
Nhưng trớ trêu thay chẳng ai muốn ra tay, dù sao đây cũng không còn là bốn năm trước, dù sao Kinh Đô cũng không phải là Đạm Châu, ở nơi này có vô số ánh mắt theo dõi, ngay cả trong hoàng cung cũng vậy. Không ai có thể dùng lại thủ đoạn ám sát để đối phó với con trai của một vị đại thần, nhất là trong thời điểm nhạy cảm này, dù gì đi nữa....một người như Liễu thị cũng sẽ không dẫm vào cùng một vũng nước đục đến hai lần.
Trong tẩm cung của Thái Hậu, bà lão trông có vẻ đức cao vọng trọng cúi thấp mái đầu tóc bạc của mình, cảm nhận đôi tay ổn định phía sau đang nhẹ nhàng chải tóc cho bà, giọng nói trầm thấp cất lên: "Tại sao ta lại sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn đến vậy ?"
Người phía sau khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Nhưng Thái Hậu vẫn thương Trưởng công chúa nhất, nếu không năm đó người đã không sắp đặt để Hoàng Thượng đưa ra quyết định kia, cũng sẽ không âm thầm giúp đại nhân Tể Tướng làm nhiều chuyện đến vậy."
Thái Hậu khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Lâm Nhược Phủ này, ta thực sự không biết là hắn phụ lòng con gái ta hay chính con gái ta lại làm hại hắn.....Mà thôi, mắt nhìn người của lão già ngươi độc lắm, nói xem vì sao Hoàng Thượng lại muốn gả Thần Nhi cho tiểu tử của nhà họ Phạm kia ?"
Giọng nói phía sau có chút chần chừ: "Quận Chúa cũng đã đến tuổi cập kê, thân thể nàng lại yếu, e rằng khó hồi phục hoàn toàn, gả cho phủ Phạm xem ra cũng hợp lý. Nhưng hôn sự chỉ là bề ngoài, quan trọng vẫn là ý chỉ mơ hồ của Hoàng Thượng, một sản nghiệp lớn như vậy lại giao cho một kẻ ngoại tộc quản lý. Chẳng lẽ...Hoàng Thượng cảm thấy Hoàng Hậu và Trưởng công chúa quá thân cận và thực sự không hài lòng với Thái Tử, cho nên mới muốn tước quyền của Trưởng công chúa, đồng thời chuẩn bị nâng đỡ Nhị…" Ông ta chợt nhận ra dù mình đã hầu hạ Thái Hậu mấy chục năm nhưng hôm nay lại lỡ lời quá nhiều nên vội vàng câm miệng.
Thái Hậu thoáng sững người, những nếp nhăn sâu hằn trên khuôn mặt bà dần giãn ra, đôi mắt nheo lại, khóe môi nhếch lên một nét cười đầy thâm ý, chậm rãi nói: "Chuyện quốc gia đại sự để Hoàng Thượng lo, chuyện gia đình để ta quản, mà chuyện này thì ta không quản nữa."
Người phía sau vội cúi người nịnh nọt: "Thái Hậu thánh minh."
........
"Chuyện này con làm không hề thông minh." Trong thư phòng, Tư Nam Bá Phạm Kiến lạnh lùng nhìn con trai mình.
Phạm Nhàn khẽ cười khổ, từ ban ngày đã biết chắc không thoát khỏi một trận trách mắng này nên cũng chẳng buồn giải thích, chỉ ngoan ngoãn nhận lỗi.
"Con không phải kẻ ngốc, người bên cạnh Quách Bảo Khôn cũng chẳng có ai lợi hại. Nếu con thực sự muốn đánh hắn hả giận, tại sao lại để lộ nhiều sơ hở như vậy ?" Không đợi Phạm Nhàn lên tiếng, Phạm Kiến lại lạnh giọng nói: "Đừng có nói với ta mấy lời vô nghĩa như đánh người mà không để lộ danh tính thì không hả giận !"
Phạm Nhàn biết chắc là Liễu thị đã kể lại chuyện ban ngày cho cha mình nghe nên có chút xấu hổ mà cười cười. Phạm Kiến nhìn thấy nụ cười trong trẻo vô tư ấy thì dù có tức giận đến đâu cũng chẳng thể nổi nóng nổi nữa, ông thở dài hỏi: "Nói đi, làm ầm ĩ chuyện này là vì điều gì ?"
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Thứ nhất, tối qua con uống rượu với Thế Tử Tĩnh Vương vì thấy y là người có thể kết giao. Nhân chuyện đánh nhau này, con muốn kéo y đứng chung một trận tuyến với mình, sau này có phủ Tĩnh Vương làm chỗ dựa, bất kể làm gì cũng tiện hơn." Nói xong, cậu lén lút liếc nhìn ánh mắt của cha, thấy ông không có phản ứng gì đặc biệt bèn tiếp tục: "Thứ hai, Quách Bảo Khôn đúng là kẻ khinh người quá đáng, con phải để hắn biết rằng không phải ai cũng có thể tùy tiện động vào."
Phạm Kiến khẽ cười lạnh nói: "Lý do thứ hai thì còn hợp lý nhưng ta nghĩ nguyên nhân quan trọng nhất...chính là từ tận đáy lòng con kháng cự cuộc hôn nhân này, muốn tự hủy danh tiếng để hoàng cung gạt con ra ngoài."
Phạm Nhàn không ngờ cha mình đã nhìn thấu tâm tư mình nên thoáng sững sờ, lặng lẽ suy tính nên giải thích thế nào.
Phạm Kiến lại lạnh lùng tiếp lời: "Còn lý do ta nói con không thông minh chính là vì con đã kéo phủ Tĩnh Vương vào cuộc. Phải biết rằng nhà họ Quách thuộc phe của Thái Tử, trong khi Thế Tử Tĩnh Vương lại đứng về phe Nhị hoàng tử. Con đánh Quách Bảo Khôn, lại còn kết thân với Thế tử, chẳng phải trong mắt kẻ khác là đang tuyên bố rằng nhà họ Phạm đã dựa vào Nhị hoàng tử hay sao ?"
Phạm Nhàn giả vờ kinh ngạc nói: "Trên dưới Khánh Quốc ai mà chẳng biết phụ thân và Tĩnh Quận Vương có kết giao chứ, từ nhỏ muội muội đã thân thiết với Quận Chúa Nhu Gia. Quan hệ giữa hai nhà gần gũi đến mức có thể xem là một ngoại lệ trên quan trường, chẳng lẽ...người....?"
"Đừng quên năm xưa bà nội con từng là nhũ mẫu của bệ hạ, Tĩnh Quận Vương cũng do bà chăm bẵm từ nhỏ. Khi ấy bệ hạ bận bịu trăm công nghìn việc, chính ta là người thường xuyên mang hắn theo chơi bời, vốn dĩ quan hệ giữa hai nhà rất tốt." Phạm Kiến hừ một tiếng rồi nói tiếp: "Nhưng kết giao là kết giao, công vụ là công vụ, quốc sự vẫn là quốc sự. Chúng ta làm thần thì có thể tùy tiện bàn luận chuyện trong cung sao ? Hiện tại Thái Tử vẫn là Thái Tử, là người thừa kế duy nhất của Khánh Quốc, nếu có một ngày bệ hạ băng hà thì đương nhiên nhà họ Phạm phải trung thành với Thái Tử."
Phạm Nhàn nghe ra hàm ý trong lời nói, khẽ cười hỏi: "Nếu như Thái tử không còn là Thái Tử nữa thì sao ạ ?"
Lạ lùng thay, Phạm Kiến nghe con trai thốt ra những lời đại nghịch bất đạo ấy mà không hề tỏ ra kinh ngạc, cũng chẳng trách mắng mà chỉ thản nhiên đáp: "Chuyện này chỉ có bệ hạ mới có quyền quyết định, trước khi bệ hạ đưa ra phán đoán cuối cùng thì bất kỳ kẻ nào vội vã chọn phe đều là ngu xuẩn."
"Con đã hiểu." Cuối cùng Phạm Nhàn cũng đạt được điều mình mong muốn sau trận đánh với Quách Bảo Khôn, "Nhà họ Phạm không đứng về phía Thái Tử, cũng không đứng về phía Nhị hoàng tử, chỉ đứng về....phía bệ hạ."
"Đúng vậy." Phạm Kiến lạnh lùng nói: "Nếu không muốn đứng nhầm phe thì đừng vội chọn phe. Chỉ cần con luôn đứng về phía kẻ mạnh nhất, con sẽ không bao giờ phạm sai lầm, dĩ nhiên kẻ mạnh nhất trên đời này là bệ hạ."
"Nhỡ một ngày nào đó bệ hạ băng hà thì sao ?" Phạm Nhàn nheo mắt, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cha mình, cậu biết ông trung thành tận xương tủy với vị Hoàng Đế kia.
"Bệ hạ đang độ tráng niên, thậm chí còn trẻ hơn ta." Phạm Kiến mỉm cười nhàn nhạt: "Chuyện tương lai là chuyện của thế hệ các con."
"Con có biết để giúp con có thể ung dung bước ra khỏi công đường hôm nay, bọn ta đã âm thầm đấu bao nhiêu trận với nhà họ Quách trong triều không ? Đại Lý Tự, bộ Hình, bộ Lại… khắp nơi đều có bóng dáng của hai nhà đối đầu. Cuối cùng thậm chí phủ Quách còn tìm đến cả Viện Giám Sát, nếu không phải vì Trần Bình Bình đang vắng mặt, e rằng hôm nay con thực sự không thể về được rồi."
"Trần Bình Bình ?" Phạm Nhàn nhíu mày, cái tên này quá đỗi quen thuộc, đương nhiên cậu biết lão là chủ nhân của thế lực bóng tối mạnh nhất Khánh Quốc, biết rõ mối quan hệ giữa nhà họ Phạm và Viện Giám Sát vô cùng mật thiết nhưng vẫn không khỏi thắc mắc: "Tại sao Trần Bình Bình có mặt thì con lại không thể trở về ?"
"Bởi vì ông ta phản đối chuyện con cưới con gái của Trưởng Công Chúa." Phạm Kiến lạnh lùng đáp: "Lần này triệu con về kinh gấp rút, thực chất chính là vì Trần Bình Bình đang về quê thăm người thân, không thể đứng trước mặt bệ hạ lên tiếng nên triều đình mới nhanh chóng chốt lại hôn sự này, chứ không hẳn chỉ vì bệnh tình của vị cô nương kia."
Phạm Nhàn nhìn cha, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Phí Giới là thầy của con, từ trước đến nay cha và Trần Viện Trưởng vẫn luôn thân thiết, vậy tại sao ông ấy lại phản đối ?"
"Không hẳn." Phạm Kiến nhàn nhạt đáp: "Trong mắt người ngoài thì ta và Viện Giám Sát cũng không có quan hệ quá mật thiết. Còn về lý do phản đối....đơn giản thôi, vì cách nhìn nhận một số vấn đề của ta và ông ta hoàn toàn khác nhau nên dẫn đến những phán đoán khác biệt."
"Vấn đề gì ?" Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt cha mình, không để lộ dù chỉ một tia xao động.
Phạm Kiến nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định tiết lộ một phần sự thật: "Bệ hạ không thích Thái Tử nhưng Hoàng Hậu lại thân thiết với Trưởng Công Chúa, mà Trưởng Công Chúa đang nắm quyền quản lý nội khố, điều hành toàn bộ dòng chảy ngân khố ngầm của triều đình. Đây là một khoản tiền không minh bạch, có thể dễ dàng bị rút ra sử dụng cho những mục đích riêng, điều này khiến bệ hạ vô cùng bất an."
Phạm Nhàn kinh hãi, trầm giọng nói: "Thì ra...bệ hạ lo sợ Đông Cung có biến ?"
Nhận xét
Đăng nhận xét