Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 4: Cha con
Hiện nay Khánh Quốc tự hào xưng danh là thời thịnh thế, mưa thuận gió hòa, dân chúng giàu có, lòng người an ổn suốt mười năm. Vị vua đương triều được ca tụng là minh quân thiên cổ, là đấng trị thế muôn đời nhưng điều kỳ lạ là đi kèm với những mỹ danh này lại là một nghịch lý, đó là quan trường thối nát nhất trong lịch sử và tể tướng gian ác nhất mọi thời đại.
Vị tể tướng gian ác ấy chính là Lâm Nhược Phủ. Lâm Nhược Phủ xuất thân bần hàn, không phải con cháu thế gia vọng tộc, ông bước vào chốn quan trường nhờ vào thi cử khoa bảng, khởi đầu với chức Thẩm Định ở Tô Châu. Sau đó ông được điều về kinh nhận chức Chủ Bạ của phủ Chiêm Sự rồi lại chuyển sang giữ chức Thập Nhị Vệ Nam Nha, tiếp đó ông được bổ nhiệm làm Chủ Tọa cấp sự trung trong Viện Đô Sát cũ, sau đó lại vào Viện Hàn Lâm đảm nhiệm chức Học sĩ. Trong cuộc cải cách chính sự lần trước, ông được điều đến Lục Bộ, nơi phụ trách các công việc nội bộ và giữ chức Lại Bộ Thị lang và Thượng Thư. Cuối cùng leo lên đến đỉnh cao quyền lực trong hệ thống quan văn, trở thành Tể Tướng đại nhân dưới một người nhưng trên vạn người.
Người đời quan sát kỹ lưỡng lộ trình thăng tiến của Lâm Nhược Phủ mới nhận ra ông từng đảm nhiệm đủ loại chức vụ, từ văn chức, quân chức đến thơ ca, giám sát. Dù quan lộ thăng giáng bất định nhưng dường như ông lại đi khắp mọi ngõ ngách trong quan trường Khánh Quốc và từng bước vững chắc tiến lên cao.
Có lời đồn rằng Lâm Nhược Phủ không dựa dẫm vào bất kỳ thế lực nào trong cung, cũng chẳng có bối cảnh quyền lực phức tạp. Vậy mà ông vẫn có thể trụ vững, lúc lên lúc xuống nhưng không bao giờ bị lật đổ giữa chốn quan trường rối ren của Khánh Quốc, điều này khiến nhiều người không khỏi kinh ngạc.
Bề ngoài vị Tể Tướng này tỏ ra liêm khiết nhưng bên trong lại hiểm độc, nhận hối lộ vô số và đắc tội không ít người trong các cuộc đấu đá giữa hệ thống quan văn và hoàng thân quốc thích. Chính vì vậy mà Lâm Nhược Phủ trở thành nhân vật vừa không được giới quyền quý gần gũi, vừa không được lòng dân chúng.
Thế nhưng với công phu vun trồng hàng chục năm thì Lâm Nhược Phủ đã xây dựng nên một mạng lưới chi nhánh chằng chịt trong hệ thống quan văn của Khánh Quốc, tựa như một cây cổ thụ sừng sững không ai lay chuyển nổi. Thỉnh thoảng có Ngự Sử dâng sớ nghị luận tội Tể Tướng nhưng tiếc rằng không thể đưa ra được chứng cứ cụ thể nên mọi chuyện rồi cũng rơi vào bế tắc. Những người chích trực trong Kinh Đô vô cùng căm hận con người này, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ông nhưng trên quan trường thì chẳng ai dám công khai đụng đến ông.
Trong toàn bộ Khánh Quốc thì ngoài Hoàng Đế bệ hạ có quyền quyết định sinh mệnh và chức vị của Tể Tướng thì không một ai khác có thể làm được điều đó, đây là điều tất cả quan lại đều thừa nhận. Và trong toàn bộ Khánh Quốc, ngoài Viện trưởng của Viện Giám Sát thì chẳng ai dám đứng trước mặt Tể Tướng mà nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt ông, điều này cũng được mọi quyền quý mặc định là chân lý.
Nhưng dù là Viện Trưởng đại nhân, người từng cả gan nhổ nước bọt vào mặt Tể Tướng ngay giữa phố cũng phải trả giá bằng ba năm bổng lộc, mà hình phạt này lại do chính tay Hoàng Đế hạ lệnh.
Khi mọi người nhận ra rằng niềm tin của Hoàng Đế dành cho Lâm Nhược Phủ chưa bao giờ suy giảm thì những quan viên, học giả tự nhận là người liêm khiết, chính trực bắt đầu rơi vào tuyệt vọng. Chính vào lúc này, không ai ngờ được một tờ báo đưa tin Tể Tướng Lâm Nhược Phủ có một cô con gái riêng !
Đối với các gia tộc lớn thì việc gia chủ cưới thêm vài người vợ lẽ là chuyện thường tình. Nếu hậu viện chỉ có duy nhất một người phụ nữ ? Thế thì thật ngại quá, có lẽ ngài sẽ không được chào đón tại các buổi tụ họp danh giá. Nhưng trong xã hội trọng lễ nghi và dòng dõi như Khánh Quốc thì dù ai cũng biết Lâm Nhược Phủ là kẻ xảo quyệt, gian trá, lại luôn tự nhận mình là người trong sạch, vậy mà bây giờ tin tức ông có con riêng lan truyền khắp nơi, điều này bị coi là một vết nhơ trong phẩm hạnh của ông. Đặc biệt đứa con gái ấy đã hơn mười tuổi mà vẫn chưa được đón về phủ, cứ để mặc cô bé sống bơ vơ bên ngoài. Với tư cách làm cha thì điều này càng chứng tỏ ông thiếu đi lòng nhân ái tối thiểu.
Bởi vì tin tức này được phát tán từ trong hoàng cung nên nó đã gây ra một trận động đất nhỏ trong giới quan trường ở Kinh Đô, mọi người đồng loạt suy đoán liệu có phải Hoàng Đế bệ hạ đã chán ngấy Lâm Nhược Phủ, muốn thay người giữ chức Tể Tướng nên mới để lộ chuyện này, cũng vì thế mà xảy ra việc các đại phu ở Ngự Sử Đài đồng loạt dâng sớ lên triều đình.
Không ngờ rằng Hoàng Đế bệ hạ lại đích thân ra mặt dẹp tắt chuyện này. Vụ việc từ từ lắng xuống nhưng vị tiểu thư được cho là con riêng của Tể Tướng thì lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
......
Phạm Nhàn khẽ cười khổ, không thể ngờ được người con gái mà mình sắp lấy lại có xuất thân như vậy, hơn nữa còn có gia cảnh tương đồng với cậu. Đúng lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng động lớn, hai anh em liếc nhìn nhau, hiểu rằng người đó đã trở về. Không ai nói thêm gì nữa, Phạm Nhàn chỉ dùng ánh mắt ngỏ ý với em gái rằng khi nào rảnh hãy đưa cậu đi dạo một vòng quanh Kinh Đô, Phạm Nhược Nhược nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Ánh nến được thắp lên nhưng vì trời bên ngoài vẫn chưa tối hẳn nên ánh sáng từ nến chỉ mờ nhạt, không thực sự rõ ràng.
Trong đại sảnh, một bàn tiệc thịnh soạn đã được bày sẵn, năm người ngồi quanh bàn, bên cạnh có rất nhiều nha hoàn và gia nhân đang phục vụ. Phạm Nhàn chú ý thấy rằng Liễu thị không hề giống như những thiếp thất thông thường phải hầu hạ gia chủ trước khi ăn mà lại ung dung tự tại ngồi cạnh người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên đó chính là cha ruột của cậu sao ? Nghĩ đến đây, đôi mày của Phạm Nhàn bất giác khẽ nhíu lại, giữa hai hàng lông mày hiện ra những nếp gấp tinh tế đầy cuốn hút.
Tư Nam Bá có dáng vẻ nghiêm nghị, khuôn mặt đoan chính với ngũ quan hài hòa, dưới cằm để một chòm râu dài bốn tấc, kiểu râu mà thời đó người ta rất ưa chuộng, chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết đây là một người nghiêm túc, ít nói và không dễ gần.
Sau bữa ăn trong yên lặng, Tư Nam Bá đi trước còn Phạm Nhàn theo sau, cả hai cùng bước đến thư phòng.
Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn có cơ hội ở cùng người được gọi là “cha” này, cậu giữ trên môi nụ cười nhạt, không hề tỏ ra quá xúc động, bởi sâu trong thâm tâm cậu chưa từng thực sự coi người đàn ông này là máu mủ ruột thịt của mình.
Tư Nam Bá nhìn đứa con trai trước mặt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt thanh tú, thoát tục của Phạm Nhàn, dường như ông trầm tư một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng thở dài: “Con giống hệt mẹ con.”
Phạm Nhàn không đáp lại bởi cậu chưa từng thấy mặt mẹ mình, càng không biết bà trông ra sao. Dẫu trong lòng có vô số câu hỏi dành cho người đàn ông trước mặt nhưng cậu hiểu rõ rằng bản thân không phải người được phép mở lời trước.
“Những năm qua ở Đạm Châu, con sống thế nào ?” Tư Nam Bá nhìn cậu, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ mệt mỏi nhưng không che giấu được nét phong lưu còn sót lại của một người từng trải qua thời thanh xuân rực rỡ.
“Cũng tạm ổn ạ.” Phạm Nhàn trả lời ngắn gọn, vẻ mặt điềm nhiên như không.
“Trên đường đến đây, ta tin rằng với tính cách của con thì hẳn đã tìm ra lý do mà ta vội vàng gọi con về kinh.”
“Đúng vậy.”
“Có cảm thấy uất ức không ?”
“Không ạ.” Phạm Nhàn mỉm cười đáp lại: “Con chỉ là đi nhờ chuyến xe đến Kinh Đô thôi, đâu có nói là nhất định phải lấy tiểu thư nhà họ Lâm.”
Vừa dứt lời, căn phòng lập tức chìm vào im lặng đến đáng sợ. Một lúc sau, Tư Nam Bá lạnh lùng lên tiếng: “Con biết lấy đối phương về có nghĩa là gì không ?”
“Có nghĩa là ngoài sự ưu ái chưa từng giảm sút từ hoàng thượng thì gia tộc Phạm còn có thể bám vào một cánh tay quyền lực to lớn trong triều đình ?”
Phạm Nhàn trả lời đầy châm biếm, vốn dĩ cậu không có nhiều cảm tình với người đàn ông trung niên trước mặt, lẽ ra cậu phải giữ được sự lạnh nhạt của một người ngoài cuộc nhưng khi nghĩ đến việc đối phương là cha mình và lại dùng hôn nhân của con cái như một phương tiện chính trị, mặc dù đã hiểu và chấp nhận nhưng không thể nào không cảm thấy tức giận. Chỉ là sự tức giận này, cậu đã giỏi giấu kín trong lòng trong những ngày qua.
Nhận xét
Đăng nhận xét