Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 30: Tĩnh Vương lên tiếng
Phạm Nhàn thấy xung quanh không có ai bèn thoải mái tìm một tảng đá ngồi xuống, cậu nhận lấy ấm nước lão chăm hoa đưa cho, cũng chẳng chê bai gì mà uống mấy ngụm rồi tùy ý cùng lão trò chuyện về chuyện trồng hoa, trồng cỏ. Về phương diện này thì cậu gần như chẳng biết gì nên khi nghe lão chăm hoa thao thao bất tuyệt giảng giải, ban đầu còn cảm thấy mới mẻ nhưng nghe lâu rồi lại có chút chán ngán, cậu vốn định rời đi nhưng nghĩ đến hội thơ càng khiến cậu nhức đầu hơn, thôi vậy, chỉ lặng lẽ thở dài một hơi.
Lão chăm hoa nghe thấy vị công tử này thở dài, bèn tò mò hỏi: “Sao công tử lại không vui ?”
“Hội thơ trong phủ Vương nhàm chán vô cùng.” Phạm Nhàn nháy mắt với lão, trong lòng nghĩ rằng chẳng qua đối phương chỉ là một kẻ hầu, chắc chắn không có hứng thú gì với mấy chuyện thi từ hoa lệ ấy.
Quả nhiên lão chăm hoa nghiêm túc gật đầu: “Ngâm thơ đối câu đều là chuyện của kẻ nhàn rỗi, chẳng đổi được bữa cơm, đúng là đám ngu ngốc.”
Phạm Nhàn sững sờ, chợt nghĩ câu này chẳng phải cũng đang mắng luôn cả mình sao? Nhưng ngay sau đó, trong lòng cậu lóe lên một tia sáng rồi bật cười ha hả: “Quả thật là ngu ngốc !” Rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông suốt một vài chuyện và không còn hứng thú đến chuyện làm thơ nữa.
........
Sau khi hội thơ kết thúc, mỗi người một ngả, kẻ thì trở về nhà, kẻ lại lẻn đi tìm thú vui riêng. Nhưng những chuyện xảy ra sau đó phải đến ngày hôm sau mới truyền khắp cả Kinh Đô.
Tối hôm ấy, yến tiệc diễn ra như thường lệ tại phủ Tĩnh Vương, ban đầu Thế Tử định đến Túy Tiên Cư để vui chơi nhưng lại bị lão quản gia mời về, giờ đây y có chút không yên lòng mà ngồi trên bàn tiệc chờ đợi phụ vương răn dạy cùng em gái.
Tĩnh Vương Gia ngồi ở vị trí chủ tọa, chẳng ai ngờ được ông lại chính là lão chăm hoa mà Phạm Nhàn đã trò chuyện hồi chiều trong vườn ươm. Lúc này ông nhìn đứa con trai vẫn luôn tự nhận là phong lưu của mình, không hiểu sao lại bốc hỏa mà quát lớn: “Con đúng là một con lợn ngu ! Suốt ngày chỉ biết đến mấy chỗ đó !”
Lý Hoằng Thành biết rõ "con lợn ngu" là câu cửa miệng của phụ vương nên cũng chẳng giận, chỉ khổ sở đáp: “Phụ vương lại tức giận chuyện gì nữa đây ?”
Tĩnh Vương Gia hừ một tiếng, không tiếp tục nổi nóng mà hỏi thẳng: “Hôm nay lại tổ chức cái hội thơ gì đó nữa à ?”
Lý Hoằng Thành hơi khựng lại rồi cười khổ gật đầu, y biết phụ vương chẳng hứng thú gì với mấy trò văn nhân thanh tao nhưng vì muốn giúp Nhị hoàng tử lôi kéo sĩ tử trong kinh nên những chuyện như thế này vẫn phải làm. Điều khiến y bất ngờ là lần này Tĩnh Vương không tức giận mà ngược lại còn tỏ vẻ hứng thú hỏi: “Hôm nay trong hội thơ có một tiểu tử, mặc áo đơn màu nâu nhạt, đó là con nhà ai ?”
Lý Hoằng Thành nghĩ thầm, hôm nay khách khứa đến đông, làm sao y nhớ hết được.
Tĩnh Vương chau mày, dường như đang cố gắng hồi tưởng lại đặc điểm của người nọ, nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Thằng nhóc đó trông rất đẹp, đẹp đến mức giống nữ nhân vậy.”
Lý Hoằng Thành phì cười, lập tức đoán được phụ vương đang nói về ai bèn nhanh chóng đáp: “Người mà phụ vương nhắc đến chắc chắn là vị công tử nhà họ Phạm.”
Tĩnh Vương lập tức nhướng mày, trong mắt thoáng hiện lên vài phần tàn nhẫn, ông gầm lên: “Cái gì ? Con nói nó là đứa con của Phạm Kiến ở Đạm Châu ? Mẹ kiếp ! Chỉ với bộ dạng của Phạm Kiến mà cũng dám sinh ra đứa con đẹp thế này sao ?!”
Quận chúa Nhu Gia ngồi bên cạnh nghe phụ vương mình văng tục, mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhưng nàng cũng vô cùng tò mò rốt cuộc người mà Nhược Nhược tỷ luôn tôn kính như bậc thầy là người thế nào ? Lý Hoằng Thành có chút bực bội liếc nhìn phụ thân, nghĩ may mà không có hạ nhân ở bên cạnh, nhưng nghĩ lại thì chắc hạ nhân trong phủ đã sớm quen với miệng lưỡi của Tĩnh Vương rồi, y vội hỏi: “Phụ vương hỏi về thiếu niên đó làm gì ?”
“Làm gì ư ?” Tĩnh Vương hừ lạnh hai tiếng, chiều nay ông tình cờ gặp Phạm Nhàn, người không biết thân phận của ông, Tĩnh Vương cảm thấy đối phương có chút quen mặt nhưng mãi không nhớ ra đã gặp ở đâu, thêm vào đó Phạm Nhàn ghét hội thơ nhưng lại nghe ông thao thao bất tuyệt về chuyện trồng hoa, làm ông có chút ưa thích cậu thiếu niên này. Thế nhưng ông không ngờ thiếu niên tuấn tú ấy lại là con trai của Phạm Kiến, trong lòng lửa giận bừng bừng, tiếp tục răn dạy: “Con phải học theo đứa.... tên hắn là gì nhỉ ?”
“Phạm Nhàn.”
“Học theo thằng nhó Phạm Nhàn đó, đừng nhìn nó xuất thân không chính đáng, nhưng ánh mắt lại rất tinh tường.” Tĩnh Vương thở dài, nhìn con trai mình mà dạy bảo: “Phạm Nhàn có thể ngồi trò chuyện với một lão chăm hoa cả ngày, còn con thì quá coi trọng thân phận mình, phải biết rằng cái tính tự cao này thật sự không hợp với việc con đang làm.”
Lý Hoằng Thành biết chuyện mình có quan hệ thân thiết với Nhị Hoàng tử chắc chắn không giấu được vị phụ vương ngoài mặt cộc cằn nhưng kỳ thực lại vô cùng tinh tường này, y bèn vội vàng đáp lời. Thế Tử ăn cơm xong thì định trở về thư phòng đọc sách, mong làm phụ vương vui lòng nhưng nào ngờ Tĩnh Vương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vừa nãy không phải con định đến Túy Tiên Cư sao ?”
Túy Tiên Cư không phải tửu lâu mà là thanh lâu, một chữ thôi nhưng khác nhau một trời một vực, Lý Hoằng Thành nghe vậy thì lòng thắt lại, vội vàng nói không dám. Tĩnh Vương nhìn thẳng vào mắt y mà mắng: “Namm tử hán đại trượng phu, muốn đi thì đi, đừng có thiếu trách nghiệm như vậy.” Nói xong thì gọi người đuổi y ra ngoài.
Cho đến khi Lý Hoằng Thành ngồi trong nhã gian của Túy Tiên Cư, ôm trong tay là cô nương Viên Mộng, kỹ nữ nổi danh nhất Kinh Đô vẫn vẫn cảm thấy rùng mình, sao hôm nay đột nhiên phụ vương lại đổi tính như vậy.
Tĩnh Vương gia vừa uống rượu vừa mắng chửi giữa đêm khuya trong phủ Tĩnh Vương:
“Mẹ kiếp Phạm Kiến, năm xưa ngươi thích nhất là la cà kỹ viện, vậy mà cũng đẻ ra được đứa con trai đẹp thế. Lão tử cũng cho con trai đi chơi bời, sau này ta cũng ôm cháu nội đẹp trai.”
.......
Tạm thời không nhắc đến chuyện Tĩnh Vương ép con trai đi thanh lâu, trước tiên hãy nói về Phạm Nhàn, hội thơ vừa kết thúc là cậu chui ngay vào kiệu, hội họp cùng Đằng Tử Kinh và mấy tên hộ vệ. Hội thơ vừa tan thì khắp nơi đều bàn tán xôn xao về bài thơ của công tử nhà họ Phạm, một số sĩ tử vừa thấy kiệu của phủ Phạm là tiến đến cáo từ. Phạm Nhàn nhanh chóng xuống kiệu, nở nụ cười nhã nhặn tiễn từng người rời đi rồi dặn dò hộ vệ đưa Nhược Nhược về phủ.
Phạm Nhược Nhược khẽ gật đầu với cậu trước khi lên kiệu, Phạm Nhàn hiểu rằng mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, tinh thần phấn chấn hơn hẳn rồi bắt đầu bàn bạc kế hoạch tối nay.
"Quách Bảo Khôn chắc chắn vẫn sống ỏw phủ Thượng Thư, cứ ba ngày lại tiến cung một lần, danh nghĩa là biên soạn nhưng thực chất chỉ là làm thư đồng cho Thái tử."
Phạm Nhàn nhíu mày: "Năm nay Thái Tử bao nhiêu rồi mà vẫn cần thư đồng ?"
"Thái tử là con ruột của Hoàng Hậu, đứng thứ ba trong hàng hoàng tử, năm nay vừa tròn mười tám tuổi."
Phạm Nhàn bật cười: "Nam nhân mười tám tuổi, còn cần thư đồng sao ?"
Đằng Tử Kinh cười khổ: "Chỉ là lấy danh nghĩa đó để quang minh chính đại tìm người chơi cùng thôi."
"Chẳng lẽ Hoàng Đế không quản sao ?"
"Chuyện này....tiểu nhân không rõ."
Từ sau chuyện xảy ra ở tửu lâu mấy ngày trước, Phạm Nhàn đã sớm đoán rằng Quách Bảo Khôn không dễ dàng nuốt trôi cơn giận này, rất có thể sẽ giở trò hèn hạ sau lưng, vì thế cậu sai Đằng Tử Kinh đi thăm dò, nắm rõ mấy nơi Quách Bảo Khôn hay lui tới cũng như tuyến đường hắn trở về phủ.
Trong hội thơ hôm nay, tên vô học họ Quách kia liên tục lời lẽ châm chọc, dù Phạm Nhàn có độ lượng đến đâu cũng chỉ có thể giữ được nụ cười bề ngoài, chứ trong lòng đã khó chịu từ lâu. Đến giờ cậu mới nhận rằng ngay từ lúc sai Đằng Tử Kinh điều tra thì trong tiềm thức cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt nạt tên vô học họ Quách đó rồi, chứ không phải lo lắng bị hắn giở trò trước.
Nhận xét
Đăng nhận xét