Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 36: Vụ kiện

Nghe vị đại nhân cất lời, nguyên cáo và bị cáo phía dưới đường đều lần lượt phản ứng. Tống Thế Nhân trình lên đơn kiện, Mai Chấp Lễ giả vờ xem qua rồi giao cho Trịnh Thác, Trịnh Thác lại đưa cho Phạm Nhàn xem. Phạm Nhàn cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện nội dung không có gì khác biệt so với dự đoán của mình, bèn khẽ gật đầu rồi trả lại.

Tống Thế Nhân chắp tay, lạnh lùng nói: "Học trò chỉ không hiểu tại sao vị công tử Phạm này đã bước lên công đường mà vẫn ngang nhiên đứng thẳng, không hành lễ, không quỳ bái, với phẩm hạnh như vậy thì khó trách tối qua lại làm ra chuyện tàn nhẫn đến thế !"

Phạm Nhàn nhìn thoáng qua vị trạng sư trước mặt, tò mò hỏi: "Lên công đường là phải quỳ sao ?" Ngày nào cậu cũng đọc sách hồi ở Đạm Châu nên hiểu rõ luật lệ Khánh Quốc, đương nhiên biết rõ mấu chốt trong câu hỏi này nhưng cố ý giả ngây giả dại mà hỏi.

"Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi dám bất kính với triều đình?" Tống Thế Nhân nhíu mày nhìn đối phương, kỳ thực hôm nay ông ta vốn không muốn thụ lý vụ kiện này, dù sao đứng đối diện là phủ Phạm, một gia tộc không phô trương thanh thế nhưng trong tối lại có thế lực khiến không ít người kiêng dè. Thế nhưng ông ta đã đi quá xa trên con đường làm quan dưới trướng Thượng Thư, đã không thể quay đầu nên càng không thể từ chối.

Phạm Nhàn cười nhạt, thản nhiên nói: "Vậy tại sao tiên sinh Tống không quỳ ?"

Tống Thế Nhân nheo mắt quan sát thiếu niên trước mặt, thầm đoán rốt cuộc  đối phương là kẻ ngu dốt thật hay chỉ đang giả bộ, ông ta cứng nhắc đáp: "Mỗ* có công danh trong người, gặp đường quan không cần quỳ, đây là quy định của triều đình."

(*Mỗ: chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra)

Phạm Nhàn chắp tay hướng về phủ Doãn Mai Chấp Lễ, lễ phép nói: "Học trò bái kiến tiên sinh, không biết học trò có cần quỳ không ?"

Tống Thế Nhân vừa nghe cách xưng hô này thì lập tức hiểu ra đối phương nhất định đã có công danh, nhưng theo hồ sơ của phủ Thượng thư thì Phạm Nhàn chưa từng tham gia kỳ thi, làm sao có thể là tú tài được ? Ông ta vỗ nhẹ cây quạt trên tay, sắc mặt nghiêm nghị hỏi: "Dám hỏi công tử Phạm, ngươi đã thi vào viện năm nào ?"

Phạm Nhàn lễ phép trả lời: "Kỳ thi phủ Đạm Châu năm trước." Thực ra Phạm Kiến đã cho người âm thầm sắp xếp chuyện này ổn thỏa trước khi cậu vào kinh nhưng bản thân lại không hề hay biết. Mãi đến hôm nay, khi phải ra công đường đối chất thì cậu mới biết thì ra bản thân đã có danh phận tú tài từ lúc nào không hay.

Chuyện quỳ hay không quỳ đến đây coi như khép lại, vụ kiện tụng chính thức bắt đầu. Hai bên tranh luận qua lại, lần lượt trình bày quan điểm của mình. Quách Bảo Khôn một mực khẳng định rằng chính Phạm Nhàn và mấy gã hộ vệ của phủ Phạm đã đánh hắn bị thương vào tối qua. Trong khi đó Trịnh Thác lại kiên quyết khẳng định công tử Phạm suốt đêm đều ở trong phủ, rất nhiều hạ nhân có thể làm chứng. 

Cuộc đối đầu dần căng thẳng, đám bách tính bên ngoài đến xem náo nhiệt cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, phần đông đều tin tưởng Phạm Nhàn hơn, bởi ai nhìn vị công tử thanh tú nhã nhặn này thì cũng cảm thấy cậu không thể nào ra tay tàn nhẫn đến vậy. Ngược lại vị công tử Quách đang ngồi trên xe lăn với bộ dạng thê thảm kia trông thế nào cũng không giống người lương thiện.

Mai Chấp Lễ lắng nghe cuộc tranh cãi, cảm thấy phiền chán bèn phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng.

"Dám hỏi đại nhân, hung thủ đang đứng ngay trên công đường, tại sao đại nhân còn chưa lập tức bắt giữ ?" Tống Thế Nhân lên tiếng trước. Trong lòng ông ta hiểu rất rõ nội dung trên cáo trạng đã được viết vô cùng chặt chẽ, vậy mà đại nhân phủ Doãn lại chậm chạp không đưa ra phán quyết, e rằng đã có ý thiên vị phủ Phạm, chính vì thế ông ta lập tức dồn ép.

Trịnh Thác nghe vậy chỉ mỉm cười nhàn nhã rồi chậm rãi nói: "Tiên sinh Tống, e rằng ngài quá vội vàng rồi. Theo như tờ cáo trạng thì tối qua công tử Quách bị tấn công nhưng trước khi bị đánh thì đã bị trùm kín đầu bằng một chiếc bao tải, vậy làm sao công tử có thể nhìn thấy diện mạo của kẻ hành hung, nếu không nhìn thấy, vậy lấy gì làm bằng chứng để khẳng định chính công tử Phạm ra tay ?"

"Đương nhiên là nghe thấy giọng nói của công tử Phạm rồi, hơn nữa chính khi đó công tử Phạm cũng đã thừa nhận, chẳng lẽ bây giờ lại muốn chối cãi ?"Tống Thế Nhân nhìn Phạm Nhàn với vẻ mỉa mai: "Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, lẽ nào ngay cả chút trách nghiệm cũng không có ?"

Phạm Nhàn thừa biết đối phương đang cố tình khích tướng nhưng cậu vẫn bình thản, thậm chí còn lộ vẻ ngạc nhiên, như thể không hiểu tại sao lại bị vu oan như vậy. Đúng lúc này, giọng nói của Trịnh Thác lại vang lên, mang theo ý cười nhạo: "Giọng nói ư ? Ta tinh thông pháp luật của Khánh Quốc nhưng chưa từng nghe có vụ án nào lại định tội dựa vào giọng nói cả."

Tống Thế Nhân không hề nao núng mà chậm rãi lên tiếng: "Nếu giọng nói chưa đủ để chứng minh thân phận của công tử Phạm, vậy mời chư vị xem một bài thơ." Dứt lời, ông ta rút một tờ giấy từ trong tay áo ra rồi thong thả đọc lớn.

Mai Chấp Lễ ngồi phía sau công án vốn đang có chút lơ đãng nhưng khi nghe bài thơ thì đột nhiên ánh mắt ông sáng lên, không khỏi tán thưởng: "Thơ hay, thơ hay, không biết là do ai sáng tác ?" Ông vừa thốt ra thì mới sực tỉnh nhận ra đây là công đường chứ không phải thư phòng, càng không phải một buổi thi thơ mà là thẩm án, Mai Chấp Lễ vội vàng ho khan hai tiếng, ra hiệu cho Tống Thế Nhân đưa tờ giấy lên.

Ông cúi đầu đọc kỹ từng chữ, càng xem càng thấy tài năng của tác giả thực sự hiếm có, không bàn đến ý thơ sâu sắc, chỉ riêng công phu chọn chữ đã vô cùng tinh tế, thật sự là một bài thơ xuất chúng, ông tò mò ngẩng đầu hỏi Tống Thế Nhân:  "Bài thơ này là ai làm và có liên quan gì đến vụ án ?"

Tống Thế Nhân cung kính đáp: "Bài thơ này chính là do công tử Phạm sáng tác trong hội thi ở phủ Quận Tĩnh Vương vào ngày hôm qua, mà tối qua khi công tử Phạm ra tay hành hung công tử Quách trên phố, hắn cũng đã đọc những câu thơ này, thậm chí còn nói rõ rằng muốn cho công tử Quách nếm mùi ra sao."

Mai Chấp Lễ nghe vậy thì không khỏi giật mình, ông nhìn chàng thiếu niên đang đứng giữa công đường với vẻ mặt ôn hòa, nụ cười sáng lạn, thật sự khó tin nổi một kẻ như vậy lại có thể làm ra chuyện này, ông càng thấy rối trí hơn khi nghe thêm lời Tống Thế Nhân. Ông nghĩ bụng ngươi đánh người thì đánh thôi, sao lại còn phải đọc thơ ? Nơi tranh đấu bạo lực như vậy, cớ sao lại là chỗ để đàm luận phong nhã chứ ? Giờ thì hay rồi, bị người ta nắm ngay nhược điểm.

Mai Chấp Lễ là người có thâm niên nhưng có thể ngồi vững vàng ở vị trí quan trọng như phủ Doãn Kinh Đô suốt nhiều năm thì một phần lớn nhờ vào tài năng "hòa giải" điêu luyện của ông. Chốn Kinh Đô là nơi rồng ẩn hổ nấp, giới quý tộc đông đúc, nếu chỉ một mực công bằng chính trực thì tuyệt đối không thể duy trì lâu dài được, ngày trước Quách công công đã truyền cho ông bốn chữ "Tức sự ninh nhân"* khi ông nhập cung. Từ đó,Mai Chấp Lễ luôn giữ vững nguyên tắc này, quả thật đã giúp ông yên ổn vượt qua nhiều năm tháng.

(*Tức sự ninh nhân: dẹp yên sự việc, nhân nhượng cho khỏi phiền phức)

Vì vậy ông vẫn giữ vững thái độ như vậy đối với vụ án hôm nay, ông sẽ không đưa ra phán quyết mà chỉ nhìn xem hai bên tự thương lượng với nhau. Nếu không thể giải quyết thì ông sẽ kéo dài vụ án thêm vài ngày rồi chuyển lên bộ Hình. Dù sao, với bản tính "hòa giải" của mình thì ông tuyệt đối không muốn vụ án này trở thành một vụ án lớn tại phủ của mình, thế là ông mang đầy lo lắng nhìn về phía Phạm Nhàn và Trịnh Thác.

Trước đây Trịnh Thác từng làm trợ tá dưới quyền của Mai Chấp Lễ nên hiểu rõ nỗi lo lắng của ông, Trịnh Thác cười khẩy một tiếng rồi nói: "Thật là nực cười, thử nghĩ trong buổi thi thơ hôm đó xem, người tài tụ hội, người tới đông đúc, bài thơ của công tử Phạm vừa viết ra đã làm nhiều người kinh ngạc, không ít người đã chép lại. Việc người khác biết đến bài thơ cũng chẳng có gì lạ và điểm mấu chốt ở đây là…"

Ông lạnh lùng liếc nhìn Tống Thế Nhân rồi tiếp lời: "Liệu công tử Phạm có bị điên không ? Vừa sáng tác bài thơ xong, đến tối lại đi đánh người, trong khi vừa đánh vừa đọc thơ !? Một cảnh tượng vừa buồn cười vừa lố bịch, chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy. Rõ ràng là có kẻ ghét công tử Quách, lại biết rõ công tử Phạm và công tử Quách đã có xích mích từ trước nên cố ý đổ tội cho công tử Phạm."

Những lời nói của Trịnh Thác có lý lẽ, tuy nhiên Phạm Nhàn đứng im bên cạnh nghe thấy câu "Chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy" bèn cảm thấy hơi ngượng ngùng mà ho khan vài tiếng. Quách Bảo Khôn ngồi trên xe lăn không thể chịu được nữa, lập tức lên tiếng mắng chửi: "Đừng có già mồm mà biện hộ ! Đứa con hoang này dựa vào quyền thế của phủ Phạm mà coi thường pháp luật nên mới dám làm càn như vậy !"

Trịnh Thác nghe thấy ba chữ "đứa con hoang" thì sắc mặt lập tức trở nên u ám, ông thầm nghĩ việc thiếu gia cho Quách Bảo Khôn phải ngồi xe lăn quả thực là một quyết định sáng suốt, ông lạnh lùng lên tiếng: "Công tử Quách, ngài là biên soạn trong cung, hãy chú ý lời nói của mình, ta hiểu trong lòng ngài đang tức giận nhưng cơn giận này không thể tùy tiện mà giận được, dù sao ngài cũng là người của hoàng gia, nếu làm tổn hại đến thể diện của hoàng cung thì sẽ không hay đâu."

Lời nói của Trịnh Thác vừa châm chọc Quách Bảo Khôn vừa nhắc khéo rằng nếu nói về quyền lực. Phủ Phạm không thể nào sánh với gia đình Quách Bảo Khôn, cận thần của Thái Tử, trước đó Quách Bảo Khôn nói lời thiếu suy nghĩ, giờ đã không còn cơ sở để đứng vững, quả nhiên người dân bên ngoài đã bàn tán xôn xao, càng có nhiều người tin rằng Phạm Nhàn vô tội.

Phạm Nhàn không tỏ vẻ gì trên mặt nhưng trong lòng lại vô cùng ngưỡng mộ Trịnh Thác, những sắp xếp mà cậu đã làm tối qua đều được Trịnh Thác khai thác một cách tinh tế, không hề bỏ sót điều gì. Nói ra thì kỳ lạ, mặc dù là một vị trạng sư nhưng Tống Thế Nhân không hề vội vã như Quách Bảo Khôn, ông ta mỉm cười nói: "Đại nhân Phủ Doãn, công tử nhà ta bị thương, có thể cho phép công tử của ta đi nghỉ ngơi trước không ?"

Mai Chấp Lễ gật đầu, ra hiệu cho lính coi ngục đưa Quách Bảo Khôn vẫn còn giận dữ vào phía sau. Lúc này, Tống Thế Nhân mới quay lại, hành lễ với Phạm Nhàn và Trịnh Thác rồi nói: "Vậy có phải công tử Phạm không chịu thừa nhận việc đánh người." Không biết vì sao mà khi Quách Bảo Khôn rời đi thì sắc mặt Tống Thế Nhân lại trở nên hứng khởi, dường như ông ta cảm thấy bây giờ mới là lúc bắt đầu trận chiến thực sự.

Trịnh Thác và Phạm Nhàn cùng mỉm cười không nói gì, thật ra làm sao chứng minh được họ là người đánh Quách Bảo Khôn trong một con phố tối tăm như phố Ngưu Lan chứ, đã thế còn không có nhân chứng hay vật chứng gì ? Hơn nữa, tờ cáo trạng đã ghi rõ ràng là gia nhân và hộ sĩ nhà Quách đều đánh ngất bằng thuốc mê, nếu họ tiếp tục làm chứng rằng "người đánh là Phạm Nhàn" thì chẳng ai tin đâu. Ngay cả Mai Chấp Lễ cũng nhíu mày, gọi Tống Thế Nhân đến trước rồi khẽ nói: "Hôm nay cứ vậy đi."

Tống Thế Nhân chắp tay, nhăn mặt nói: "Công tử Quách là biên soạn trong cung, bị đánh ngay giữa đường, đây là chuyện lớn, sao có thể kết án qua loa như vậy ?"

Mai Chấp Lễ tức giận đáp: "Bản quan nói kết án khi nào ? Chỉ là hoãn lại để thẩm tra thêm. phủ Quách nhà ngươi chỉ nói bị đánh, vậy thì phải có chứng cứ về kẻ hành hung." Xưa nay người trong quan trường, nhất là những bậc cao quý không bao giờ bị tra tấn, dù Phạm Nhàn có phải là tú tài hay không thì chắc chắn quan phủ không thể nào dùng hình cậu. Vì vậy muốn phủ Phạm khai ra, điều đó gần như là không thể.

Ai ngờ Tống Thế Nhân quay lại hỏi: "Tối qua công tử Phạm đều ở trong phủ suốt đêm ?"

Trịnh Thác đáp: "Chính xác, tất cả người trong phủ có thể làm chứng."

Tống Thế Nhân cười lạnh: "Vậy hãy đưa nhân chứng lên."

Lúc này Mai Chấp Lễ mới nhận ra có điều gì bất thường, ông vừa gật đầu đã có người của phủ Quách dẫn theo một nhóm người lên tòa. Những người này ăn mặc đủ kiểu, nghề nghiệp cũng khác nhau, có người bán bánh trôi, có người gõ đêm, có kiệu phu đang chờ khách, thậm chí có cả người làm nghề bán thân, không thiếu bất cứ loại nào.

Trịnh Thác hơi nhíu mày,  có chút bất an, đám đông bên ngoài thì lại tỏ ra tò mò: "Đây là muốn làm gì vậy ?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên