Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 34: Kiện cáo ập lên đầu

Tư Lý Lý cảm thấy bản thân vừa trải qua một giấc mộng đẹp. Trong mơ, nàng gặp được lang quân như ý, trải qua chuyện hoan ái đầy e thẹn cùng người ấy dưới ánh nến đỏ thắm, sau bao lần mây mưa triền miên thì nàng mới dần tỉnh lại, đập vào mắt là một gương mặt tuấn tú nhưng vẫn còn có chút xa lạ.

Lúc này, nàng mới nhớ lại chuyện đêm qua, người ôm ấp nàng chính là công tử Phạm phong lưu tuấn mỹ, chỉ là trong lòng nàng vẫn có chút khó hiểu, chẳng lẽ do uống nhiều rượu quá nên những chi tiết kia lại có phần mơ hồ ? Nàng nghĩ đến đây thì một nỗi oán trách mơ hồ len lỏi trong tim, nàng biết rốt cuộc bản thân vẫn bước lên con đường mà mình từng có chút chống cự. Nhưng khi những ký ức mờ nhạt về khoảnh khắc hoan lạc còn vương vấn trong đầu, nàng không khỏi khẽ khép hai chân, cả người mềm nhũn tê dại.

Cảm nhận được người bên cạnh khẽ cử động, nàng vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Phạm Nhàn tỉnh dậy, nhìn dung nhan kiều diễm say ngủ của nàng mà lòng dâng lên một cảm giác khó cưỡng, cậu ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, lưu luyến hồi lâu mới thỏa mãn rời thuyền, trên tay vẫn còn vương hương thơm dịu nhẹ.

Một lúc sau, khi chắc chắn cậu đã đi xa thì Tư Lý Lý mới từ từ mở mắt, bắt đầu thu dọn chiến trường đêm qua, không biết nàng phát hiện ra điều gì mà bỗng nhiên kêu lên một tiếng vừa e thẹn vừa kinh ngạc.

Khi Phạm Nhàn rời khỏi thuyền hoa thì trời vẫn chưa sáng hẳn, lúc này Thế Tử vẫn còn ôm cô nương Viên Mộng mà say ngủ, vì thế Phạm Nhàn không tiện quấy rầy. Cậu vội vàng rời đi, không phải vì có chuyện gì khẩn cấp mà vì bản thân vừa mới đặt chân đến Kinh Đô không bao lâu, nếu qua đêm ở thanh lâu thì e rằng không mấy hay ho, huống hồ cậu đoán rằng họ Quách kia sắp sửa nổi trận lôi đình rồi, vậy nên cậu về phủ Phạm để xem một màn kịch hay.

Nói đến chuyện đêm qua không thực sự làm gì với nàng Tư Lý Lý, cũng chẳng phải vì Phạm Nhàn là bậc chính nhân quân tử gì, chỉ đơn giản vì cậu có một nỗi khiết phích cả về tâm lý lẫn sinh lý, cậu thực sự khó chấp nhận việc chạm vào một nữ nhân đã từng thuộc về kẻ khác, cậu từng thấy không ít biển tuyên truyền phòng chống bệnh xã hội trên phố ở kiếp trước, điều đó khiến cậu có một nỗi sợ hãi sâu sắc với các bệnh lây qua đường tình dục. Mà thế giới này lại chẳng có bao cao su, vậy nên thanh lâu thì có thể đến chơi nhưng thật sự lăn lộn trên giường thì đúng là một hành động quá sức nguy hiểm.

Chỉ là cũng có hệ quả, Phạm Nhàn nhìn xuống chỗ vải vóc bị đội lên một cách không mấy đứng đắn mà thở dài bi thương, bỗng có chút hối hận vì trước khi rời Đạm Châu, không quyết đoán tiến thêm một bước với Tư Tư.

Khi chiếc kiệu lặng lẽ dừng trước cửa hông Phạm phủ, một chủ ba tớ rón rén kêu mở cửa rồi vội vã lẻn vào trong, trước khi vào còn dặn dò thị vệ mở cửa kia không được mở miệng nói gì. Hộ vệ kia vừa nhìn thấy Phạm Nhàn cùng Đằng đại nhân từ Đạm Châu đến thì nào dám hó hé, chỉ gật đầu rồi lại trở về tiếp tục giấc ngủ.

Phạm Nhàn trở về phòng rồi ranh thủ ngủ bù, đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, cậu lười biếng lê đôi guốc gỗ ra sân trước thì nghe một tràng ồn ào huyên náo vọng tới, trong lòng cậu đã đoán được tám chín phần là chuyện gì nhưng trên mặt vẫn giả vờ chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Người ta nói rằng sáng nay Mai Chấp Lễ, Doãn phủ Kinh Đô đang ngồi trong thư phòng ngủ gà ngủ gật thig chợt nghe từng hồi trống dồn dập, ông không khỏi cáu kỉnh mà thầm chửi rủa không biết là tên dân đen nào to gan lớn mật dám phá hỏng giấc nghỉ ngơi của ông. Nhưng quy củ triều đình đặt ra, ông cũng chẳng dám lơ là, lên đến công đường rồi sau một tràng quát tháo uy nghiêm, sư gia bước lên và trịnh trọng trình bản cáo trạng.

Mai Chấp Lễ vừa nhìn thấy đơn kiện thì giật thót, trong lòng thoáng run rẩy, người tố cáo lẫn bị cáo đều không phải hạng tầm thường. Nguyên cáoQuách Bảo Khôn, con trai độc nhất của Thượng Thư bộ Lễ Quách Du Chi, hiện đang giữ chức biên soạn trong cungcũng có chút danh tiếng còn bị cáo lại là Phạm Nhàn, con trai của Thị lang bộ Hộ Phạm Kiến. Nội dung cáo trạng viết rõ ràng rằng tối qua Phạm Nhàn ngang nhiên chặn đường hành hung, vô cớ gây sự và đánh đập quan viên triều đình ngay giữa phố lớn.

Mai Chấp Lễ vừa thấy hai cái họ này đã muốn rút lui. Hiện nay triều đình chia thành hai phe, một phe ủng hộ Thái Tử, phe còn lại âm thầm ngả về phía Nhị hoàng tử. Quách Du Chi từng là thầy dạy của Thái Tử, tất nhiên thuộc phe Thái Tử. Còn Phạm Kiến thì tuy bề ngoài không bày tỏ thái độ nhưng lại có quan hệ thân thiết với phủ Tĩnh Vương, mà Thế Tử Tĩnh Vương lại là người của Nhị hoàng tử.

Thoạt nhìn thì vụ án này có vẻ đơn giản nhưng chỉ cần sơ suất một chút, e rằng sẽ châm ngòi cho cuộc đối đầu giữa Thái Tử và Nhị hoàng tử, Mai Chấp Lễ nghĩ đến đây thì thầm mắng Phạm Nhàn không biết nặng nhẹ, mới tới Kinh Đô chưa được bao lâu mà đã gây chuyện lớn như vậy. Gần đây cái tên Phạm Nhàn đã dần vang lên trong chốn quan trường Kinh Đô, ai ai cũng biết cậu là con riêngTư Nam Bá luôn giữ ở Đạm Châu. Mai Chấp Lễ nghĩ bụng ngươi vẫn luôn ở nơi biên giới Đạm Châu đó, sao mà hiểu được chốn Kinh Đô hiểm ác đến nhường nào chứ, thế mà dám đánh người giữa đường, thực sự không biết xử lý như nào.

Nhưng trên giấy trắng mực đen, nhân chứng vật chứng đầy đủ, Mai Chấp Lễ cũng không thể làm ngơ. Ông cau mày suy nghĩ rồi hạ lệnh lập tức soạn công văn, sai người đến phủ Tư Nam Bá bắt người, đồng thời lại ngấm ngầm cử người đến nha môn bộ Hộ thông báo cho Phạm Kiến.

Cảnh tượng Phạm Nhàn trông thấy chính là một nhóm sai dịch của phủ Doãn Kinh Đô đến bắt người. Phải biết rằng từ trước đến nay gia tộc Phạm có quan hệ rất thân cận với hoàng thất, chỉ có phủ Phạm đi bắt người suốt mười mấy năm qua, chứ làm gì có chuyện bị bắt. Vậy nên ngay khi đám sai dịch vừa mở miệng đọc lệnh thì hơn mười cây côn gỗ lập tức giơ cao, gia đinh hộ vệ nhà họ Phạm dàn trận sẵn sàng, ánh mắt hung hãn như hổ, nhìn chằm chằm những sai dịch tội nghiệp trước mặt.

Trước cổng lớn phủ Phạm, đám sai dịch bất đắc dĩ phải xuống nước, vừa chắp tay hành lễ vừa nói lời nhún nhường, bọn họ nghĩ cũng chỉ làm theo lệnh trên, chỉ mong dù phủ Phạm tức giận thế nào, cũng phải bắt người kia đến công đường.

Phạm Nhàn khẽ cười, vừa định bước lên đối đáp thì bất ngờ nghe thấy một tiếng quát giận dữ của một thiếu niên: “Lũ chó săn từ đâu đến đây ? Mau cút hết cho ta !” Người dám mạnh miệng hô đánh quan sai không ai khác ngoài thiếu gia Phạm Tư Triết nổi danh càn quấy.

Đám gia đinh hộ vệ nghe lệnh tiểu thiếu gia thì lập tức quát lớn, vung gậy tiến lên, tuy nhiên bọn họ cũng hiểu rõ thân phận đối phương, không dám động thủ thật mà chỉ hung hăng đập mạnh xuống đất, khiến mấy tên sai dịch sợ hãi mà lui ra ngoài. Đám quan sai tức đến tái mặt, lần này đúng là nuốt không trôi cục tức này, vốn đã biết phủ Phạm khó đối phó nên lúc đến đây bọn họ đã không mang theo gông xiềng hay vũ khí sắc bén, vậy mà vẫn bị dọa đến chật vật thế này.

“Làm càn cái gì vậy ?” Đúng lúc này Liễu thị duyên dáng bước ra từ trong viện, dáng vẻ nhàn nhã nhưng ánh mắt lại hơi cau lại nhìn về phía đám sai dịchBà khẽ phất tay, phân phó người hầu mời quan sai vào trong sảnh uống trà, sau đó còn thoáng nhìn về phía Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn nhún vai đầy vô tội.

Mấy tên sai dịch bồn chồn ngồi trên ghế trong sảnh đường của phủ Phạm, ánh mắt liếc nhìn vị phu nhân kia. Bọn họ hiểu rõ dựa vào thân phận của mình thì có lẽ sẽ không bao giờ được đãi ngộ thế này, nhưng cũng chính vì vậ y mà chén trà trong tay lại uống không nổi, nếu chẳng may phủ Phạm trở mặt thì bọn họ chẳng có đường nào mà xoay sở ở Kinh Đô nữa.

Liễu thị sau khi tìm hiểu rõ ngọn ngành thì nhíu mày nói:  “Có vẻ lời này không đúng lắm nhỉ, từ hôm qua đến nay đại thiếu gia nhà ta đều đọc sách trong phủ, làm gì có chuyện chạy ra ngoài đánh người chứ, hơn nữa từ đây đến phố Ngưu Lan xa như vậy, sao có thể là đại thiếu gia bọn ta ra tay đánh con trai nhà họ Quách ?”

Tên sai dịch có chút khó xử, ấp úng đáp: “Nhưng đây là do chính miệng công tử Quách chỉ đích danh. Hơn nữa…” Hắn hơi nghi hoặc mà dò xét“Công tử Phạm thực sự không rời phủ vào tối hôm qua ?”

Ánh mắt dịu dàng của Liễu thị lập tức hóa thành hai lưỡi dao nhỏ, sắc bén quét thẳng về phía gã sai dịch“Chẳng lẽ phủ Phạm bọn ta lại đi nói dối sao ?”

Gã sai dịch bị dọa đến nỗi tim nhảy thót lên, vội vàng ngậm miệng không dám nói thêm một lời nhưng cũng không thể cứ thế bỏ đi, bởi lẽ nguyên cáo vẫn đang chờ ở công đường. Phạm Nhàn ngồi bên cạnh, vẻ mặt điềm tĩnh bình thản nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên, cậu không hiểu vì sao Liễu thị lại lên tiếng giúp mìnhThực ra cậu chưa hiểu rõ quy tắc của các gia tộc lớn thời đại này, bất kể trong nội bộ có đấu đá đến mức nào nhưng chỉ cần có ngoại địch xâm phạm thì gia tộc sẽ lập tức gác lại mọi ân oán nội bộ, đồng lòng đối phó bên ngoài.

Liễu thị nhấp một ngụm trà, ánh mắt thoáng ý cười, giọng điệu ôn hòa nhưng hàm ý lại đầy áp lực: “Phủ Quách nói bọn ta đánh người thì là đánh người sao ? Chẳng qua việc đời là đạo lý và nhân tình, không thể nào chỉ vì nhà họ đưa lên một tờ cáo trạng mà bọn ta lại phải ngoan ngoãn đến quỳ dưới công đường chờ xét xử. Dù phủ Phạm bọn ta không phải giàu có gì nhưng cũng có chút thể diện ở Kinh Đô này, ta chỉ tò mò hôm nay ai đã đệ đơn lên phủ nha ?”

“Là quản gia của phủ Quách.” Gã sai dịch thầm nghĩ nếu phủ Phạm của ngài không giàu thì còn nhà nào giàu ở Kinh Đô nữa chứ.

Liễu thị vừa nghe xong thì lửa giận lập tức bốc lên, đôi mày liễu dựng đứng, bàn tay nhỏ nhắn đập mạnh xuống bàn, nổi giận quát lớn: “Chỉ sai một gã quản gia đi cáo trạng, vậy mà lại muốn bọn ta đích thân đến công đường để đối chất ? Trên đời này còn có thứ đạo lý nào như thế không hả ? Không phải nói công tử Quách bị đánh hay sao ? Vậy bị đánh thành bộ dạng thế nào ? Nếu đã dám cáo trạng thì tự mình đến phủ nha mà tố cáo. Nếu không ngày mai ta cũng sẽ sai quản gia nhà ta đến nha môn tố cáo Quách Bảo Khôn ỷ thế hiếp người, cưỡng bức dân nữ, dù đơn kiện của ta có lý hay vô lý thì các người cũng phải bắt Quách Bảo Khôn đến phủ nha chờ xét xử !”

Lời vừa dứt, Liễu thị đã lớn giọng ra lệnh: “Quản gia Từ.”

Quản gia Từ hiểu ý, lập tức tiến lên chắp tay cúi đầu: “Có nô tài !”

Liễu thị lạnh giọng nói: “Bảo tiên sinh Trịnh mau chóng viết ngay mười mấy bản cáo trạng, từ ngày mai phủ ta đều đến phủ Kinh Đô mỗi ngày, dù không dọa chết nhà họ Quách thì cũng phải khiến nhà họ Quách kiệt sức mà chết.” Nhưng chưa dừng lại ở đó, bà khẽ mỉm cười nhìn sang sai dịch mà giải thích: “Tiên sinh Trịnh là môn khách* trong phủ, nhưng ta nghe nói trước đây ông ấy cũng từng làm sư gia phụ trách hình danh** cho lão gia nhà các ngươi, viết đơn kiện chắc hẳn không thành vấn đề.”

(*Môn khách: dùng chỉ những người khách được một gia tộc hoặc thế lực nào đó nuôi dưỡng và bảo trợ. Họ thường là những người có tài năng đặc biệt như mưu lược, võ nghê, học vấn hoặc có quan hệ rộng, giúp gia chủ trong các công việc như chính trị, quân sự, kinh doanh hay ngoại giao.

**Hình danh: ở thời xưa chỉ phát luật, quan chức chuyên về tư pháp và hình luật)

Sai dịch thầm nghĩ đây nào phải là muốn dọa chết nhà họ Quách, kiệt sức nhà họ Quách chứ, rõ ràng là định dọa chết phủ Kinh Đô, làm mệt chết quan lại nơi đó ! Hắn bất đắc dĩ cầu xin: “Phu nhân à, ngài tha cho tiểu nhân đi, chuyện này....thực sự bọn ta cũng chẳng có cách nào.”

Liễu thị nói một tràng dài thìcảm thấy miệng hơi khô, vươn tay định cầm chén trà nhưng phát hiện Phạm Nhàn đã mỉm cười đưa chén trà đến trước mặt bà, ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì lập tức vội vã rời đi.

Sai dịch dang hai tay cầu khẩn: “Vậy phu nhân nói xem nên làm thế nào đây ?”

Liễu thị thoáng trầm ngâm, bà biết rằng chuyện này phải có một hồi kết, cứ kéo dài mãi cũng chẳng phải cách hay bèn nói: “Nói về chuyện đánh người, tuyệt đối không có.”

Phạm Nhàn tiếp lời: “Hoàn toàn không có chuyện này.”

Liễu thị lại nói: “Nhà họ Phạm bọn ta cũng không hiểu vì sao nhà họ Quách lại muốn vu oan người nhà ta.”

Phạm Nhàn làm ra vẻ trầm tư: “Mấy ngày trước có xảy ra chút xung đột ở tửu lâu, vị công tử Quách kia chịu chút thiệt thòi, nói ra thì chuyện này là ta sai.”

Liễu thị kinh ngạc: “Có chuyện này sao ? Vậy thì là lỗi của con rồi, nhưng...chẳng lẽ vì thế mà công tử Quách ôm hận trong lòng nên mới vu cáo con ư ?”

Phạm Nhàn nhíu mày gật đầu: “Có lẽ là vậy.”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên