Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 9: Trên tửu lầu

Tửu lâu mà anh em nhà họ Phạm chọn tên là “Nhất Thạch Cư,” một trong những địa điểm nổi tiếng bậc nhất Kinh Đô, thường được xem là chốn lui tới của giới quyền quý. Cứ đến giờ ngọ là nơi đây lại tụ họp những phú hào, quan lại, văn nhân tài tử giai nhân, chỉ có điều người ta chẳng rõ các tài tử ấy kiếm đâu ra bạc để tiêu xài, còn sao những giai nhân ấy lại chịu rời khỏi khuê các ? Dẫu vậy, tầng ba của Nhất Thạch Cư luôn giữ được sự thanh tĩnh, bởi không phải ai cũng đủ thân phận để bước chân lên đây.

Chính vì mọi người đều ngầm hiểu rằng những người có thể ngồi ở tầng ba đều là nhân vật có máu mặt nên ở đây hiếm khi xảy ra xung đột hay tranh cãi. Rốt cuộc dù Kinh Đô rộng lớn nhưng mối quan hệ giữa các phe phái trong quan trường lại đan xen phức tạp, ai biết được người ngồi bên cạnh mình có dây mơ rễ má thế nào với thế lực sau lưng mình ?

Người vừa lên tiếng chỉ trích “luận về văn học lề đường của Phạm Nhàn là một văn nhân chính hiệu, hắn họ Hạ tên là Tông Vĩ, nổi danh khắp kinh vì tài học vượt bậc, thường được các văn sĩ nơi đây tán thưởng, cũng vì vậy mà tính cách của hắn mang theo đôi phần kiêu ngạo. Cách đây không lâu, Hạ Tông Vĩ từng được bạn bè giới thiệu cho cuốn Hồng Lâu Mộng, dù không đồng tình với những ý tứ trong sách, cũng chẳng đánh giá cao tài văn thơ trong đó nhưng hắn vẫn phải khâm phục sự tỉ mỉ và công phu của tác giả khi viết ra hàng trăm ngàn chữ như vậy.

Hôm nay khi hắn đến Nhất Thạch Cư uống rượu, sau vài chén hoàng tửu thì lòng đã hơi ngà ngà, hắn vô tình nghe được những lời bàn luận đầy khinh suất về Hồng Lâu Mộng của vài người trẻ tuổi từ gian phòng bên cạnh, hắn không kiềm chế được mà quát lớn một câu đầy khinh bỉ.

Đúng lúc ba anh em nhà họ Phạm đã dùng xong bữa, đang ngồi uống trà tán gẫu, Phạm Tư Triệt nghe thấy câu nói kia thì lập tức nhớ lại những lời tán dương mà mình vừa khoe khoang lúc nãy và giờ người ta lại chỉ trích Phạm Nhàn, như vậy chẳng khác nào làm mất mặt chính mình, nhóc nổi cơn thịnh nộ. Sinh ra trong gia tộc Phạm danh giá, từ nhỏ đã quen thói ngang ngược, nhóc nào chịu để mấy gã văn nhân hôi hám này làm mình mất thể diện chứ, nhóc bèn vén rèm, hùng hổ lao thẳng lên đại sảnh tầng ba.

Phạm Nhàn thấy vậy bèn thầm nghĩ bản thân mới tới Kinh Đô nên hành sự kín đáo một chút thì hơn, cậu nhìn sang Phạm Nhược Nhược, ánh mắt như hỏi ý xem nên xử lý thế nào. Phạm Nhược Nhược hiểu được ý của anh trai bèn mỉm cười lắc đầu, ra hiệu rằng Phạm Tư Triệt sẽ không làm chuyện gì quá đáng.

Một hai năm gần đây, Phạm Tư Triệt đã dần trưởng thành, nhờ những lời răn dạy của Phạm Nhược Nhược mà nhóc cũng bớt đi phần nào tính tình ngang ngược, chuyện phá phách trên phố gần như không còn xảy ra nên Phạm Nhược Nhược mới yên tâm để nhóc hành động.

Phạm Tư Triệt xông thẳng vào đại sảnh, ánh mắt sắc bén nhanh chóng nhận ra Hạ Tông Vĩ trong đám đông, nhóc vênh váo từng bước tiến thẳng tới trước mặt tên thư sinh, hừ nói: “Vừa rồi là ngươi nói câu đó ?”

“Phải thì sao ?” Hạ Tông Vĩ có nước da ngăm đen, gương mặt góc cạnh, nhìn qua có phần xấu xí. Thấy một thiếu niên lao ra từ gian trong, hắn đã đoán được mình lỡ đắc tội với ai. Nhưng nhìn bộ dạng ngang ngược của vị công tử quyền quý này, máu nóng trong người hắn dâng lên, lạnh lùng đáp lại: “Tuổi còn nhỏ, lời lẽ đã vô lễ như vậy, không biết là được nhà nào dạy dỗ ra.”

Tuy vị tài tử này giao du rộng rãi trong Kinh Đô nhưng chưa từng gặp qua Phạm Tư Triệt, một thiếu niên mới mười hai tuổi, vì vậy hắn vẫn còn giữ được chút can đảm.

Phạm Tư Triệt vốn định chỉ mắng vài câu để xả giận nhưng khi nghe đến hai chữ “dạy dỗ”, nhóc nhớ tới những lần mẹ trách mắng mình vì không chịu nghe lời, lập tức lửa giận bùng lên rồi quát lớn: “Tên nhóc kia, không biết nhà ai mới không có dạy dỗ.

Lúc này nhóc hoàn toàn quên mất những lời dạy dỗ thường ngày của Phạm Nhược Nhược, cơn giận dữ làm nhóc mất hết lý trí mà nhảy dựng lên, giơ tay tát thẳng về phía mặt của Hạ Tông Vĩ.

Hạ Tông Vĩ nào ngờ rằng ở nơi thanh tao như Nhất Thạch Cư lại có kẻ dám ngang nhiên hành xử côn đồ đến vậy, trong lúc vội vàng né tránh thì hắn lùi lại được một nửa, tránh được cái tát nhưng chiếc khăn xanh trên đầu bị giật bung ra, khiến hắn trông vô cùng thảm hại.

Những người ngồi cùng bàn với Hạ Tông Vĩ đều là các tài tử có danh tiếng, thậm chí còn có một nhân vật rất cao quý, ai nấy thấy cảnh này đều phẫn nộ, một người trong số đó đứng dậy quát lớn: “Giữa ban ngày ban mặt mà dám ngang ngược như vậy, trong mắt ngươi không còn vương pháp hay sao ?”

“Vương pháp ?” Phạm Tư Triệt cười lạnh đáp: “Ông đây chính là vương pháp !” Nói xong, nhóc nắm chặt tay, không chút ngần ngại tiếp tục lao tới đấm thẳng về phía Hạ Tông Vĩ.

Bỗng dưng, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra nắm chặt lấy cổ tay gầy guộc của Phạm Tư Triệt, chặn đứng hành động của nhóc !

Phạm Tư Triệt chỉ cảm thấy cổ tay mình như bị một chiếc vòng sắt nung đỏ siết chặt, cơn đau lan thấu xương khiến nhóc không kìm được mà hét lên: “Còn không mau tới giúp ?"

Đám hộ vệ của nhóc định xông lên trợ chiến nhưng chỉ thấy một bóng người lướt qua và ngay sau đó từng người đều bị trúng hai chưởng vào ngực và bụng, đau đớn đến mức lảo đảo lùi lại, không ai dám tiến lên nữa.

Kẻ đang siết chặt cổ tay Phạm Tư Triệt chính là hộ vệ của người đàn ông mặt mày âm trầm ngồi bên kia, tuy vẻ ngoài của tên hộ vệ này bình thường nhưng trong đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, rõ ràng là một cao thủ.

“Quăng thằng nhóc này đi, đừng để nó làm phiền nhã hứng của Tông Vĩ huynh.” Người đàn ông mặt âm trầm ra lệnh, giọng điệu thản nhiên như thể vừa nói chuyện vặt vãnh.

Tên cao thủ khẽ vung tay và Phạm Tư Triệt giống như một con gà con bị quăng mạnh ra ngoài !

Phạm Nhàn vốn nghĩ rằng Phạm Tư Triệt cùng lắm chỉ cãi vã vài câu với người ta, ai ngờ sự việc lại leo thang đến mức này. Nhưng nghĩ đến tính tình ngang ngược, kiêu căng của đứa em trai, dù Nhược Nhược nói dạo gần đây nó đã bớt đi phần nào thì Phạm Nhàn vẫn cho rằng để em trai chịu chút khổ sở cũng chẳng sao.

Tuy nhiên cậu không ngờ trong đám người đối diện lại có một cao thủ, mà tên cao thủ này ra tay lại nhẫn tâm đến mức ấy, cú ném kia không chỉ là quăng bình thường đâu mà còn ẩn chứa nội lực bên trong, nếu không xử lý kịp, hậu quả có thể là gãy xương, thổ huyết, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Dẫu biết tính tình Phạm Tư Triệt chẳng ra sao nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, đối phương dùng thủ đoạn như vậy, quả thật đã vượt quá giới hạn.

Không biết từ lúc nào, Phạm Nhàn đã xuất hiện ngoài cửa, cậu nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy cổ áo của Phạm Tư Triệt rồi mượn lực xoay người một vòng, tay phải của cậu khẽ xoay theo chiều kim đồng hồ, khiến cả người Phạm Tư Triệt bị quay tròn như một chiếc chong chóng.

Một vòng, hai vòng, ba vòng... Khi cơ thể cuối cùng dừng lại, Phạm Tư Triệt mở to đôi mắt vẫn còn sợ hãi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Phạm Nhàn thả tay, nở một nụ cười bất đắc dĩ rồi giao cậu em trai vẫn còn choáng váng cho Phạm Nhược Nhược chăm sóc, sau đó cậu tiến lên một bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào tên cao thủ nọ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc bén: “Đệ đệ ngu ngốc của ta còn nhỏ, hành xử có phần mạo phạm, nhưng các hạ ra tay nặng như vậy, chẳng phải là quá đáng hay sao.”

Những người cùng bàn với gã tài tử chỉ hừ lạnh, không dám lên tiếng, bởi lời nói của Phạm Nhàn không hề sai. Chỉ có người thanh niên mặt mày âm trầm vẫn điềm nhiên uống rượu, chẳng buồn liếc mắt nhìn Phạm Nhàn lấy một lần.

Về phần Hạ Tông Vĩ, sau khi chỉnh lại khăn trên đầu, hắn cảm thấy mình vừa chịu một phen mất mặt, chẳng hiểu vì sao khi nhìn gương mặt điển trai cùng nụ cười nhẹ của Phạm Nhàn, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác phẫn nộ vô cớ, hắn cười nhạt, nói với vẻ bực bội: “Đối với một tên công tử bướng bỉnh như thế, phạt nhẹ như thế thì có gì không đúng ?”

Phạm Nhàn không đáp lời mà chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt chuyển sang nhìn tên cao thủ rồi tiến lên hai bước.Trước đó tên cao thủ đã thấy Phạm Nhàn chỉ dùng một tay xoay người Phạm Tư Triệt, động tác nhẹ nhàng mà ẩn chứa sức mạnh khiến gã không thể đoán được độ sâu, ánh mắt thoáng chút lo ngại, gã không tự chủ được mà lùi lại hai bước theo bản năng.

Trong khoảnh khắc đó, khoảng trống giữa hai người đã để lộ ra bóng dáng mảnh mai của Phạm Nhược Nhược.

Phạm Nhược Nhược, người nổi danh khắp kinh thành với tài năng và sắc đẹp lập tức khiến cả sảnh yên lặng, những người trong quán lập tức nhận ra nàng, một số thậm chí từng gặp nàng tại các buổi thi thơ ở phủ Quận Vương, vài vị công tử quyền quý không nhịn được mà cúi đầu chào từ xa, thể hiện sự kính trọng.

sau khi những người ở bàn đối diện hiểu rõ thân phận của Phạm Tư Triệt, bắt đầu cảm thấy lo lắng, chỉ riêng Hạ Tông Vĩ sau khi trông thấy Phạm Nhược Nhược thì ánh mắt hắn bỗng thay đổi, dường như định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, chưa thốt ra lời.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên