Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 37: Trong cung
Sau khi Tống Thế Nhân cất lời, mọi người đã hiểu ra vấn đề, hóa ra những người này đều là những kẻ mưu sinh trên đường phố Kinh Đô vào ban đêm. Sau một hồi tra hỏi thì bọn họ cung kính thừa nhận rằng ngày hôm qua đã từng thấy kiệu của phủ Phạm rời khỏi phủ Tĩnh Vương nhưng không quay về phủ ngay mà lại đi về hướng thành Tây, đến nửa đêm thì chiếc kiệu lại được bí mật đưa trở về.
Phạm Nhàn hơi nheo mắt quan sát tình hình, trong lòng có chút khâm phục năng lực của nhà Quách, chỉ trong vòng nửa ngày đã có thể tìm được nhiều nhân chứng từng nhìn thấy cậu đến vậy. Trịnh Thác thấy cậu chẳng hề lo lắng, trong lòng sốt ruột, hạ giọng nhắc nhở: "Lát nữa dù có thế nào cũng không được thừa nhận, cứ nói bọn họ là do nhà Quách bỏ tiền mua chuộc."
Phạm Nhàn thở dài, nhẹ giọng đáp: "Quách Bảo Khôn đúng là bị đánh, hơn nữa thương tích còn nghiêm trọng như vậy. Nếu chỉ vì muốn vu oan cho ta mà bỏ ra công sức lớn đến thế, e rằng cũng khó mà hợp lý được." Trịnh Thác không ngờ đại thiếu gia lại đặt mình vào góc độ của đối phương để suy xét nên nhất thời sững sờ.
Lúc này, khóe môi Tống Thế Nhân khẽ nhếch lên mang theo ý cười mỉa mai, nhìn chằm chằm Phạm Nhàn: "Chẳng phải đêm qua công tử Phạm vẫn ở trong phủ sao ? Vì cớ gì mà Kinh Đii lại có nhiều người nhìn thấy công tử chưa hề về phủ. Xin hỏi công tử, nửa đêm đi lại lén lút trên phố như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì không thể để ai biết ?"
Phủ Doãn Kinh Đô Mai Chấp Lễ chau mày nhìn Phạm Nhàn, chờ xem cậu sẽ giải thích ra sao.
Công đường chìm vào tĩnh lặng.
Phạm Nhàn khẽ thở dài, trên mặt lộ ra một tia lúng túng, xen lẫn chút bối rối khi bị người ta phát giác bí mật, cậu cười gượng rồi nhẹ giọng trả lời: "Đêm qua....ta qua đêm ở Túy Tiên Cư."
Ai ai cũng biết Túy Tiên Cư là nơi nào, nghe nói vị thiếu gia này ở lại thanh lâu suốt đêm, dường như sự lén lút kia cũng có lời giải thích hợp lý. Đám đông xung quanh đồng loạt ồ lên một tiếng, sau đó là những tràng cười vang, không ít kẻ còn cười cợt đầy ý châm biếm. Mai Chấp Lễ nghe xong lý do này lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tống Thế Nhân vẫn mỉm cười, không chịu buông tha, tiếp tục hỏi: "Túy Tiên Cư ? Vậy xin hỏi công tử Phạm, có nhân chứng nào có thể chứng minh điều này không ?"
"Cô nương Tư Lý Lý có thể làm chứng." Phạm Nhàn có chút lúng túng lên tiếng.
Tống Thế Nhân khựng lại một chút, sau đó đột nhiên bật cười mỉa mai: "Vậy sao ? Nhưng...sáng nay cô nương Tư Lý Lý đã rời khỏi Kinh Đô, lên đường đến Tô Châu rồi. Chẳng phải chuyện này quá trùng hợp hay sao, không biết có phải có người sợ nàng ta nói ra điều không nên nói hay không."
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Tống Thế Nhân, đến lúc này cậu mới hiểu ra rằng phủ Quách đã dùng thủ đoạn gì đó ép Tư Lý Lý rời khỏi Kinh Đô, hiển nhiên bọn họ đã có chuẩn bị từ trước. Thấy cậu cứng họng, Tống Thế Nhân càng thêm đắc ý, chắp tay hướng về phía đại nhân Mai Chấp Lễ rồi cung kính nói: "Chuyện này đã quá rõ ràng, công tử Phạm ra tay hành hung trước, sau lại đưa ra lời khai giả. Xin đại nhân lập tức bắt giữ phạm nhân, giam vào đại lao chờ xét xử."
Bầu không khí công đường im lặng trong thoáng chốc, bỗng nhiên Trịnh Thác bật cười lạnh lùng: "Lời nói này thật là đường hoàng, chẳng lẽ chỉ vì thiếu gia nhà ta ra ngoài vào ban đêm nên bị vu cho một tội danh lớn như vậy sao?"
Tống Thế Nhân bức ép hỏi: "Nếu thật sự chỉ là đi dạo, vậy sao trước đó các người lại khăng khăng nói công tử Phạm ở trong phủ suốt đêm ?"
Trịnh Thác ung dung đáp lại: "Chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, danh tiếng vốn không hay ho gì, cho nên trước đó đành phải giấu diếm…"
Chưa đợi ông nói xong, Tống Thế Nhân đã mỉm cười cắt ngang: "Trêu hoa ghẹo nguyệt ? Vậy xin hỏi hoa đâu ? Nguyệt đâu ?"
Ông ta chắp tay hướng về phía công đường, cất giọng sang sảng: "Hôm trước, công tử Quách và công tử Phạm tranh cãi với nhau, đêm qua công tử Quách bị ám sát, kẻ hành hung còn lớn tiếng tự xưng là Phạm Nhàn. Hơn nữa suốt đêm công tử Phạm không về phủ, lại chẳng thể đưa ra bằng chứng hợp lý, chẳng lẽ hung thủ còn có thể là ai khác ? Đây chẳng phải đã quá rõ ràng hay sao."
Mai Chấp Lễ lạnh lùng quan sát vị trạng sư này, thầm nghĩ loại vụ án thế này, dù ngươi có nói đến trời long đất lở thì ngươi thực sự nghĩ đây chỉ là một vụ án bình thường sao ? Trong lòng ông đã hạ thấp vài phần đánh giá với kẻ giỏi ăn nói này, sau đó ông quay sang Phạm Nhàn, giọng trầm xuống: "Phạm Nhàn, ngươi có bằng chứng nào chứng minh nơi ở của mình vào đêm qua không ?"
Phạm Nhàn suy nghĩ một lát rồi khẽ mỉm cười: "Thật ra....tối qua ta cùng Thế Tử phủ Tĩnh Vương có uống rượu cùng nhau, không biết người này có thể coi là nhân chứng hay không ?"
Đến cả Thế Tử phủ Tĩnh Vương cũng có mặt, vụ án này còn xét xử gì nữa. Mai Chấp Lễ sa sầm mặt mày, gọi cả hai bên lại, hạ giọng nói mấy câu rồi tuyên bố tạm khép vụ án. Phạm Nhàn bị yêu cầu ở lại Kinh Đô chờ điều tra, không được rời khỏi thành. Dĩ nhiên phủ Quách không phục nhưng đối phương có nhân chứng quá nặng ký, nhất thời cũng không có cách nào khác, đành phải về phủ bàn bạc tiếp.
Dân chúng đứng xem một hồi lâu, cuối cùng lại được chứng kiến một kết cục nhàm chán như vậy. Hai nhà Thượng Thư và Thị Lang còn chưa đấu đến cùng mà đã kết thúc, họ chỉ có thể bất mãn mà rời đi.
Khi Phạm Nhàn và Trịnh Thác bước ra khỏi phủ nha, bất ngờ nhìn thấy Tống Thế Nhân đang đứng chờ bên ngoài.
"Công tử Phạm." Tống Thế Nhân mỉm cười chắp tay hành lễ.
Phạm Nhàn không biết ông có ý gì, cũng chắp tay đáp lễ.
Tống Thế Nhân hạ giọng nói: "Phủ Quách có ơn với ta, hôm nay bất đắc dĩ phải đắc tội."
Phạm Nhàn bỗng nhớ đến một chuyện bèn cau mày hỏi: "Cô nương Tư Lý Lý thật sự đã rời khỏi Kinh Đô rồi sao ?"
Tống Thế Nhân bước ra khỏi công đường thì không còn vẻ khiêu khích như trước, lúc này lại tỏ ra vô cùng cung kính, gật đầu xác nhận. Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi giọng trầm xuống: "Là ông làm, hay là phủ Quách làm."
Tống Thế Nhân thoáng ngạc nhiên đáp: "Ta vẫn tưởng là do công tử Phạm tự đưa nàng ta đi....Chẳng lẽ đêm qua ngài thật sự ở Túy Tiên Cư ?"
Phạm Nhàn cười khổ: "Vậy ông thật sự tin rằng ta là người đã đánh Quách Bảo Khôn sao ?"
Vụ án tạm thời kết thú nhưng lời nói giữa đôi bên vẫn còn ẩn giấu điều chưa nói hết. Sau vài câu trao đổi thì Tống Thế Nhân không nói thêm gì nữa, quay người lên chiếc kiệu nhỏ và rời khỏi phủ Doãn Kinh Đô.
Phạm Nhàn nhìn về phía đó, tò mò hỏi: "Đã đắc tội rồi, cần gì phải đến làm thân nữa ?"
"Tống Thế Nhân là kẻ thông minh." Trịnh Thác cười, lắc đầu nói khẽ: "Thiếu gia, lúc ở trong phủ, ngài không có nói là đi uống rượu với thế tử Tĩnh Vương, Tống Thế Nhân diễn trò này, suýt chút nữa dọa ta chết khiếp."
Phạm Nhàn cười nhạt: "Ai cũng biết chẳng qua công đường chỉ là hình thức, có gì mà phải căng thẳng ?"
Trịnh Thác lắc đầu than thở: "Bất kể sau này diễn biến ra sao, xem như chúng ta đã đắc tội hoàn toàn với phủ Quách rồi."
Phạm Nhàn cười khẽ, thản nhiên nói: "Sớm muộn gì cũng phải đắc tội với ai đó, vậy thì cứ chọn kẻ đáng để đắc tội đi."
Trịnh Thác bất đắc dĩ lắc đầu: "Thiếu gia, danh tiếng....của ngài, tài thơ....e rằng chưa đến ngày mai đã vang khắp Kinh Đô rồi."
"Cũng là điều ta mong muốn, không dám cầu xin thêm."*
(*: Một câu nằm trong chương "Mạng Tử - Công Tôn Sửu Hạ" thuộc tác phẩm "Mạnh Tử", tác phẩm gồm mười bốn chương và được viết vào thời Chiếc Quốc)
"Bội phục, bội phục."
"Khách khí, khách khí."
........
Trong thâm cung sâu thẳm, những mái ngói lưu ly màu vàng lấp lánh ánh sáng rực rỡ dưới trời xanh. Những bức tường đỏ cao vời vợi mang theo áp lực vô hình. Tại hoa viên phía sau chính điện có một bà lão hiền từ đang khép hờ mắt, lặng lẽ lắng nghe nữ quan bên cạnh báo cáo chuyện gì đó, trước mặt bà là hai vị phu nhân đang cung kính hầu hạ, trên bàn đá bày đầy trái cây tươi ngon. Trong đó một vị phu nhân có dung mạo đoan trang, đôi mắt phượng tinh anh, đôi môi đỏ thắm, giữa chân mày lộ rõ vẻ dè dặt và cẩn trọng, nàng nhẹ nhàng bóc một quả nho, cẩn thận đưa đến trước mặt bà lão.
"Hoàng hậu à, sao lại là con?" Bà lão mở mắt thấy người đưa nho cho mình thì mỉm cười trách yêu: "Những việc này cứ để bọn nhỏ làm là được rồi, con cai quản hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, sao lại đi làm những chuyện thế này chứ."
Vị phu nhân kia dịu dàng mỉm cười, ôn tồn đáp: "Hiếu đạo này, dù thế nào cũng phải tận tâm thực hiện."
Thì ra vị phu nhân này chính là Hoàng Hậu đương triều của Khánh Quốc, tất nhiên còn bà lão mà nàng đang hầu hạ chính là sinh mẫu của Hoàng Đế, người từng là Trình Vương Phi, nay đã trở thành Hoàng Thái Hậu. Chỉ là không biết vị cung trang phu nhân đang ngồi ngang hàng với Hoàng Hậu kia có thân phận ra sao mà lại có thể được đối đãi ngang bậc như vậy.
"Không cần đọc nữa." Hoàng Thái hậu khẽ phất tay, nhẹ nhàng căn dặn nữ quan bên cạnh: "Tất cả lui cả xuống đi."
Đám cung nữ lập tức cúi đầu rời đi, chỉ còn lại hai lão ma ma thân cận đứng hầu.
Hoàng Thái Hậu nhắm mắt, dưỡng thần một lát rồi chậm rãi cất giọng: "Trước đây ta có nghe vài bài thơ của đứa nhỏ nhà họ Phạm, các con cảm thấy thế nào?"
Hoàng Hậu mỉm cười đáp: "Nhi thần không quá am hiểu sự cao thấp của văn chương ra sao, nhưng nghe qua thì cảm thấy cũng khá hay."
Hoàng Thái hậu bật cười khẽ: "Còn hơn cả hay. Bài "Chỉ đành mơ cá mà mình vẫn đây" thì thôi đi, nhưng bài ‘Muôn dặm quê người thu não cảnh kia’ kia đâu phải tài tử tầm thường có thể làm ra....chỉ là...." Bà nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại.
Hoàng hậu thấy vậy bèn hỏi dò: "Chỉ là sao ạ ?"
Hoàng Thái Hậu khẽ thở dài: "Chỉ là thơ mang quá nhiều nỗi u sầu, sao một đứa trẻ tuổi còn nhỏ như vậy lại có thể viết ra những câu thơ mang phong vị của người già chứ, chỉ sợ rằng đứa trẻ đó là đứa vô phúc."
Nghe đến đây thì vị phu nhân vẫn lặng thinh nãy giờ bỗng bật khóc nức nở, không rõ là vì điều gì mà đau lòng đến vậy, Hoàng Hậu vội vàng lên tiếng an ủi: "Thái hậu chỉ nói vậy thôi, nếu thật sự đứa nhỏ tên Phạm Nhàn kia phúc mỏng, Thái Hậu tùy ý lấy chút phúc phận trong tay ngài ban cho nó thì chẳng phải là có thể bù đắp được rồi sao."
Thái Hậu vốn đã chán ghét cảnh khóc lóc suốt ngày nên sắc mặt không vui, nghiêm giọng nói: "Ta chỉ sinh được ba đứa con, Hoàng Thượng thì không cần nói, tuy Lý Trị ham chơi nhưng ít ra cũng biết thuận theo mệnh trời, chỉ có mình con là khóc lóc mấy chục năm trời, vậy mà vẫn chưa hiểu ra được hay sao, thật là...." Dù lời trách móc nặng nề nhưng chung quy cũng vì thương con gái ruột thịt của mình, bà nghĩ đến cuộc đời đầy rẫy bi ai, cô độc của con gái cũng không nỡ trách mắng quá nặng lời.
Vị phu nhân yếu đuối kia tiếp tục khóc nức nở, giọng nói run rẩy đầy ai oán: "Đứa trẻ của con vốn đã là người vô phúc, vậy mà Hoàng Thượng ca ca lại còn muốn gả nó cho một kẻ còn vô phúc hơn cả nó trong phủ Phạm. Sau này biết phải làm sao đây ? Nếu bệnh tình của Thần nhi cứ mãi không khá lên thì phải làm sao bây giờ ?"
Thì ra vị phu nhân yếu đuối, hay khóc lóc này chính là mẹ vợ tương lai của Phạm Nhàn, một vị Trưởng công chúa chưa từng xuất giá.
Cuối cùng Thái hậu cũng không chịu nổi nữa, tức giận mắng lớn: "Chẳng phải nguồn gốc căn bệnh của Thần nhi cũng vì con làm mẹ mà không biết tích phúc cho con bé hay sao, giờ lại còn dám oán trách người khác ? Đứa con của phủ Phạm thì làm sao ? Chỉ cần nói là xung hỉ cho Thần nhi là bọn họ đã lập tức đưa đứa nhỏ từ Đạm Châu về Kinh Đô Chưa kể đứa bé ấy vốn cũng là kẻ không danh không phận, đáng thương vô cùng, chỉ tính riêng việc Phạm Kiến một lòng trung thành với hoàng thất, con cũng không nên buông lời trách cứ."
Các cung nữ đã sớm lui xuống, chỉ còn vài lão ma ma đứng hầu nhưng ai nấy đều cúi thấp đầu, tựa hồ như không nghe thấy gì.
Thái hậu tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, Hoàng Hậu vội bước lên giúp bà xoa dịu nhưng bà lại gạt tay Hoàng Hậu ra, tuy giọng nói có phần nguôi ngoai nhưng vẫn không che giấu được sự nghiêm nghị: "Huống hồ Thần nhi cũng phải gả đi thôi, dù là con trai danh tướng hay đại thần trong triều thì với thân phận của con bé, ai cưới về cũng chưa chắc đã có thể sống yên ổn. Còn đứa nhỏ họ Phạm...Phạm gì ấy nhỉ ?"
Hoàng Hậu lập tức tiếp lời: "Phạm Nhàn."
"Đúng rồi, Phạm Nhàn. Vừa nãy con cũng nghe rồi đó, nó đúng là một đứa trẻ có tài, Thần nhi gả cho thằng bé cũng không bị thiệt thòi." Thái hậu hít sâu hai hơi, chậm rãi nói tiếp: "Hơn nữa, Hoàng Thượng đã ban hôn, con có đến đây làm ầm ĩ cũng chẳng ích gì."
Nhận xét
Đăng nhận xét