Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 27: Ở bên kia hồ

Dưới chiếc đình bên hồ có năm sáu cô nương ngồi trò chuyện, có người ăn trái cây, cười khúc khích nhìn về phía hồ, có người thì nhíu mày cầm bút suy tư điều gì. Nhìn trang phục của các cô nương ai cũng quý phái, hiển nhiên là con cái của các gia đình quan lại ở Kinh Đô. Trong số đó có một cô nương mặc chiếc mã giáp ôm sát màu vàng nhạt, đôi mắt nàng sáng long lanh như viên ngọc Tây Hải, trong suốt như pha lê, người đó chính là Diệp Linh Nhi, con gái duy nhất của thị vệ Kinh Đô, cũng là người mà Phạm Nhàn từng nhìn thấy từ xa ngoài thành.

Diệp Linh Nhi liếc mắt nhìn về phía hồ rồi quay sang hỏi Phạm Nhược Nhược: "Nhược Nhược, sao hôm nay cái người chả bao giờ lộ mặt kia cũng đến ?"

Phạm Nhược Nhược nghe câu hỏi ấy thì trong lòng không khỏi tức giận, tay đặt mạnh chiếc bút lông xuống bàn, lạnh nhạt đáp: "Diệp Linh Nhi, bình thường miệng của ngươi luôn như những thanh kiếm vậy....có chút sắc xẻo thì thôi đi, hôm nay lại như từ trong gian hàng gia vị mà về, sao lại mang theo mùi này ?"

Mọi người trong đình nghe thấy thì lập tức im lặng, ai cũng không ngờ được cô gái dịu dàng, thanh nhã như tiểu thư nhà họ Phạm lại có lúc sắc bén đến vậy.

Trong lòng Diệp Linh Nhi vì một nguyên nhân nào đó mà rất chán ghét đứa con ngoài giá thú của phủ Phạm nên trước đó mới nói những lời khiếm nhã như vậy, bây giờ thấy Phạm Nhược Nhược, người luôn mềm mỏng dịu dàng lại có thể thốt ra những lời như thế, nàng tức giận, khẽ hừ một tiếng nhưng nhất thời không biết phải phản bác lại như thế nào.

Quận Chúa Nhu Gia đang ngồi bên cạnh Phạm Nhược Nhược để mài mực, nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người bèn cười khúc khích, ngây thơ lên tiếng: "Hôm nay hai người sao vậy ? Bình thường vẫn rất hòa thuận, sao hôm nay lại như thể ăn phải thuốc súng vậy?" Quận Chúa Nhu Gia là người nhỏ tuổi nhất trong số các cô nương ở đây, nàng có thân phận cao quý nhất nhưng tính tình lại vô cùng dịu dàng, vì thế khi nàng lên tiếng, không khí căng thẳng giữa hai người bỗng nhiên trở nên dịu lại.

Diệp Linh Nhi hừ một tiếng rồi nói: "Ai mà biết hôm nay tiểu thư nhà họ Phạm lại thế chứ."

Phạm Nhược Nhược mỉm cười nhẹ, cố kìm nén cơn tức giận, mi mắt dài chớp nhẹ, dù là tiểu thư nhà quan, lại nổi tiếng là tài nữ nhưng rốt cuộc cũng chỉ là cô gái đôi mươi, làm sao có thể kìm chế hết được cảm xúc trong lòng, nàng dịu dàng đáp: "Về chuyện huynh trưởng, đương nhiên tiểu nữ không dám thất lễ."

Diệp Linh Nhi cười lạnh, mỉa mai nói: "Ta đâu có thất lễ ? Chẳng lẽ hôm nay người cùng đi với ngươi đã nhận tổ quy tông, gia nhập vào gia phả nhà họ Phạm rồi sao ?"

Phạm Nhược Nhược rất thông minh, đương nhiên hiểu rõ Diệp Linh Nhi đang nổi giận vì chuyện gì nhưng chỉ mỉm cười lạnh lùng, không trả lời, nàng quay người bước ra khỏi đình, không rõ vì sao mà Diệp Linh Nhi lại đi theo sau. Quận Chúa Nhu Gia nhẹ nhàng thở dài, không biết phải làm gì, các cô nương trong đình không hiểu Diệp Linh Nhi đang nói đến ai, càng không biết vì sao hai người lại bỗng nhiên nổi giận, đành ngơ ngác nhìn theo.

Bên ngoài đình, các nha hoàn không theo kịp, Phạm Nhược Nhược không còn giữ vẻ nhẹ nhàng nữa, sắc mặt nàng trầm lại: "Ngươi thân thiết với tiểu thư nhà Lâm, đó là chuyện của ngươi, nàng không muốn gả cho ca ca ta là chuyện của nàng. Nhưng nếu ngươi còn dám nói lời không lễ phép về huynh trưởng của ta thì đừng trách ta không giữ lại tình nghĩa trước kia."

Diệp Linh Nhi nhíu mũi một cách quyến rũ, oán giận nói: "Hôm qua ta đã nói với ngươi rồi, Thần Nhi không hề muốn gả cho ca ca của ngươi, ta bảo ngươi trở về nói rõ với họ, vậy mà hôm nay ngươi lại còn dám dẫn hắn đến phủ Quận Vương. Đừng tưởng ta không biết gia đình ngươi có ý gì, chắc chắn chỉ muốn lợi dụng cơ hội này để kiếm chút danh tiếng trong buổi hội thơ hôm nay, nhằm...." Đột nhiên nàng im bặt, tức giận vung tay áo một cái, không thể tiếp tục nói ra.

Phạm Nhược Nhược nhìn vẻ mặt của Diệp Linh Nhi mà trong lòng không khỏi thở dài, nàng nhận ra những tiểu thư thế gia này quả thật suy nghĩ đơn giản, vô cùng ngây thơ này đúng như những gì huynh trưởng từng nói, nàng lên tiếng: "Ngươi muốn ta nói với ai ? Cha ta hay ca ca của ta ? Ngươi cũng biết, với những gia đình như bọn ta thì hôn sự không thể tự mình quyết định."

Diệp Linh Nhi cắn môi dưới, ánh mắt lộ ra chút hy vọng rồi nói: "....Nếu không thì để ca ca của ngươi rời khỏi Kinh Đô đi."

Phạm Nhược Nhược nhíu mày liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy lời nói của Diệp Linh Nhi thực sự quá ngốc nghếch và buồn cười, nàng không ngờ mình lại trưởng thành hơn rất nhiều dưới ảnh hưởng của Phạm Nhàn, trong khi Diệp Linh Nhi vẫn là nàng tiểu thư quý tộc chưa hiểu được sự đời. Nàng lạnh lùng nói: "Đừng nói những lời ngớ ngẩn nữa."

Diệp Linh Nhi nhìn nàng, cười lạnh hỏi lại: "Ca ca nhà ngươi có thân phận gì ? Còn Lâm tiểu thư của ta có thân phận gì ?"

Phạm Nhược Nhược mỉm cười đáp lại: "Ca ca của ta là không có mẹ nhưng có cha, còn Lâm tiểu thư nhà ngươi thì không cha không mẹ. Thân phận gì hả ? Vẫn là thân phận này thôi."

Dù tiểu thư nhà họ Lâm là con gái riêng của Lâm tể tướng, nhưng Lâm tể tướng đó lại không dám nhận nàng, không thể nhận nàng, còn mẹ nàng thì là một bí mật mà cả triều đình đều biết nhưng chẳng ai dám nói đến. Vì thế việc nàng là không cha không mẹ cũng chẳng sai.

Diệp Linh Nhi không ngờ Phạm Nhược Nhược lại có thể thốt ra những lời sắc bén như vậy, nàng tức giận đến mức môi dưới run rẩy, giọng nói đè thấp đầy căm phẫn: "Ngươi nghĩ hôn sự này đã chắc chắn rồi sao ? Ai biết được sau này có biến cố gì chứ."

Bỗng trong lòng Phạm Nhược Nhược cảm thấy một chút lạnh lẽo nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên mặt, nàng bước đi chậm rãi về phía trước, rút ngắn khoảng cách với Diệp Linh Nhi rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt đối phương, từ từ lên tiếng với một cảm giác áp lực rõ rệt: "Có lẽ ngươi chưa hiểu rõ về huynh trưởng của ta, nhưng ta khuyên ngươi đừng làm những chuyện không hay. Còn về chuyện hôn sự này...ta cũng không nghĩ là đã chắc chắn, biết đâu ca ca của ta gặp được Lâm tiểu thư mà ngươi yêu thương xong lại muốn rời khỏi Kinh Đô luôn ấy chứ."

Dù Diệp Linh Nhi có võ công gia truyền nhưng trước mặt cô gái yếu đuối này thì khí thế dần dần giảm xuống: "Chỉ dựa vào ca ca của ngươi mà dám đòi chọn lựa này nọ đối với Thần nhi sao ?"

Phạm Nhược Nhược thở dài, thần thái giống như Phạm Nhàn vào những lúc nào đó: "Chỉ là ta không hiểu, đây là chuyện giữa phủ Phạm và nhà của nàng, ngươi vội vã làm cái gì ?"

Diệp Linh Nhi suy nghĩ một chút, giọng nói dịu đi, nàng nhẹ nhàng nói: "Ngươi cũng biết sức khỏe tỷ tỷ nhà họ Lâm không được tôt, vậy tại sao cứ phải chống lại ý nguyện của nàng, ép nàng cưới một người mà nàng không muốn gả ?"

Lời nói của Diệp Linh Nhi đúng vào điểm yếu trong lòng Phạm Nhược Nhược, cô gái nào chẳng mơ ước được gả cho người mình yêu ? Cô gái nào lại không hy vọng có thể nắm trong tay vận mệnh tình yêu của mình ? Phạm Nhược Nhược cũng không ngoại lệ, nàng hiểu rõ Lâm tiểu thư đáng thương, không thể tự quyết định chuyện hôn nhân của mình nhưng...."Chuyện này đầu tiên là do các bậc trưởng bối quyết định, sau đó mới đến ý kiến của huynh ta, ta không thể làm gì được, Diệp tiểu thư."

Nàng đáp lại với mỉm cười.

Lúc này rốt cuộc Quận Chúa Nhu Gia không thể ngồi yên, lo lắng về cuộc tranh cãi giữa hai người mà bước ra khỏi đình tìm họ. Khi thấy cả hai vẫn ổn thì nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Chúng ta về thôi."

Đột nhiên ánh mắt của Phạm Nhược Nhược trầm xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Diệp tiểu thư, nghe nói bạn của ngài sức khỏe không tốt, đúng lúc cha ta quen một vị danh y, không biết có tiện để ông ấy tới thăm phủ không ?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên