Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 38: Cái tát
Trưởng công chúa là con gái duy nhất của Tiên Đế, sau khi Hoàng đế bệ hạ lên ngôi, lập tức phong nàng làm Trưởng công chúa Vĩnh Đào. Từ khi còn ở phủ Thành Vương cho đến khi tiến cung thì nàng luôn được sủng ái hết mực, thế nhưng tính cách của nàng không đi theo con đường kiêu căng ngạo mạn mà lại ngày càng chìm sâu trong nỗi buồn u uất như mặt hồ xanh thẳm, động một chút là đa sầu đa cảm, vì cánh hoa rơi mà khóc, vì dòng sông chảy xuôi mà sầu thương....Tất nhiên, nét tính cách này chỉ bộc lộ trước những người thân cận nhất.
Nàng u oán nhìn Thái Hậu, cất giọng buồn bã: "Hoàng Đế ca ca cũng thật là, gả cho nhà ai chẳng được, lại cứ phải là phủ Phạm, rõ ràng biết nhà họ Phạm và Tể Tướng đại nhân..."
"Các ngươi ra ngoài hết đi." Đột nhiên Thái Hậu mở bừng mắt, tuy giọng không lớn nhưng lại mang theo uy nghi không thể trái lệnh, các ma ma không chút biểu cảm mà lặng lẽ lui ra.
"Chát !" Một cái tát giáng xuống, để lại dấu tay đỏ ửng trên khuôn mặt Trưởng công chúa, nàng kinh hoàng nhìn mẫu thân trước mặt. Thái hậu nghiến răng, lạnh giọng nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng nhắc đến người đó trước mặt ta ! Con không cần thể diện nhưng hoàng thất cần ! Năm đó nếu không phải con lấy mạng mình để bảo vệ hắn, ta đã sớm giết hắn rồi !"
"Bấy nhiêu năm qua, ta chưa từng để hắn gặp mặt Thần nhi dù chỉ một lần nhưng ta cũng chưa từng gây cản trở gì cho hắn." Ánh mắt Thái Hậu lạnh như băng, chẳng còn chút từ ái nào, "Bởi vì ta biết năm xưa người hắn muốn cưới là con, nhưng chính con lại sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn nên mới không gả.... Được ! Con muốn cho hắn tiền đồ, ta cho hắn tiền đồ. Giờ đây hắn đã là người đứng đầu bách quan, tâm nguyện năm đó của con xem như đã hoàn thành, nhưng....ta không cho phép con và hắn còn bất kỳ dây dưa nào nữa. Còn về hôn sự của Thần nhi, nhà họ Lâm....tuyệt đối không có tư cách can thiệp, rõ chưa ?"
Trưởng công chúa lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười nhưng giọng nói lại run run: "Thần nhi rõ rồi."
Thái Hậu quay sang nhìn hoàng Hậu rồi nhàn nhạt nói: "Hoàng Đế bận rộn quốc sự, con để tâm nhiều hơn những chuyện thế này, con hãy cố gắng thu xếp chu toàn cho hôn sự của con cái trong nhà, nhưng nay Hoàng Đế đã quyết định gả Thần nhi cho nhà họ Phạm, con không cần can thiệp nữa."
"Vâng." Hoàng Hậu sớm đã bị cảnh tượng vừa rồi làm chấn động, vội vàng cúi đầu đáp.
"Hoàng Hậu à, con cũng đừng cứ quanh quẩn mãi bên cạnh ai gia. Khi có thời gian rảnh thì vẫn nên thường xuyên ở bên Hoàng Thượng, giúp bệ hạ giải ưu." Thái hậu đã dịu giọng đi nhiều, ý khích lệ trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Hoàng Hậu khẽ cười khổ, nhẹ giọng đáp lại nhưng chợt bà hơi nhíu mày, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.
Sao Thái Hậu có thể không hiểu lòng dạ những người này chứ, giọng bà bình thản: "Có chuyện gì thì cứ nói đi."
Hoàng Hậu liếc nhìn Trưởng công chúa vẫn đang lau nước mắt rồi hạ giọng: "Vừa rồi công công Hồng Đức phái người đến báo tin, hôm nay ở phủ Doãn Kinh Đô vừa có một vụ án."
"Ồ ? Vụ án gì mà ngay cả tên chó già đó cũng quan tâm vậy ?"
Hoàng Hậu hơi ngượng ngùng cười, nhỏ giọng đáp: "Mẫu hậu, thật ra thì vụ này đã khiến cả Kinh Đô xôn xao. Chuyện xảy ra từ sáng sớm rồi gây náo loạn phủ nha suốt cả ngày, mãi đến vừa rồi mới có kết quả... Nghe nói là Quách Bảo Khôn, con trai độc nhất của Thượng Thư bộ Lễ Quách Du Chi đã làm đơn cáo trạng Phạm Nhàn, hắn nói đêm qua Phạm Nhàn chặn đường đánh hắn một trận nhừ tử, lại còn ngâm một bài thơ, mà bài thơ này....trước đó mẫu hậu cũng từng đọc qua rồi ạ."
"Ồ ?" Thái hậu kinh ngạc nhướng mày, bật cười hỏi: "Muôn dặm quê người thu não cảnh kia đánh người sao ?"
Hoàng Hậu nghe câu nói này thì không nhịn được mà khẽ che miệng cười, ngay cả Trưởng công chúa cũng quên đi nước mắt mà bật cười nói: "Mẫu hậu thật biết nói đùa."
Thái Hậu cười đáp: "Không phải ai gia hài hước mà là tên Phạm Nhàn thú vị. Mới vào kinh có mấy ngày, thế mà đã đánh con trai của Thượng Thư rồi. Mau kể ai gia nghe xem phủ Doãn Kinh Đô xử lý thế nào ?" Chợt bà nghĩ đến điều gì đó mà nhíu mày hỏi tiếp: "Phủ Kinh Đô có dám dùng hình không ? Nếu lỡ đánh hỏng người thì tháng mười thành thân thế nào đây ?"
Hoàng Hậu bật cười: "Mẫu hậu lại nói đùa rồi. Dù Phạm Nhàn không phải chính thất sinh ra nhưng dẫu sao cũng là cốt nhục của Tư Nam Bá, lại có tài học trong bụng, sớm đã có danh phận tú tài, không thể bị đánh đâu ạ."
"Vậy thì tốt." Thái Hậu gật đầu rồi bỗng nhiên hỏi: "Có phải Quách Bảo Khôn là một trong đám người thường xuyên đi theo Thái Tử không ?"
Không biết vì sao sắc mặt hoàng hậu có chút bất an nhưng vẫn khẽ đáp. Quả nhiên, Thái Hậu hừ lạnh một tiếng: "Đám ranh có đó chỉ biết xúi giục Thừa Can rong ruổi săn bắn suốt ngày, chẳng có chút tiền đồ nào, chẳng cần nghĩ cũng biết Phạm Nhàn đánh là đáng."
Sắc mặt Trưởng công chúa không đổi nhưng trong lòng lại rối bời, nàng không ngờ rằng mẫu hậu lại chẳng cần hỏi lý do mà cứ thế cho rằng tên đứa con hoang nhà họ Phạm đánh người là đúng, nhưng nghĩ đến cái tát vừa rồi thì nàng cũng biết mình chẳng có tư cách lên tiếng vào lúc này.
May mắn thay, Hoàng Hậu nhẹ giọng nói: "Dù gì thì biên soạn họ Quách kia cũng là người có chút danh tiếng, lại bị đánh giữa đường như vậy cũng khó tránh khỏi lời ra tiếng vào."
Thái Hậu nhận ra suy nghĩ của Hoàng Hậu có phần khác với mình cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Vậy kết quả xử án thế nào ?"
"Phạm Nhàn kéo Thế Tử Tĩnh Vương ra làm nhân chứng nên phủ Doãn Kinh Đô không thể làm gì khác, đành tạm thời hoãn xét xử."
Thái Hậu nhướng mày, ý cười thoáng hiện: "Hoằng Thành chịu ra mặt làm chứng cho nó ? Xem ra tiểu Phạm Nhàn này cũng có chút nhân duyên đấy."
Hoàng Hậu thầm vui mừng, bà biết bề ngoài Thái Hậu không tỏ thái độ gì nhưng thực chất lại cực kỳ chán ghét việc bá quan và hoàng thất có quan hệ quá mức thân cận. Dẫu vậy bà cũng hiểu mọi chuyện cần có chừng mực, không thể nói quá nhiều bèn khéo léo chuyển chủ đề: "Nghe nói đêm xảy ra chuyện, công tử Phạm cùng Thế Tử đã có mặt trên sông Lưu Tinh....nên vụ việc này hẳn là không liên quan đến hắn."
Khu vườn sau của hoàng cung chìm vào tĩnh lặng, không khí có phần đè nén, một lúc sau Thái Hậu bất chợt đứng dậy: "Ai gia thấy có chút mệt." Các cung nữ, ma ma bên ngoài ngay lập tức đi vào và cung kính dìu Thái Hậu, đoàn người nối đuôi nhau đi về phía cung điện.
Nhìn kiệu xa hoa của Thái Hậu dần khuất sau bức tường cung cấm, Hoàng Hậu và Trưởng công chúa mới chậm rãi đứng dậy, ánh mắt phức tạp của hai người liếc nhìn nhau. Hoàng Hậu khẽ cười chua chát: "Có vẻ dù Thái Hậu không hài lòng về chuyện Phạm Nhàn trăng hoa bên ngoài nhưng cũng không có ý thay đổi hôn sự. Chỉ e rằng nửa năm sau, Thần nhi thực sự phải gả đi rồi."
Trưởng công chúa thở dài, nhẹ giọng đáp: "Ta chỉ lo con người của Phạm Nhàn, nhưng mà…" Nàng nhìn sang Hoàng Hậu, dáng vẻ mong manh như nhành liễu ven hồ, giọng nói khẽ khàng: "Phủ Phạm và phủ Tĩnh Vương có quan hệ thân thiết, Hoàng Hậu nương nương cũng nên cẩn trọng."
Hoàng Hậu nghe vậy thì lòng chấn động, bà lập tức hiểu được đối phương đang nhắc nhở mình. Nếu Phạm Nhàn thực sự cưới con gái của nàng, mà bệ hạ lại giao tuyến đường kinh doanh nội khố cho phủ Phạm quản lý thì Phạm Kiến trấn giữ bộ Hộ, Phạm Nhàn nắm giữ nội khố, chẳng khác nào kiểm soát toàn bộ dòng chảy tài chính của Khánh Quốc. Nếu vì quan hệ với phủ Tĩnh Vương mà thiên về phía Nhị hoàng tử thì e rằng Thái Tử....bà khẽ cau mày, dù con trai bà kém cỏi nhưng cũng là đích trưởng tử duy nhất của Hoàng Đế, chẳng lẽ bệ hạ lại có dụng ý khác ?
"Đừng suy nghĩ quá nhiều." Trưởng công chúa an ủi, giọng nói mềm mại như cơn gió thoảng: "Ngài cũng biết đấy, hai năm nay ta đã ít can thiệp vào chuyện nội khố, Viện Giám Sát cũng luôn có người trông chừng, dẫu nhà họ Phạm có địa vị nhưng thân phận vẫn chưa đủ, cho dù Phạm Nhàn có cưới Thần nhi thì cũng không thể thật sự nắm chặt nội khố trong tay."
Hoàng Hậu vẫn chau mày, lẩm bẩm: "Điều ta băn khoăn là lão hồ ly Phạm Kiến đã rót loại mê dược gì vào tai bệ hạ mà khiến ngài ấy chấp nhận chuyện này."
Trưởng công chúa mỉm cười nói: "Chắc là nương nương cũng đã lâu chưa triệu kiến Liễu thị vào cung rồi nhỉ ?"
Sắc mặc Hoàng hậu lạnh băng, bà đáp lời: "Nữ nhân đó gả cho Phạm Kiến làm thiếp, bề ngoài thì ngu muội nhưng thực chất lại vô cùng nham hiểm, bốn năm trước muội bày kế giết đứa con hoang ở Đạm Châu, kết quả lại để Liễu thị đứng ra chịu trận, ả ta chắc chắn hận chúng ta thấu xương, bây giờ muốn dụ ả ta ra làm tấm chắn e là không dễ."
"Thì sao chứ ?" Trưởng công chúa khẽ cười, dù đã ngoài ba mươi nhưng làn da vẫn được bảo dưỡng cực kỳ tốt, dịu dàng nói: "Chẳng lẽ ả ta dám mở miệng nói linh tinh ? Hơn nữa, từ nhỏ ta đã quen biết Liễu thị, biết rõ ả ta là người dễ sa vào ngõ cụt."
Bỗng Hoàng Hậu cau mày: "Nói mới thấy lạ, tại sao bệ hạ đã quyết định giao nội khố cho phủ Phạm quản từ bốn năm trước ? Nếu không phải vì chuyện gấp gáp thì lúc ấy chúng ta cũng không cần mạo hiểm như vậy."
Trưởng công chúa nhẹ giọng đáp, vẻ yếu đuối mong manh như cành liễu trong gió:
"Hoàng Đế ca ca không thích ta và nương nương có quan hệ quá thân thiết nên sớm đã có ý định để ta buông tay khỏi nội khố....Nếu không ngay từ đầu đã chẳng để Viện Trưởng đại nhân phái người đến giám sát chỗ ta rồi."
Nàng khẽ thở dài: "Dù văn võ bá quan trong triều đình là trung hay gian thì chung quy vẫn có cách khống chế, nhưng duy chỉ có vị Viện Trưởng đại nhân kia là một lòng trung thành với bệ hạ, xử lý việc trong viện chặt chẽ không kẽ hở, đến mức chúng ta cũng chẳng thể nhúng tay."
Hoàng hậu nghe vậy thì khẽ nhíu mày: "Thân là bề tôi, trung thành với bệ hạ là lẽ đương nhiên. Chẳng qua chúng ta muốn cài người vào cũng chỉ vì lo lắng chủ thượng bị kẻ gian che mắt, lòng trung thành của Viện Trưởng Bình như ánh mặt trời soi tỏ, điều đó không cần bàn cãi." Trưởng công chúa biết mình vừa lỡ lời bèn nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, có điều những năm qua Viện Giám Sát vẫn không ngừng điều tra vụ thích khách ở Đạm Châu, có vẻ như bệ hạ đã hạ lệnh truy xét gắt gao."
"Đó là điều đương nhiên." Hoàng hậu lạnh nhạt nhớ lại: "Năm đó bệ hạ nhìn thấy con gái muội trong cơn say thì vô cùng yêu thích, lập tức thu nhận làm nghĩa nữ rồi ban hôn cho phủ Phạm, khi ấy chuyện này chỉ có một số ít người trong cung hay biết, vậy mà chưa đầy một tháng sau đã xuất hiện thích khách ở Đạm Châu. Mặc dù chuyện này không bị bại lộ nhưng Viện Giám Sát lại nắm rõ như lòng bàn tay, thử hỏi làm sao bệ hạ lại không biết chứ ? Ông ta không quan tâm đến sống chết của đứa con hoang kia nhưng lại cực kỳ để ý đến việc trong hoàng cung này, rốt cuộc ai đã dám để lộ lời nói của ông ta ra ngoài !"
Nhận xét
Đăng nhận xét