Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 2: Liễu thị
Đương nhiên người đến là nhị phu nhân trong phủ Tư Nam Bá, phu nhân họ Liễu, tên Như Ngọc, mười mấy năm trước bà được Tư Nam Bá đưa vào phủ. Gia thế của vị phu nhân này rất hiển hách, trong ba đời gần nhất còn xuất hiện một vị Quốc Công. Vì vậy khi bà được gả làm thiếp cho Tư Nam Bá lúc bấy giờ đã gây ra không ít lời đồn đại trong kinh đô. Mọi người đều thắc mắc không hiểu nhà họ Liễu suy nghĩ thế nào mà lại chịu để con gái mình gả cho Phạm Kiến, dù rằng khi đó Phạm Kiến đã kế thừa tước vị Tư Nam Bá nhưng xét cho cùng thì ông chỉ là một chi xa trong đại tộc họ Phạm.
Cho đến tận mười năm gần đây, khi Tư Nam Bá dần được thánh sủng, quan vị ngày càng cao, mọi người mới bắt đầu công nhận ánh mắt tinh tường và lòng dạ sâu sắc của Liễu gia cũng như người phụ nữ này.
Nhưng điều kỳ lạ là Tư Nam Bá vẫn chưa từng nâng bà lên làm chính thất, điều này bất luận xét về tình lý hay địa vị của nhà họ Liễu đều là chuyện không thể hiểu nổi.
Phạm Nhàn nở nụ cười dễ mến, cúi người thi lễ trước nhị phu nhân: “Nhàn nhi bái kiến di nương.”
Liễu thị cũng nở nụ cười tươi nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua một tia sắc bén khó tả, bà nghe ra rằng thiếu niên trước mặt chỉ gọi mình là di nương một cách chặt chẽ, không giống như những người khác gọi bà là nhị phu nhân.
Giữa danh phận phu nhân và di nương khác biệt rõ ràng như mây trời với bùn đất.
Liễu thị mỉm cười nói: “Vào đi thôi, đứng ngẩn ngơ dưới mái hiên mưa xa như vậy là sao ? Để người ngoài nhìn thấy, chẳng phải sẽ nói nhà họ Phạm chúng ta là nơi không chứa chấp người khác sao.”
Không chứa chấp người khác ? Tất nhiên là người cũng có chỗ không thể chứa, Phạm Nhàn thầm thở dài trong lòng, biết rằng di nương đang nhắc nhở mình về thân phận con riêng nhưng cậu cũng phải thừa nhận cách nói của đối phương cũng khéo léo. Ban đầu cậu không định đôi co nhiều lời với bà, cậu hiểu rằng người phụ nữ này đã xây dựng ảnh hưởng ở kinh thành lâu năm, chiếm chút lợi thế lời nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì khi lợi ích giữa hai bên đã không thể điều hòa, cớ gì phải nhún nhường quá mức ?
Trong lòng Phạm Nhàn nghĩ, xem ra vị di nương này khác hẳn với tưởng tượng ban đầu của mình, có lẽ bà không phải kẻ ngu ngốc và độc ác như cậu từng hình dung. Nhưng cậu vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao người phụ nữ này lại chọn cách dùng độc sát hại người khác vào bốn năm trước, một hành động vừa ngu xuẩn vừa liều lĩnh.
Cậu bước theo nhị phu nhân vào sảnh và giữ một khoảng cách vừa phải, hương thơm thoang thoảng đặc trưng của một người phụ nữ quý tộc phảng phất qua chóp mũi Phạm Nhàn, cậu hít nhẹ hai hơi, cảm thấy loại mùi hương này khá dễ chịu.
Trong tình cảnh này mà vẫn có thể nghĩ ngợi những điều vẩn vơ như vậy, Phạm Nhàn thầm hài lòng với tâm trạng bình ổn của mình hiện tại, cậu nở nụ cười, vừa đi vừa trò chuyện với Liễu thị vài câu xã giao.
Quý phu nhân và thiếu niên, thoạt nhìn quả thật toát lên chút dáng vẻ mẹ hiền con thảo.
Trà được mang lên là loại Ngũ Phong Thải Hoa chính gốc, một loại trà ngon tuyệt hảo, điểm tâm là những chiếc bánh nhỏ Giang Nam mềm thơm cũng được dọn ra, một món ăn ngon miệng. Nhưng sau khi kể xong những chuyện đã thấy trên đường, hỏi han tình hình của lão phu nhân ở Đạm Châu, nói qua về cảnh sắc ven biển Đạm Châu và những điều đặc biệt ở Kinh Đô thù mọi người dần nhận ra không còn gì nhiều để nói nữa.
Thế là Liễu thị và Phạm Nhàn đồng thời rất ăn ý mà im lặng, chìm vào suy tư riêng. Cả hai đều nhận thức rõ rằng đối phương không phải kẻ dễ đối phó, việc thử thăm dò nhau qua ngôn từ chẳng đem lại kết quả gì, đã vậy thì chi bằng dùng sự im lặng để đáp lại.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên có chút ngượng ngập, các nha hoàn hầu hạ đều câm như hến, thậm chí khi thay trà cũng rón rén hơn nhiều.
Chỉ có Phạm Nhàn và nhị phu nhân là không hề tỏ ra lúng túng, thỉnh thoảng cả hai nâng chén trà liếc nhìn nhau, ánh mắt như có như không mà lại dịu dàng, một sự dịu dàng đầy sắc bén, tựa như những nhát dao ẩn giấu trong vỏ bọc mềm mại.
Trong lòng Liễu thị dâng lên một cảm giác nặng nề, bà nhận ra thiếu niên trước mặt quả nhiên không phải người tầm thường, dù ở trong tình thế này thì cậu vẫn ứng biến một cách tự nhiên, không hề có chút căng thẳng hay rụt rè, sự chín chắn và điềm đạm của cậu còn hơn cả những bậc lão luyện.
Xem ra bốn năm trước, bà thực sự không nên nghe lời kẻ kia mà xúi bẩy vô cớ, khiến thiếu niên này coi bà là kẻ địch. Giờ đây mọi chuyện lại càng khó xử, nhiều thủ đoạn vốn đã nghĩ sẵn cũng không thể tùy tiện thi triển.
Trong bầu không khí im lặng như vậy, Liễu thị chợt cảm thấy mình đang đánh mất uy thế, dẫu sao xét về danh phận thì bà vẫn là bề trên, vì thế bà nhẹ hắng giọng mở lời: “Cha con hiện tại đang giữ chức hộ bộ thị lang. Lần này trở lại kinh, con định chuẩn bị cho kỳ thi khoa bảng năm tới hay trực tiếp vào hộ bộ làm việc ?”
Phạm Nhàn mỉm cười đáp: “Con sẽ nghe theo sự sắp xếp của cha.” Cậu ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Chỉ là không biết khi nào cha sẽ về.”
Nói thật lòng Phạm Nhàn có một số người rất muốn gặp ở kinh thành này, tất nhiên vị phu nhân trước mặt nằm trong số đó, ngoài ra còn có thầy Phi Giới và cô em gái Nhược Nhược, nhưng người mà cậu tò mò nhất chính là cha ruột của mình.
Cậu thật sự hiếu kỳ năm đó Tư Nam Bá đã làm cách nào để khiến mẹ cậu, nữ chủ nhân của nhà họ Diệp giàu có bậc nhất thiên hạ để mắt đến. Trong sâu thẳm tâm trí, cậu chỉ nhận người phụ nữ đã khuất kia là mẹ nhưng lại không hề muốn công nhận Tư Nam Bá là cha, đây có lẽ là một cảm xúc kỳ lạ nào đó vốn tồn tại trong lòng của người đàn ông.
“Cha con sẽ về ngay thôi.”
Vừa nói xong thì từ phía cửa nội viện bỗng vang lên tiếng xôn xao, các nha hoàn vội vã chạy ra tiếp đón ai đó nhưng dường như không kịp ngăn lại, một thiếu nữ đã bước vào phòng.
Thiếu nữ này không được coi là xinh đẹp rực rỡ nhưng giữa hàng lông mày lại toát lên vẻ thanh sạch hiếm có, một loại khí chất yếu đuối pha chút lãnh đạm bẩm sinh. Tuy nhiên sự lãnh đạm này không phải kiểu mỹ nhân băng giá hay thường miệt thị những thứ tầm thường xung quanh mà đó là một sự dửng dưng phát sinh từ một lòng tự tin chưa thể lý giải, một cảm giác chống đối với thế giới xung quanh.
Trong lòng Phạm Nhàn khẽ động, thầm nghĩ cảm giác lãnh đạm này xuất hiện trên khuôn mặt của một thiếu nữ trong gia đình quý tộc thật sự không hợp chút nào.
Thiếu nữ nhìn thẳng vào Phạm Nhàn, vẻ lạnh lùng giữa hai lông mày dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất không dấu vết, thay vào đó là hai gò má nàng bắt đầu ửng hồng, đôi môi hé mở định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói. Nàng lùi lại một bước, nhẹ nhàng chỉnh lại tà áo rồi nghiêng người cúi chào, giọng nói mềm mại và đầy phép tắc:
“Bái kiến huynh trưởng.”
Phạm Nhàn mỉm cười, đưa tay ra như thể đỡ lấy: “Nhược Nhược, không cần đa lễ.”
Hai ánh mắt chạm nhau, trong suốt không vướng một chút bụi trần, chỉ còn lại nụ cười nhẹ nhàng. Bao nhiêu năm qua lại qua thư từ, có lẽ trên đời này người hiểu rõ nhất về nhau chính là đôi anh em này.
Chỉ tiếc một âm thanh của đứa trẻ thiếu tinh tế đột ngột vang lên, làm gián đoạn khoảnh khắc anh em đoàn tụ sau mười năm.
“Ê, ngươi chính là Phạm Nhàn ?”
Phạm Nhàn quay lại nhìn vào thiếu niên vừa bước qua ngưỡng cửa, thiếu niên này hơi mập, trên mặt trái có vài nốt ruồi đen khiến người ta cảm thấy khó chịu, một khuôn mặt đầy vẻ bực bội nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt đầy chán ghét.
Nhận xét
Đăng nhận xét