Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 31: Tư Lý lý

“Có câu nói thế nào nhỉ ? Chúa nhục...” Phạm Nhàn nhìn về phía Đằng Tử Kinh.

Đằng Tử Kinh lập tức đáp ngay không chút do dự: “Thần tử.”*

(*Chúa nhục thần tử: ý chỉ vua bị sỉ nhục thì bề tôi phải lấy cái chết báo đáp)

“Nói vớ vẩn ! Ngươi chết thì ta có được lợi lộc gì, dĩ nhiên là phải để kẻ khác chết rồi, biết phải làm thế nào chưa ?”

Đằng Tử Kinh không hề chần chừ mà lập tức gật đầu nhận lệnh, hắn hiểu rất rõ nếu hắn dám ngang nhiên ra tay đánh Quách Bảo Khôn giữa đường thì chưa cần xét đến mối quan hệ của tên đó với Thái Tử, chỉ riêng việc Quách Bảo Khôn là con trai của Thượng Thư thôi cũng đã đủ khiến hắn mang trọng tội rồi, nếu Tư Nam Bá không ra mặt che chở thì e rằng hắn sẽ phải rời khỏi Kinh Đô một thời gian dài để tránh họa. Nhưng dù có nguy hiểm thế nào, hắn vẫn không chút do dự đồng ý, bởi hắn tin rằng đi theo vị đại thiếu gia này thì tương lai nhất định có thể thoát khỏi cảnh tiến thoái lưỡng nan, không thể trèo cao mà cũng chẳng thể lui xuống như hiện tại. Niềm tin này đến từ nhiều phương diện, học thức, tài trí, thủ đoạn, bản lĩnh của Phạm Nhàn và cả trực giác của chính hắn.

Phạm Nhàn gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng với thái độ của đối phương nhưng cậu lại thốt ra một câu đầy khó hiểu: “Ngươi không biết cách làm đâu.”

Đằng Tử Kinh ngẩn ra, không hiểu thiếu gia có ý gì.

“Đánh là nhất định phải đánh rồi, nếu không thì làm sao hả giận được.” Phạm Nhàn cười rạng rỡ, nụ cười trông tươi sáng như ánh mặt trời nhưng lại khiến Đằng Tử Kinh bất giác thấy lạnh sống lưng như bao lần trước. “Nhưng phải nghĩ xem đánh thế nào ? Ai ra tay ? Làm sao đánh cho đã mà lại không lo bị quan phủ quất roi ?”

“Ban đầu ta cũng thấy động thủ với hắn cũng chẳng đáng, sợ làm bẩn tay mình. Nhưng nếu là ngươi ra tay hoặc sai gia đinh trong nhà ngươi làm việc này thì sau này e là sẽ rất khó ăn nói với quan phủ, cha chắc chắn cũng không vì mấy tên hạ nhân mà đi đắc tội với nhà họ Quách.” Phạm Nhàn vẫn giữ nguyên nụ cười, thong thả nói tiếp: “Nhưng nếu ta đích thân ra tay thì lại khác, thân phận của ta không giống các ngươi, chắc chắn hậu quả cũng nhẹ đi nhiều. Hơn nữa hôn sự giữa nhà ta và nhà họ Lâm sắp được định đoạt,cha ta và vị quý nhân trong cung đang hết lòng thúc đẩy chuyện này, chắc chắn không thể để ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Đằng Tử Kinh cau mày khuyên nhủ: “Thiếu gia, ngàn vạn lần không thể tự mình ra tay ! Hơn nữa trong Kinh Đô chuyện con cháu quyền quý đánh nhau cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu vì vậy mà kinh động đến lão gia và thế lực của phủ Phạm trong cung thì thực sự có chút...”

Hắn chợt ngừng lời nhưng Phạm Nhàn đã tiếp ngay: “Có chút chuyện bé xé ra to ? Có chút hồ đồ ?”

Cậu mỉm cười lắc đầu: “Ta chỉ đang giả dụ mà thôi, nhưng thực tế thì sau khi đánh hắn xong, ta sẽ không để hắn có cơ hội phản đòn.”

Một cơn lạnh lẽo bất giác dâng lên trong lòng Đằng Tử Kinh, hắn thầm nghĩ lẽ nào thiếu gia định giết người diệt khẩu chăng ?

Dường như Phạm Nhàn đoán được suy nghĩ trong đầu hắn bèn cười lớn mà không giải thích gì thêm, cậu chỉ hỏi: “Đã mời Thế Tử Tĩnh Vương chưa ?”

“Dạ, đã mời.”

“Hẹn ở đâu ?”

“Túy Tiên Cư.”

Phạm Nhàn nhướng mày, cười nhẹ:

“Tên tửu lâu này cũng khá thanh nhã đấy.”

“....Thiếu gia, đó là một thanh lâu.”

Phạm Nhàn sững người trong chốc lát rồi chỉ biết cười khổ chấp nhận, cậu suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Bao tải chuẩn bị xong chưa ?”

........

Phía tây Kinh Đô có một con sông gọi là Lưu Tinh Hà, trước khi dòng sông này chảy vào núi Thương thì nó dần chảy chậm lại, uốn lượn thành một vùng nước tĩnh lặng như mặt gương phản chiếu những đám mây trôi. Vô số những chiếc hoa thuyền di chuyển trên mặt hồ vào mỗi tối, trên thuyền treo đèn lồng, trang trí rực rỡ, giống như cung điện pha lê, rực rỡ và mê hoặc, đẹp đến mức khó tả.

Dân chúng đều biết đây là nơi kiếm sống nhưng với thời thế dần thay đổi, ít ai còn chỉ trỏ, phê phán.

Tửu lâu Túy Tiên Cư không phải là thuyền lớn nhất trong số các hoa thuyền nhưng lại là thuyền có đẳng cấp cao nhất. Đó là một chiếc thuyền hai tầng, tinh xảo và đẹp đẽ, thiết kế tao nhã, điều quan trọng nhất chính là trên thuyền này đang có một thiếu nữ xinh đẹp nhất trong giới phong nhã Kinh thành, đó là cô nương Tư Lý Lý.

Tư Lý Lý không chỉ xinh đẹp mà tính cách cũng rất thu hút, cầm kỳ thi họa có chút toàn diện, mặc dù trình độ không cao nhưng nhờ vào những lời tâng bốc của các thanh niên tài tử Kinh Đô mà nàng đã có được danh tiếng là một tài nữ.

Tất nhiên lý do thực sự giúp vị cô nương này nổi bật và trở thành một trong những mỹ nhân đẹp nhất Kinh Đô không chỉ vì tài năng mà còn nhờ một tin đồn. Tinn đồn rằng Tư Lý Lý thực ra không phải họ Tư mà là họ Lý, một trong những họ của hoàng tộc, các tin đồn trong giang hồ cho rằng nnàg chính là một hậu duệ của hoàng gia từ thời sáng lập quốc, chỉ vì tổ tiên phạm tội mà nàng rơi vào hoàn cảnh này.

Những ai thực sự hiểu biết về hoàng tộc đều cười nhạt với tin đồn này và những người bình dân cũng thừa biết đó chắc chắn là lời nói vô căn cứ. Tuy nhiên Tư Lý Lý không bao giờ giải thích nên mọi người cứ đùa theo, thậm chí còn tự chấp nhận điều đó, dù sao thì Hoàng Đế cũng sẽ không quan tâm đến việc một kỹ nữ họ gì. Lý do này cũng dễ lý giải, thử tưởng tượng những quan viên hàng ngày cúi đầu trong triều, nếu biết cô gái xinh đẹp mà mình đang ân ái lại là "họ hàng xa" của Hoàng Đế, có lẽ họ sẽ cảm thấy thú vị hơn nhiều.

Vì vậy Túy Tiên Cư rất nổi tiếng, rất đắt đỏ nhưng mỗi buổi tối vẫn luôn nhộn nhịp. Có bao nhiêu người sẵn sàng vung tiền cả nghìn lượng vàng để trở thành khách quý của Tư Lý Lý. Vậy mà hôm nay lại có chút khác thường, hoa thuyền đã đỗ bên bờ nhưng không cho những chàng công tử đang nóng lòng chờ đợi lên thuyền, một vài tên to con trông rất dữ tợn đứng canh gác ngoài cầu thang, suýt nữa đã xảy ra xung đột với những người kia. May mắn là bà chủ lầu đã xuống giải thích một hồi khiến các công tử mới biết hôm nay Túy Tiên Cư lại được ai đó bao hết rồi.

Ai mà có thể bao hết Túy Tiên Cư chứ ? Những chàng công tử thích liễu bên đường* tiếc nuối bỏ đi, trong lòng không khỏi chửi thầm kẻ bao Túy Tiên Cư là đồ phá gia chi tử.

(*Liễu bên đường: raw章台柳, ý chỉ người con gái đẹp)

Phạm Nhàn nhìn những món điểm tâm tinh xảo trên bàn rồi uống rượu từ đôi tay mềm mại của thiếu nữ, thật sự cảm thấy mình đúng là một kẻ phung phí. Dù số tiền này là Đằng Tử Kinh lấy từ sổ sách của phủ Tư Nam Bá ra, dù cha cậu quản lý tiền bạc của Khánh Quốc, phủ Phạm gia gần như là một ngân khố nhỏ của Khánh Quốc, những khoản tiền này cũng không đáng là bao. Nhưng mỗi khi nghĩ đến số tiền hôm nay sẽ phải chi ra thì cậu vẫn cảm thấy đau lòng, không biết nếu cha biết mình dùng tiền công đi chơi ở thanh lâu thì sẽ có phản ứng gì, vậy nên cậu có chút lo lắng.

Nguồn gốc về lo lắng của cậu còn đến từ cô gái trong lòng.

Đôi mày của cô nương Tư Lý Lý như lá liễu, đôi mắt đen lấp lánh, môi đỏ như son, khi nàng nhẹ nhàng mở miệng thì toát lên một vẻ quyến rũ khó tả. Điều khiến cậu mất tỉnh táo chính là dáng vẻ đầy đặn của nàng, sự đụng chạm vào từng tấc da thịt của Tư Lý Lý đang ngồi trong lòng Phạm Nhàn khiến cậu không khỏi mất hồn.

Tư Lý Lý khẽ mỉm cười khi cảm nhận được nhịp tim của chàng công tử xinh đẹp ngày càng nhanh, nàng xác nhận quả nhiên vị thiếu gia của phủ Phạm vẫn còn rất non, nàng không muốn trêu đùa cậu nữa, rời khỏi vòng tay Phạm Nhàn rồi rót thêm một chén rượu, đưa lên môi để cậu uống một ngụm nhỏ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên