Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 33: Nỗi đau của bao tải

Chiếc thuyền hoa dừng lại bên bờ, Thế Tử Tĩnh Vương đứng bên mạn thuyền, mỉm cười nhìn theo bóng dáng những người kia dần khuất trong màn đêm, cô nương Viên Mộng khẽ nghiêng đầu trong lòng y, nàng tò mò hỏi: "Công tử Phạm đi làm gì vậy ?"

Thế Tử đưa tay vỗ nhẹ lên chóp mũi lành lạnh của nàng, cười mắng: "Trước mặt ta còn muốn giả bộ ngây thơ sao ?"

Viên Mộng cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong như vầng trăng non: "Bất kể công tử Phạm đi làm gì thì cũng không hề giấu giếm ngài, trái lại chỉ e cô nương Tư Lý Lý vẫn chẳng hay biết gì."

"Không giấu ta, chứng tỏ hắn thông minh." Lý Hoằng Thành mỉm cười rồi chậm rãi nói: "Chẳng qua ta chỉ là một tấm bình phong mà hắn mượn tạm thôi, nhưng nếu muốn ta cam tâm tình nguyện thì không thể giấu ta chuyện gì được."

Đột nhiên y hỏi: "Nàng thấy Phạm Nhàn đối với Tư Lý Lý như thế nào ?"

Dường như Viên Mộng rất thân thiết với Thế Tử, nàng trầm ngâm giây lát rồi đáp: "Hình như vị công tử Phạm này rất thích cô nương Lý Lý, chỉ là ta không ngờ một đêm xuân như thế này mà hắn có thể kìm lòng được, lại còn đi làm chuyện khác."

Nàng che miệng cười duyên, dáng vẻ này hoàn toàn khác biệt với phong thái của một nữ tử thanh lâu.

"Vậy sau này nàng hãy qua lại với Lý Lý nhiều hơn, biết đâu Phạm Nhàn sẽ thường xuyên đến Túy Tiên Cư." Lý Hoằng Thành hơi cau mày nói.

"Vâng." Viên Mộng ngoan ngoãn đáp, trong lòng có chút tò mò vì sao Thế Tử lại hứng thú với Phạm Nhàn đến vậy.

Lý Hoằng Thành đưa tay luồn vào trong vạt áo nàng, mạnh mẽ nắm lấy bầu ngực mềm mại mà xoa nắn. Viên Mộng khẽ kêu lên một tiếng, cơ thể mềm nhũn suýt nữa đã ngã xuống. "Nàng có biết Phạm Nhàn là ai không ?"

"Là đứa con riêng mà đại nhân Phạm Kiến Thị Lang bộ Hộ yêu thương nhất." Giọng Viên Mộng nhỏ nhẹ như mèo con nhưng ánh mắt lại trong veo linh động, "Thuộc hạ hiểu rồi, ngài muốn nắm lấy mạch máu tiền lương của Khánh Quốc."

Lý Hoằng Thành khẽ cười lắc đầu: "Ta không có tham vọng lớn như vậy, chỉ đơn giản cảm thấy Phạm Nhàn là một người đáng kết giao mà thôi." Lời này nghe có vài phần chân thật nhưng cũng có những điều chưa nói hết, Lý Hoằng Thành vốn biết chuyện gia tộc Phạm âm thầm liên hôn, vì vậy y hiểu rõ,¥ chàng trai trẻ tên Phạm Nhàn kia rất có thể sẽ nắm trong tay hệ thống thương nghiệp khổng lồ đứng sau hoàng thất trong tương lai.

Nếu Nhị hoàng tử muốn tranh cao thấp với Thái Tử thì ngân lượng chính là thứ vũ khí quan trọng nhất.

.........

Hôm nay Quách Bảo Khôn bị thất thế tại thi hội, tâm trạng vô cùng tồi tệ, hắn tìm đến chốn hoa tửu để giải tỏa bực bội, phóng túng một phen, cuối cùng cũng vơi đi phần nào nỗi khó chịu trong lòng, nhưng vừa nghĩ đến người cha cố chấp, cổ hủ của mình thì cơn bực dọc lại ùn ùn kéo tới.

Hắn đang cân nhắc xem ngày mai nên tìm thứ gì thú vị để đưa vào cung tặng Thái Tử thì bỗng phát hiện kiệu đã dừng lại.

Hắn không kịp chuẩn bị gì, đầu óc lại có chút choáng váng mà loạng choạng đập trán vào vách kiệu, đau đến mức phải chửi ầm lên: "Đám phế vật các ngươi khiêng kiệu kiểu gì vậy ?"

Không ai trả lời hắn, bên ngoài kiệu lặng ngắt như tờ. Quách Bảo Khôn chật vật bò ra khỏi chiếc kiệu đang nghiêng ngả, phát hiện con phố trước mặt vô cùng yên tĩnh, đây chính là phố Ngưu Lan, con đường mà hắn buộc phải đi qua trên đường về phủ.

Ba kẻ mặc đồ đen che kín mặt đang đứng thành vòng vây quanh kiệu, trong khi đám phu kiệu và hộ vệ của phủ Quách đều đã ngã gục trên mặt đất, sống chết không rõ. Quách Bảo Khôn tưởng bản thân gặp phải cướp nên sợ đến mức hồn bay phách lạc, trong đầu chỉ có một ý nghĩ từ bao giờ mà thủ vệ Kinh Đô lại tệ đến thế này vậy ? Hắn run rẩy cố gắng hỏi: "Các ngươi là ai ? Muốn làm gì ?"

Phố Ngưu Lan luôn vắng vẻ, đặc biệt là khi trời đã khuya, Quách Bảo Khôn biết dù có la hét thế nào cũng chẳng ai tới cứu. Vậy nên hắn chỉ có thể nói khẽ, như thể sợ chính tiếng nói của mình cũng khiến đám người kia nổi sát tâm.

Một giọng nói trong trẻo mà bình thản vang lên: "Ta là Phạm Nhàn, ta muốn đánh ngươi."

Quách Bảo Khôn sững sờ quay đầu lại nhưng thứ chào đón hắn không phải là khuôn mặt đáng ghét của Phạm Nhàn mà là một cái bao tải lao thẳng tới, trùm kín cả người.

Bên trong bao tải vương vấn một mùi hương nhàn nhạt khiến đầu óc hắn bất giác tỉnh táo hơn một chút nhưng chính vì vậy mà bi kịch càng thêm rõ ràng, bởi ngay sau đó là một trận đòn mưa sa bão táp, mỗi một cú đấm đá đều mạnh mẽ, dứt khoát, không chút nương tay.

Phạm Nhàn khoanh tay đứng nhìn Đằng Tử Kinh và mấy người khác ra tay, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng, cậu chỉ muốn cho người khác biết rằng chọc giận cậu sẽ không có kết cục tốt, ngoài ra cậu cũng có chút tính toán khác. Quách Bảo Khôn là con trai của Thượng Thư, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu chút uất ức nào, chứ đừng nói đến loại nhục nhã và đau đớn này. Nhưng Quách Bảo Khôn biết rõ kẻ ra tay là Phạm Nhàn, mà tranh đấu giữa con cháu thế gia có một quy tắc ngầm là đánh thì có thể nhưng không được giết, vì vậy dù đau đến chết đi sống lại thì hắn vẫn gắng gượng phun ra một câu độc địa:

"Thằng con hoang họ Phạm kia ! Có gan thì đánh chết ta đi !"

Phạm Nhàn nghe thấy câu này thì lửa giận trong lòng lập tức bốc lên ngùn ngụt, cật hất tay ra hiệu cho đám người Đằng Tử Kinh lùi lại rồi từng bước tiến tới và ngồi xổm xuống, đầu tiên là thêm một trận đòn nữa giáng xuống không thương tiếc rồi mới nhẹ giọng nói cái bao tải đang lăn lội kia: "Quách huynh, ngươi có biết tại sao buổi chiều ta lại viết bài thơ đó không ?"

Sức lực của Phạm Nhàn rất mạnh, Quách Bảo Khôn ở bên trong bao tải đau đến mức không còn nói nên lời, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ thê lương.

"Gió mạnh, trời cao, vượn rúc sầu; Bến trong, cát trắng, lượn đàn âu. Lào rào lá rụng vô biên, cây ai đếm; Cuồn cuộn sông dài, nước đến đâu. Muôn dặm quê người thu não cảnh; Một thân già yếu bước lên lầu. Khó khăn ngao ngán bao là nỗi, Rượu uống không ngon chóng bạc đầu. Ngươi ức hiếp ta hai lần, ta đánh ngươi đến mức phải ai oán, bi thương, bệnh tật, nếu không làm vậy thì sao có thể khiến ta hả giận chứ."

Lời vừa dứt thì thêm một cú đấm nặng như búa tạ đã xuyên qua lớp bao tải, nện thẳng vào mặt Quách Bảo Khôn, không biết vì sao mà Phạm Nhàn vẫn có thể đấm trúng ngay sống mũi hắn một cách chính xác đến vậy giữa đêm khuya. Cơn đau tê dại, chua xót, nhức buốt lập tức truyền thẳng lên óc, máu mũi thì phun trào, đau đến mức Quách Bảo Khôn không nhịn được nữa mà gào khóc thảm thiết, miệng không ngừng rên rỉ cầu xin tha mạng.

Phạm Nhàn nhìn cái bao tải đang lăn lộn dưới đất, lúc này mới chợt nhận ra rằng dường như sự tàn nhẫn trong lòng cậu đang dần phá vỡ lớp vỏ ngụy trang bấy lâu nay, nhưng cảm xúc này không khiến cậu ngừng tay, ngược lại cậu làm thêm mấy cú đá nữa, đá xong mới phất tay áo một cái rồi dẫn theo Đằng Tử Kinh cùng hai tên thủ hạ lặng lẽ biến mất trong màn đêmĐến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ tiếc công tử họ Quách kia hận không thể cả đời không gặp lại bọn họ.

Mãi đến nửa canh giờ sau thì Quách Bảo Khôn mới chật vật bò ra khỏi bao tải, toàn thân hắn bầm tím sưng vù, nhìn quanh thấy đám hộ vệ và phu kiệu vẫn nằm bất động trên mặt đất, hắn tức giận đến nguyền rủa không ngớt, đá liên tục vào bọn họ để trút giận. Lúc này hắn mới phát hiện đám người kia bất tỉnh do bị hạ mê dược, nhưng điều khiến hắn giận đến phát điênPhạm Nhàn đã để sẵn thuốc giải ngay trong bao tải, khiến hắn vừa tỉnh táo lại thì lập tức phải chịu trận đòn kinh hoàng kia.

Bọn thị vệ ôm đầu đứng dậy, ai nấy đều sợ tái mặt khi nhìn thấy công tử nhà mình bị đánh đến mặt mày sưng húp như đầu heo, cả lũ vội vàng đỡ hắn đứng lên, không dám chần chừ một giây mà cõng hắn chạy thẳng về phủ Quách.

Đêm đó, phủ Quách náo loạn một trận kinh thiên động địa. Sáng sớm hôm sau, gia đinh phủ Quách đã phóng ngựa đến phủ nha Kinh Đôtrực tiếp đem đơn kiện giao vào tay Mai Chấp Lễ, Thị Lang bộ Lại kiêm phủ Doãn Kinh Đô. Phủ Quách lớn tiếng kiện cáo, một mực đòi phải xử tội thật nặng bọn người của phủ Phạm, đặc biệt là Phạm Nhàn, đứa con hoang có gan to bằng trời, dám ngang nhiên hành hung giữa phố. Nếu ngay cả hắn mà không trừng trị nổi thì Thượng Thư còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ đây.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên