Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 32: Lan xuân
Chiếc thuyền lặng lẽ rời xa bờ sông, cũng như nàng nhẹ nhàng rời xa Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn nhìn người con gái mềm mại như không xương trong lòng mình rời sang bên cạnh mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cũng đã ba mươi mấy năm làm trai tân cộng cả trước sau, đúng là có chút không chịu nổi khi đột nhiên rơi vào tình cảnh kích thích thế này.
Tư Lý Lý có phần tò mò khi thấy biểu cảm của cậu, ở cái thời đại này thì những công tử vừa có tiền vừa có quyền sớm đã cùng nha hoàn trong phủ dây dưa từ khi mười ba, mười bốn tuổi, thực sự hiếm thấy loại người như Phạm Nhàn.
Nàng nào biết từ nhỏ Phạm Nhàn lớn lên ở Đạm Châu, trong phủ chẳng có mấy nha hoàn. Đông Nhi, nha hoàn mà thuở nhỏ cậu từng ôm mộng tưởng đã xuất giá từ lâu. Sau này, khi cậu vừa định lén lút nếm thử mùi đời với Tư Tư thì lại bị vội vã triệu về Kinh Đô.
Tư Lý Lý lặng lẽ nhìn gương mặt tuấn tú của Phạm Nhàn, bỗng chốc có chút thất thần, hai má nàng thoáng ửng đỏ, không nói lời nào mà chỉ nhẹ nhàng gắp một ít thức ăn đặt vào chiếc đĩa trước mặt cậu.
Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn đặt chân vào kỹ viện trong cả hai kiếp người nên có phần căng thẳng, càng không nói gì đến kinh nghiệm, cậu đối phương im lặng nên cứ ngỡ các cô nương thanh lâu ở Khánh Quốc đều có phong cách phục vụ như thế bèn không mở lời, chỉ có điều bàn tay trái vẫn đặt trên eo Tư Lý Lý.
Bầu không khí trong khoang thuyền thoắt cái trở nên ám muội vô cùng.
Trong một khoang thuyền khác thì bầu không khí lại vô cùng náo nhiệt, Đằng Tử Kinh đang cùng mấy tâm phúc uống rượu, mụ tú bà đứng bên cạnh cười nói hầu hạ, hỏi có cần gọi mấy cô nương tới bầu bạn không. Dường như mấy thuộc hạ dưới trướng có chút động tâm nhưng Đằng Tử Kinh lại lạnh lùng lắc đầu, hắn theo thiếu gia bao lâu nay mà vẫn chưa có cơ hội thể hiện năng lực của mình, rốt cuộc hôm nay cũng có dịp ra tay, sao có thể để rượu chè trác táng làm hỏng đại sự chứ.
Thấy hắn kiên quyết, mụ tú bà cũng không miễn cưỡng, dù sao thì tiền đã nhận thì cứ vui vẻ rót rượu, cười nói hầu hạ là được.
Mụ tú bà này cũng mang họ Tư nhưng hiển nhiên đó chỉ là cái tên giả, mụ ta tên Lăng, tuổi chừng ngoài ba mươi, dung mạo vẫn còn mặn mà, phong thái hoạt bát, lời nói hành động đều rất khéo léo. Sau mấy chén rượu, mụ ta ghé sát tai Đằng Tử Kinh rồi hạ giọng hỏi: “Tướng mạo đại gia phi phàm, không biết làm việc cho nhà nào vậy ?”
Câu hỏi này rõ ràng là để dò xét, Đằng Tử Kinh chỉ cười nhạt: “Khi đặt chỗ, bọn ta đã nói rõ rồi, thiếu gia nhà ta là đại công tử của phủ Phạm.”
Tư Lăng khẽ cười đầy quyến rũ, nhẹ giọng nói: “Gia tộc Phạm ở Kinh Đô là một trong năm đại gia tộc, cơ ngơi dưới danh nghĩa có đến hơn chục phủ đệ, trong đó những tòa tráng lệ nhất cũng phải ba bốn cái.”
Đằng Tử Kinh chỉ cười cười mà không đáp lại.
Tư Lăng thoáng động tâm, thử thăm dò: “Ra tay hào phóng thế này, chắc hẳn là phủ Phạm Thị Lang ?”
Vốn dĩ hôm nay là có ý đi dạo kỹ viện để phô trương thanh thế nên Đằng Tử Kinh cũng không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu. Sắc mặt Tư Lăng hơi biến đổi rồi lập tức tỏ vẻ tán thưởng: “Hóa ra là công tử của Tư Nam Bá.” Trong lòng mụ ta vẫn có chút nghi hoặc, nếu thật sự là công tử của Tư Nam Bá, vậy thì chàng trai tuấn tú đang ngồi ở khoang sau cùng con gái mụ chắc chắn chính là đứa con riêng của phủ Phạm, người mà gần đây thiên hạ đồn đoán. Nhưng tại sao một người con ngoài dã thú lại có thể tiêu xài hoang phí, tùy ý tiểu nhiều ngân lượng như vậy.
Tất nhiên mụ ta không nói ra những thắc mắc này, chỉ giữ ý cười thầm. Lúc trước khi mụ ta mới bước chân vào chốn phong trần, từng nghe mấy bà chị trước đó dặn kể rằng Tư Nam Bá Phạm Kiến là khách quen của chốn phong hoa tuyết nguyệt ở Kinh Đô, ngay cả sau khi thành thân thì vẫn thường lui tới các thanh lâu bên bờ sông, đến mức khiến Ngự Sử nhiều lần dâng tấu chương lên triều đình vạch tội ông. Nhưng vì ông có giao tình sâu nặng với Hoàng Đế từ thuở thiếu thời nên chuyện này cuối cùng cũng chìm vào quên lãng.
Không ngờ hai mươi năm trôi qua, con trai của Tư Nam Bá lại bắt đầu vung tiền như nước để bước chân vào chốn phong hoa. Lúc trước khi Tư Lăng nhìn vị thiếu gia nhà họ Phạm kia đã nhận ra ngay đây là lần đầu cậu đặt chân đến nơi này, trong lòng mụ ta không khỏi tán thưởng, lần đầu đi tìm thú vui mà lại chọn đúng cô nương nổi danh nhất của mụ. Đúng là gia học uyên thâm.
Đang trò chuyện thì bỗng từ bờ sông vang lên tiếng hô, theo sau là ánh sáng lập lòe của mấy chiếc đèn lồng đỏ. Mụ tú bà đứng bật dậy, vẻ mặt thoáng chần chừ, Đằng Tử Kinh tinh mắt lập tức nhận ra đó là thị vệ của phủ Tĩnh Vương, hắn bèn nhanh chóng ra lệnh cho thuyền hoa cập bến đón khách.
Sau khi Thế Tử Tĩnh Vương lên thuyền, đương nhiên được đưa vào khoang sau. Tư Lăng vừa nhìn thấy người này thì giật nảy mình, thầm nghĩ sao ngay cả vị gia này cũng được mời đến, xem ra mặt mũi vị thiếu gia họ Phạm ở khoang sau kia đúng là không nhỏ !
Thị vệ của Thế Tử vốn đã quen biết Đằng Tử Kinh nên cũng tự động đi uống rượu cùng đám người kia.
Trong khoang thuyền phía sau, Thế Tử Tĩnh Vương nhìn Phạm Nhàn với bộ dạng rụt rè mà không nhịn được bật cười châm chọc: “Cô nương Tư Lý Lý có phải cọp đâu, huynh trốn xa vậy làm gì ?”
Phạm Nhàn thầm nghĩ nếu ngươi còn chưa đến thì người bị ta ăn trước chính là nàng ấy đấy. Cậu thuận miệng hỏi: “Sao giờ Thế Tử mới tới ?”
Lý Hoằng Thành khựng lại, nghĩ thầm chẳng lẽ lại nói thẳng rằng vì ngươi mà ta vừa bị cha trách mắng một trận ? Y khẽ cười, lảng sang chuyện khác: “Huynh từ Đạm Châu đến nên chưa hiểu quy củ Kinh Đô, thông thường phải dùng xong bữa tối ở nhà rồi mới ra ngoài thưởng ngoạn cảnh đêm.”
Câu "thưởng ngoạn cảnh đêm" này dùng thật khéo nhưng cái gọi là quy củ thì cũng chưa chắc đã có thật, tất nhiên Phạm Nhàn hiểu rõ nhưng không vạch trần mà chỉ mỉm cười nâng ly cùng y cạn một chén. Nói ra cũng lạ, đây mới là lần gặp mặt thứ ba của cậu và Thế Tử Tĩnh Vương, vậy mà lại có cảm giác rất hợp tính, tuy Lý Hoằng Thành là hoàng thân quốc thích nhưng không hề mang vẻ ngang ngược thường thấy, còn dù Phạm Nhàn xuất thân trong nhà quyền quý nhưng lại không hề có chút gì là thô tục, cậu cũng chẳng cần câu nệ gì trước mặt Thế Tử, ngược lại sự tùy ý tự nhiên này càng khiến Lý Hoằng Thành thêm phần vừa ý.
Sau mấy chén rượu vào bụng thì câu chuyện giữa hai người càng thêm phần rôm rả, dường như Thế Tử rất hứng thú với cuộc sống của Phạm Nhàn ở Đạm Châu, thế là cậu tùy ý chọn vài chuyện không quá đặc biệt để kể, chẳng hạn như ảo ảnh trên biển.
Trong khoang thuyền chỉ có mỗi Tư Lý Lý, nàng ngồi mà cảm thấy bất an, không biết nên hầu hạ vị thiếu gia nào. Dù rõ ràng người chi tiền bao trọn con thuyền này là Phạm Nhàn nhưng thân phận của Thế Tử Tĩnh Vương tôn quý biết bao, nếu vị thiếu gia họ Phạm này muốn nhường nàng cho Thế Tử, vậy thì phải làm sao đây ?
Lý Hoằng Thành khẽ cười, liếc mắt nhìn nàng một cái, tuy y thường xuyên lui tới thanh lâu, cũng từng gặp qua Tư Lý Lý nhưng hai người vẫn chưa có dịp dây dưa gì, y nhìn dáng vẻ khó xử của nàng, dù biết rõ là nàng cố tình làm bộ nhưng y vẫn thấy lòng mềm nhũn, bèn ra hiệu cho nàng ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhàn.
Tất nhiên mụ tú bà không thể để Thế Tử ngồi không, bèn nhanh chóng sang thuyền hoa bên cạnh mời đến một vị cô nương. Nàng ta họ Viên tên Mộng, là một trong những danh kỹ nổi danh nhất trên sông Lưu Tinh Hà, xứng tầm ngồi bên cạnh Thế Tử và đại công tử nhà họ Phạm.
Rượu càng lúc càng nồng, đêm càng lúc càng sâu, Thế Tử Tĩnh Vương và Phạm Nhàn trò chuyện càng thêm hợp ý, cả hai đều rất hài lòng với lần gặp mặt này. Nhìn ánh trăng trên trời đã dịch chuyển, hai người liếc nhau một cái, khóe môi khẽ cong rồi mỗi người ôm mỹ nhân về khoang riêng.
Đôi mắt Tư Lý Lý long lanh như tơ dưới ánh nến đỏ rực, nhẹ nhàng tựa vào lòng Phạm Nhàn, ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay cậu, hơi thở thơm tựa lan xuân.
Phạm Nhàn không chút động tĩnh, chỉ lặng lẽ rút từ trong tay áo ra một viên sáp nhỏ, nhẹ nhàng bóp nát. Một nụ cười mơ hồ nở trên môi Tư Lý Lý rồi nàng dần dần chìm vào giấc ngủ, hương mê dược thoang thoảng lan tỏa khắp khoang thuyền.
Nhận xét
Đăng nhận xét