Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 3: Thích danh của Nhược Nhược

Phạm Nhàn ngồi xuống, không thèm để ý đến tên nhóc kia mà nhẹ nhàng mời em gái ngồi trước rồi mới mỉm cười hỏi: “Vị công tử đây là ai ?” Cậu thừa biết tên béo này là ai nhưng cố tình không chỉ rõ.

“Ta chính là Phạm Tư Triệt, đại thiếu gia của nhà họ Phạm.” Thiếu niên béo tròn nhìn Phạm Nhàn một cái, hừ lạnh nói: “Thì ra ngươi chính là đứa con riêng kia.”

Bên tai Phạm Nhàn vang lên một tiếng động rất nhỏ, ánh mắt cậu liếc qua phía Liễu thị nhưng không ngờ bà đã biến mất từ lúc nào, không biết chạy đi đâu. Hiển nhiên bà cố tình để con trai ruột của mình đến gây chuyện, muốn phá hoại sự bình tĩnh của Phạm Nhàn. Dù sao lát nữa nếu có xảy ra chuyện gì không hợp lễ nghi, bà cũng có thể viện cớ rằng Phạm Tư Triệt còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Khóe môi Phạm Nhàn hiện lên một nụ cười kỳ lạ, ngay từ khi còn ở cảng Đạm Châu thì cậu đã biết tính khí của đại thiếu gia của Phạm gia ở Kinh Đô này vô cùng ngang ngược, lại hay cậy thế làm càn. Nhưng nghĩ đến cha mình và để tránh sau này nhà họ Phạm vì đứa nhóc này mà đắc tội với những người quyền thế thực sự, Phạm Nhàn quyết định sẽ đích thân dạy dỗ người “em trai” này một chút.

Tuy nhiên, những chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu.

Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên, không ngờ lại phát ra từ đôi môi mỏng của Phạm Nhược Nhược: “Đưa tay ra đây.” Nói xong, vị tiểu thư nhà họ Phạm lấy ra một cây thước dài từ dưới bàn.

“Tại sao chứ ?” Phạm Tư Triệt lẩm bẩm, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

Bốp bốp hai tiếng vang lên giòn giã, trên tay Phạm Tư Triệt hiện lên hai vệt đỏ rõ ràng, đôi mắt của cậu lập tức ngân ngấn nước, những giọt nước mắt bắt đầu rơi nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng, vừa rít lên: “Tỷ, chỉ vì một người ngoại...”

Hai chữ “người ngoài” chưa kịp thốt ra thì Phạm Nhược Nhược đã không chút biểu cảm quất thêm hai nhát thước nặng nề vào tay của nhóc mập.

Lúc này Phạm Nhàn mới nhận ra sự lạnh lùng trong ánh mắt và hàng lông mày của em gái mình đúng là toát ra một sự uy hiếp không nhỏ trong mắt người bình thường.

“Thứ nhất, đệ không được phép gọi thẳng tên của ca ca. Thứ hai đệ phải hiểu rõ thân phận trong gia đình chúng ta, đừng nói những lời hỗn xược. Thứ ba, bất kính với huynh trưởng, tất nhiên phải chịu phạt.”

Giọng nói của Phạm Nhược Nhược trầm tĩnh, nhàn nhạt nhưng khí chất lại như mũi kim sắc nhọn còn tay vẫn cầm cây thước, phong thái ấy khiến Phạm Nhàn không khỏi liên tưởng đến những cô giáo mầm non thoạt nhìn dịu dàng đáng yêu nhưng thực chất lại vô cùng nghiêm khắc và đáng sợ.

Phạm Tư Triệt liếc Phạm Nhàn một cái đầy căm tức, mếu máo rồi quay đầu chạy thẳng về phía sân sau.

“Lần nào khóc cũng chạy đi tìm mẹ.” Phạm Nhược Nhược thở dài một tiếng, giọng nói thoáng chút bất lực.

"Ta rất tò mò, tên Tư Triệt gồm hai chữ nào?"

"Tư trong đần độn chậm chạp như heo, Triệt trong lại còn ngang ngược làm càn."*

(*: Tư Triệt là 思辙, raw 思虑凝滞如猪,横行霸道留辙, Tư lự ngưng trệ như trư, hoành hành bá đạo lưu triệt)

"Một cái tên đầy ý hay như vậy, lại bị muộu muội giải thích thành hai câu thế này, đúng là buồn cười."

"Nào buồn cười bằng những câu chuyện khôi hài của ca ca chứ"

"Tại sao muội có thể cầm thước phạt người khác ?"

"Cha đã giao quyền quản giáo nó cho ta."

"Hình như điều này không phù hợp với phân tích ban đầu của ta về thế giới này."

"Là đang nói về vấn đề nam quyền sao ?"

"Ừ và cả vấn đề phân chia quyền hành trong nội trạch gia đình nữa."

"Hiện tại, hình như ta vừa nhận được một chút quyền hành."

"Nhưng đừng quên, quyền hành đó hoàn toàn phụ thuộc vào ý thích của nam nhân ấy."

"Huynh cũng đừng quên, nam nhân mà huynh đang nói tới chính là cha của chúng ta."

Những câu hỏi đáp nhanh như chớp giữa Phạm Nhàn và Phạm Nhược Nhược bất chợt dừng lại, hai người nhìn nhau mỉm cười trông vô cùng thoải mái. Lúc này không có người ngoài, Phạm Nhược Nhược cũng không giữ dáng vẻ điềm tĩnh như trước mà nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng không thể che giấu được niềm vui sướng.

Phạm Nhàn cũng như vậy, có lẽ trên thế giới này chỉ có em gái thường xuyên trao đổi thư từ với cậu, là người duy nhất có thể cùng cậu trò chuyện bằng thứ logic mà chỉ mình cậu cảm thấy phù hợp. Hơn nữa từ khi bắt đầu viết thư qua lại, Phạm Nhược Nhược vẫn còn nhỏ, vì vậy theo một cách nào đó thì cách nhìn nhận thế giới và nhân sinh quan của nàng đã chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Phạm Nhàn.

Hai người xa cách mười năm, lẽ ra phải có chút xa lạ nhưng màn đối thoại trước đó, thứ mà chỉ họ mới hiểu được sự thú vị trong từng câu chữ đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai tâm hồn. Dường như người anh (em gái) đang ngồi trước mặt không hề rời xa suốt mười năm qua mà vẫn là người bạn thân thiết, hàng ngày cùng nhau sánh bước nơi sân vườn, bên nhau đọc sách.

Trong mối quan hệ này, Phạm Nhược Nhược coi Phạm Nhàn như một người thầy, trong khi Phạm Nhàn lại xem em gái như một học trò hoặc một người em nhỏ, mối quan hệ này mang một sự vi diệu đầy tế nhị.

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn nàng rồi khẽ nói: "Xem ra ở trong phủ, muội sống cũng không tệ, hình như ta đã lo lắng hơi thừa."

Phạm Nhược Nhược cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Tất cả đều nhờ ca ca bày kế."

"Ồ ?" Phạm Nhàn cười ngượng ngùng, lẽ nào những đoạn văn lãng mạn ở đời trước mà mình từng viết thật sự có tác dụng ? Nhưng lời này lại chẳng tiện hỏi trực tiếp.

“Gần đây Liễu thị có vẻ an phận hơn rồi.” Phạm Nhược Nhược nhàn nhạt nói, trực tiếp gọi di nương là Liễu thị mà không chút khách sáo. Dù trong sảnh lúc này chỉ có hai anh em họ, giọng điệu của nàng vẫn lạnh lùng như cũ.

Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi ôn tồn khuyên: “Mặc dù ta ở xa tận Đạm Châu nhưng cũng biết rằng gia tộc họ Liễu có địa vị rất cao ở Kinh Đô, muội không nên quá xem thường bà ta.”

“Ta biết.” Phạm Nhược Nhược khẽ cúi mắt xuống, hàng mi dài khẽ rủ trên làn da trắng mịn, trông vô cùng đẹp đẽ.

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn nàng, có thể tìm được một người thật sự thấu hiểu mình ở một thế giới xa lạ như thế này đúng là điều đáng quý, dù người đó thực ra là do chính cậu từng bước dạy dỗ mà thành.

Cậu dịu dàng hỏi: “Muội nhận được thư của ta rồi chứ ?”

“Dạ.” Phạm Nhược Nhược khẽ cười, khuôn mặt vốn lạnh lẽo tựa băng tuyết nay đã tan biến, trở nên ấm áp hơn rất nhiều. “Lúc ta nhìn thấy bức thư ấy trong phòng đêm qua, ta giật cả mình, ban đầu còn tưởng có kẻ xấu xâm nhập, mãi đến khi nhìn thấy chữ viết trên thư mới nhận ra là của huynh.”

Phạm Nhàn nhún vai, thầm nghĩ với năng lực của Ngũ Trúc thì việc đưa thư quả thực có phần làm giảm giá trị của y.

Trong sảnh vẫn không có ai đến quấy rầy cuộc trò chuyện của hai người, điều này khiến Phạm Nhàn rất hài lòng, cậu nhấp một ngụm trà rồi nghiêm túc nói: “Chắc muội vẫn chưa biết lý do thực sự khiến ta vào kinh lần này nhỉ.”

Phạm Nhược Nhược ngẩng mặt lên, ánh mắt mang theo nét cười mà không cười nhìn anh trai.

Phạm Nhàn bị ánh mắt ấy làm cho có chút bối rối, lúng túng hỏi:“Sao vậy?”

Cô em gái khẽ thở dài, mỉm cười đáp: “Huynh vào kinh lần này, có lẽ rất nhiều người đã biết rồi, hơn nữa ta tin rằng đám công tử quyền quá ở Kinh Đô đều đang tò mò không biết đứa con riêng của Tư Nam Bá vào kinh lần này sẽ làm được gì với chuyện kia.”

“Hả ?” Phạm Nhàn hơi kinh ngạc, hỏi lại: “Ta vẫn luôn nghĩ việc cha để ta vào kinh là rất kín đáo, chẳng lẽ nhiều người biết.....Nhưng ta nghĩ chắc không mấy người ở Kinh Đô biết ta là ai, tại sao lại tò mò chuyện của ta ?”

“Bởi vì lần này huynh vào kinh là để thành thân.” Phạm Nhược Nhược cười khẽ, “Người cha định gả cho huynh là một nữ tử rất nổi tiếng.”

Phạm Nhàn nhíu mày, dù bản thân không nhất định sẽ cưới người ấy nhưng bất kể thế nào thì cậu vẫn rất tò mò không biết cô gái mà mình có khả năng sẽ cưới là người như thế nào, cậu hỏi: “Muội biết tiểu thư đó là ai không ?”

“Tẩu tẩu tương lai của em là tiểu thư nhà họ Lâm.” Trong mắt Phạm Nhược Nhược lóe lên một tia sáng khó đoán, “Không chỉ ta biết, mà có lẽ cả Kinh Đô đều biết tỷ ấy.”

“Nhà họ Lâm nào ? Tại sao người đó lại nổi tiếng đến vậy ?” Phạm Nhàn nhướng mày.

“Ca ca à, dù huynh sống ở Đạm Châu xa xôi nhưng ta biết những thứ được in từ hoàng cung thì ở chỗ bà nội chắc chắn cũng có một bản.” Phạm Nhược Nhược mỉm cười đáp.

Phạm Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi bất chợt đập trán, hiểu ra vấn đề: “Lẽ nào là nhà họ Lâm chính là Lâm tể tướng, Lâm Nhược Phủ ? Và tiểu thư đó chính là nhân vật chính trong vụ bê bối về con riêng của tể tướng gây xôn xao gần đây ?”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên