Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 8: Văn học vỉa hè

Nghe thấy câu này, Phạm Nhược Nhược mới chợt nhớ ra rằng toàn bộ cuộc trò chuyện giữa nàng và anh trai đã rơi vào tai Phạm Tư Triệt, không biết nếu thằng bé kể lại với Liễu thị thì liệu có gây rắc rối gì cho Phạm Nhàn không, sắc mặt lạnh lùng của Phạm Nhược Nhược liền chuyển thành nét lo lắng, nàng thoáng liếc nhìn anh trai mình.

Lúc này, ánh mắt của Phạm Tư Triệt đã thay đổi từ kinh ngạc sang chút ít ngưỡng mộ.

“Làm sao ?” Phạm Nhàn nhướng mày, nở một nụ cười bí hiểm nhìn em trai.

Cuối cùng Phạm Tư Triệt không chịu nổi ánh mắt thoạt nhìn thì dịu dàng nhưng thực chất lại lạnh thấu xương của anh mình mà run rẩy đáp: “Ta chỉ là rất bất ngờ khi biết quyển sách đó là ngươi viết.”

Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên: “Đệ đã đọc qua quyển sách này rồi à ?”

Trong ký ức của cậu thì nếu ở kiếp trước, một người mười hai tuổi đã đọc Hồng Lâu Mộng, lại còn yêu thích nó thì lớn lên thường sẽ trở thành một người theo đuổi văn nghệ hoặc là một kẻ lừa đảo chuyên đi dụ dỗ các cô gái văn nghệ.

“Không có.” Phạm Tư Triệt vội lắc đầu: “Chỉ đọc qua vài đoạn, rất nhàm chán.” Nói xong câu này, có vẻ như Phạm Tư Triệt cảm thấy mình đã lấy lại được chút thể diện bèn ngẩng đầu lên, trông kiêu ngạo hơn đôi chút.

“Nhưng tiên sinh xem qua thì nói...” Nhóc ngập ngừng một chút rồi quyết định nói thật: “Tiên sinh rất tán thưởng, còn bảo rằng tác giả của sách này có bút pháp kỳ tài, trong lòng chất chứa bao nỗi niềm và cảm xúc.”

Đây quả thực là hai lời nhận xét rất cao, Phạm Nhàn không hề đỏ mặt, chỉ mỉm cười nói:
“Vậy nên đệ rất ngưỡng mộ ta phải không ?”

“Ta ngưỡng mộ tiên sinh.” Phạm Tư Triệt suy nghĩ một lúc rồi tiếp lời: “Còn tiên sinh thì lại rất thích đọc sách ngươi viết.”

Đột nhiên ánh mắt của Phạm Tư Triệt lóe lên sự tham lam đầy hứng thú, nhóc nói với vẻ ghen tỵ: “Dù ta không đọc sách này nhưng ta biết rõ trên thị trường hiện giờ, bản thảo của sách được chia thành từng quyển để bán, mỗi quyển có thể bán với giá tám lượng bạc.”

Nhóc gật gù, ánh mắt nhìn Phạm Nhàn bắt đầu thay đổi, mang theo sự ngưỡng mộ như đối với một thần tượng: “Viết vài câu chữ mà cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, thật sự rất lợi hại... Hình như ta đã hiểu tại sao tỷ tỷ lại kính phục ngươi đến thế.”

“Ta không kiếm được đồng nào từ chuyện này.” Phạm Nhàn hờ hững đính chính nhưng trong lòng cảm thấy kỳ lạ, hóa ra việc khiến đối phương thay đổi cái nhìn về mình không phải là vì kiến thức uyên bác hay tài năng văn chương mà lại là khả năng kiếm tiền. Nghĩ lại thì cậu đã hiểu ra, cha cậu, Tư Nam Bá vốn là quản gia tài chính riêng của Hoàng đế Khánh Quốc, xem ra sự mê đắm tiền tài của tên nhóc là di truyền.

Phạm Tư Triệt xoa xoa tay, ánh mắt tràn đầy sự háo hức: “Nhưng chỉ có ngươi mới viết được, sau này nếu ngươi muốn kiếm tiền từ việc này, ta có thể góp vốn chung.”

Phạm Nhàn thở dài, nhận ra đứa em trai trước mặt mình thật ra vẫn còn rất ngây thơ nhưng tiếc thay giữa cậu và Phạm Tư Triệt lại tồn tại xung đột lợi ích. Dù cậu chưa bao giờ có ý định tranh đoạt gia sản của nhà họ Phạm nhưng tư tưởng của Liễu thị đã ăn sâu vào gốc rễ, khó lòng thay đổi được.

Đột nhiên trong lòng Phạm Nhàn nảy ra một ý nghĩ, cậu quyết định thử một điều gì đó, vì dù sao thì giữa cậu và Phạm Tư Triệt cũng là anh em ruột thịt, nếu có thể tránh được một kết cục bi thảm thì tốt nhất vẫn nên tránh.

“Đệ còn chưa nói tại sao lại đi theo ta hôm nay, chẳng phải đệ không cần đi học sao ?” Phạm Nhàn đã có quyết định trong lòng nên cũng tỏ ra hứng thú trò chuyện với đứa em trai cùng cha khác mẹ này.

Tuy Phạm Tư Triệt còn nhỏ nhưng không phải là kẻ ngốc, nhóc hiểu rõ rằng những lời vừa rồi của mình đã khiến đối phương cảm thấy vui hơn một chút, bèn nở nụ cười đáng yêu, giọng run rẩy đáp: “Vì...mẹ nói...ngươi rất giỏi nên bảo ta đi theo ngươi nhiều hơn, để học hỏi, chịu ảnh hưởng một chút, như thế sẽ tốt hơn.”

Phạm Nhàn thầm thở dài trong lòng, nghĩ rằng chiêu giả vờ đáng yêu này, chắc trên đời không có thể làm tốt hơn cậu, vậy mà tên nhóc này dám mang ra sử dụng trước mặt cậu. Thật đúng là nhà họ Phạm giỏi diễn kịch, như nhà họ Khổng giỏi đọc Luận Ngữ.

Cậu thừa hiểu rằng việc Phạm Tư Triệt đi theo mình chắc chắn là do ý của Liễu thị nhưng có lẽ đối phương không cần phải cố gắng lấy lòng cậu đến vậy. Dù cho bà đã nhận ra cha không chỉ xem Phạm Nhàn là công cụ lợi dụng thì cũng không thể nào hành động một cách liều lĩnh như vậy được.

Lúc này thức ăn được mang lên, Phạm Nhàn cầm đũa lên, động tác nhanh như gió mà đảo qua các đĩa thức ăn một lượt, đầu đũa chuẩn xác gắp một ít từ mỗi món rồi đưa vào miệng, hoàn toàn không bận tâm đến ánh mắt kinh ngạc của hai người em đang ngồi bên cạnh.

Phạm Nhàn liếm nhẹ môi, nhấm nháp kỹ càng một lúc rồi gật đầu: “Quả nhiên Đồ ăn ở Kinh đô rất ngon.”

Phạm Nhược Nhược ăn uống rất nho nhã, chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, nửa người nghiêng sang một bên mà chăm chú đọc cuốn Hồng Lâu Mộng. Trong khi đó chỉ có Phạm Nhàn và Phạm Tư Triệt là ăn uống hăng say, Phạm Tư Triệt càng ăn càng cảm thấy bực bội, trong lòng nghĩ bản thân béo hơn Phạm Nhàn nhiều, tại sao ăn không nhiều và nhanh bằng cậu được vậy.

Phạm Nhược Nhược càng đọc, chân mày càng nhíu chặt, nàng phát hiện cuốn Hồng Lâu Mộng do người xuất bản này không khác mấy so với bản gốc trong phòng nàng, chỉ có điều ở phần đầu, bọn họ cố tình trích đoạn mô tả Đa cô nương, khiến nàng lo lắng rằng người trong kinh đô sau khi đọc cuốn sách này sẽ lầm tưởng rằng Hồng Lâu Mộng là một loại tiểu thuyết dung tục, khơi gợi ham muốn.

Phạm Nhàn thấy vẻ mặt của em gái thì lập tức đoán được nàng đang bực bội vì chuyện gì. cậu mỉm cười, đặt đũa xuống bên cạnh đĩa cá rồi nói: “Đó chỉ là một chiêu thức tiếp thị thôi, có gì phải tức giận chứ ?”

Phạm Nhược Nhược mơ hồ hiểu được ý nghĩa của chiêu thức tiếp thị nhưng Phạm Tư Triệt lại hoàn toàn không hiểu gì, chỉ biết ngồi nghe một cách mơ màng.

“Ví dụ như thế này, trước khi mua một cuốn sách, mọi người chắc chắn sẽ lật xem nội dung là gì, vì vậy phần mở đầu, lời tựa, lời bạt hay các phần giới thiệu phải thật rõ ràng, không cần thiết phải tiết lộ toàn bộ câu chuyện nhưng nhất định phải thu hút sự chú ý của người đọc.”

Cậu uống một ngụm trà, tiếp tục giải thích: “Muội tức giận là vì tên nhà sách vô lương tâm này đã cố tình đặt đoạn văn về Đa cô nương lên đầu sách, đoạn đó không thể hiện được toàn bộ phong cách của câu chuyện, ngược lại còn dễ khiến người bình thường hiểu lầm, tưởng rằng đây là một cuốn sách dung tục, đúng không ?”

Phạm Nhược Nhược tròn xoe mắt, khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi nghĩ những lời văn tao nhã, chứa đầy hương sắc như thế này mà lại bị coi là thứ dung tục để đem ra buôn bán, chẳng lẽ không đáng để tức giận hay sao ?

“Nhưng người buôn sách nhất định phải làm như vậy.” Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của em gái, không nhịn được bật cười, “Nếu là ta, chắc chắn còn làm quá hơn cả bọn họ. Mỗi quyển có mười hồi thì phải in mười hồi mục lên trang lót, bên dưới mỗi hồi mục lại viết vài câu gợi ý hấp dẫn nhất, khiến người đọc ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được phải mua về mà nghiền ngẫm.”

“Ví dụ như thế nào ?”

“Ví dụ như chuyện của Đa cô nương.”

“Vậy hồi này thì sao ?” Phạm Nhược Nhược đã hiểu được ý của anh trai, mỉm cười chỉ vào một đoạn trong sách, đó là hồi thứ hai mươi ba: Từ Tây Sương Ký thông hiểu ngôn từ đẹp đẽ, Mẫu Đơn Đình gợi lòng xuân sắc. Hồi này kể về chuyện trước khi chôn hoa, chẳng hề có câu nào làm người ta đỏ mặt tim đập cả.

Phạm Nhàn cười hì hì nói: “Nếu đã có hai chữ xuân sắc thì đương nhiên dễ viết rồi. Nếu là ta, ta sẽ chọn đoạn này...Phần lớn những người trong vườn là các cô gái, đang trong độ tuổi ngây thơ vô tư, ngồi nằm không chút giữ ý, đùa giỡn chẳng bận tâm. Nào ai hay Bảo Ngọc lại mang nỗi niềm riêng. Trong lòng chàng bất an, chẳng muốn ở trong vườn, chỉ loanh quanh bên ngoài, cứ ngẩn ngơ mà bước....Đột nhiên bắt gặp cảnh hoa rơi đỏ cả một vùng.”

“Sau đó lại tô đậm tất cả những từ ngữ như ngồi nằm không giữ ý, đùa giỡn vô tâm, lang thang, ngẩn ngơ, hoa rơi.”

Phạm Nhược Nhược cúi đầu suy nghĩ, nhận ra quả thật như vậy, vốn dĩ những câu nói chỉ là lời bình thường nhưng khi kết hợp lại, thêm vào đó là hai chữ xuân sắc trên tiêu đề, không thể không khiến người ta nảy sinh những suy nghĩ mờ ám.

Khuôn mặt nàng hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “Thì ra ca ca thường làm những chuyện không đứng đắn như vậy.”

Phạm Tư Triệt bên cạnh nghe xong thì ngây người, giơ ngón tay cái lên nói: “Đại ca, huynh tài giỏi thật đấy.”

Phạm Nhàn bật cười, vô tình phun hết chén trà trong miệng ra ngoài.

Ngay lúc này, một giọng nói đầy kiêu ngạo từ ngoài phòng truyền vào: “Là kẻ nào dám nói những lời vô lối như vậy, đầy ắp tà niệm, lại còn dám tự xưng là tài giỏi ?”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên