Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 16: Quý nhân
Phạm Nhàn giật mình, vốn tưởng nơi này rất thiêng liêng và yên tĩnh, thể mà lại vang lên một tiếng quát lớn khiến cậu không khỏi kinh ngạc. Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra trong Miếu Khánh có người, đứng chắn trước mặt cậu là một người đàn ông trung niên, đôi mắt sâu hoắm, mũi khoằm như mỏ diều hâu, trên khuôn mặt thoáng vẻ âm u, lạnh lẽo.
Phạm Nhàn cảm thấy hơi khó chịu trong lòng khi đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu thầm nghĩ theo bao nhiêu kinh sử tử tập mà cậu đọc, bao nhiêu quy củ chốn hoàng thành mà cậu thuộc thì Miếu Khánh này vốn là nơi mà ai cũng có quyền lui tới. Ấy vậy mà người này lại nấp sau cánh cửa hù dọa, không chỉ thế còn bày ra dáng vẻ như chim ưng săn thỏ, đúng là thái độ không thể chấp nhận.
Ai muốn làm thỏ chứ.
Phạm Nhàn nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Giọng của các hạ lớn như thế, không sợ làm điếc tai người khác à."
Không ngờ người đàn ông trung niên kia lại nghiêm nghị đến lạ thường, gã lập tức đẩy một tay về phía cậu, thấp giọng quát: "Mau mau lui ra ! Trong miếu đang có người cầu phúc, không được làm phiền !" Hiển nhiên cách ăn mặc của người này là tùy tùng của một gia đình giàu có, thế nhưng giọng điệu lại đầy khí chất quan cách, như thể đã quen ra lệnh.
Phạm Nhàn thì lại chẳng nhận ra điểm khác thường ấy. Từ nhỏ theo thầy Phí đi đào mộ nên có chút bệnh sạch sẽ nhẹ, cậu cau mày nhìn bàn tay của đối phương đang ngày càng gần mình, hai tay bắt chéo, nắm chặt cổ tay đối phương.
Một tiếng bốp vang lên.
Một lớn một nhỏ đều kinh ngạc nhìn nhau, họ nhận ra rằng chiêu thức của cả hai lại giống hệt nhau, như hai con rắn quấn lấy, không cách nào tách ra được nữa.
Người đàn ông trung niên khẽ nhổ khạc, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, một luồng nội lực âm thầm nhưng mãnh liệt như sóng lớn ùn ùn tràn ra, từ cổ tay truyền thẳng vào cơ thể Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn không ngờ lại tình cờ gặp phải một cao thủ đến vậy, bỗng nhiên sau lưng cậu nóng rực lên, dòng chân khí bá đạo vốn đã yên ắng nhiều năm bất ngờ bừng tỉnh, từ đan điền bộc phát ra, mạnh mẽ đối kháng lại nội lực của đối phương.
Một tiếng ong nhẹ vang lên, bụi đất trên bậc đá bị luồng ám kình của hai người va chạm mà bốc lên, tạo thành một quả cầu bụi kỳ lạ, chỉ chốc lát là tan biến.
Cả hai người đều bị đẩy lùi vài bước, người đàn ông trung niên đưa tay lên che miệng, khẽ ho hai tiếng. Phạm Nhàn thì lại giữ nét mặt lạnh lùng, dường như chẳng có vấn đề gì xảy ra.
Người trung niên lạnh lùng nhìn cậu rồi trầm giọng nói: “Tuổi còn trẻ mà đã có chân khí bá đạo đến vậy, ngươi là công tử nhà ai ?”
“Ông quan tâm ta là ai làm gì chứ, ta chỉ muốn vào Miếu Khánh để cầu phúc, ông dựa vào đâu mà ngăn cản ?” Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn đối phương, ánh mắt đầy vẻ bất mãn.
“Trong miếu có quý nhân, thiếu niên ngươi cứ đợi một chút.” Lúc này người trung niên đã nhận ra chiêu thức của Phạm Nhàn có phần giống với mình, gã thầm nghĩ có lẽ cậu thiếu niên này là công tử nhà nào đó trong Kinh Đô, thậm chí có thể có mối quan hệ với gã, vậy nên sát ý trong lòng dần dần lắng xuống.
Ánh mắt Phạm Nhàn thoáng lóe lên một tia giễu cợt: “Luật pháp của Khánh quốc chẳng có điều khoản nào quy định phải xếp hàng để vào lễ miếu cả.”
Người trung niên cau mày, cảm thấy thiếu niên này thật sự đáng ghét, gã hất mạnh tay áo, quay người bước vào trong miếu, để lại Phạm Nhàn bị chặn lại ngay trước cửa.
Phạm Nhàn vừa định mở miệng nói nhưng trong ngực bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu, nơi cổ họng ngọt lịm rồi chát đắng, cậu vội vàng rút chiếc khăn tay từ trong tay áo rồi đưa lên che miệng. Lúc trước khi hai luồng ám kình va chạm, may mắn là vào thời khắc then chốt thì ngón trỏ tay phải của cậu đã âm thầm búng vào mạch môn của đối phương. Tất cả đều nhờ vào sự hiểu biết sâu sắc của cậu về cấu tạo cơ thể con người, vượt xa những cao thủ võ đạo thông thường, nếu không vết thương chắc chắn sẽ còn nghiêm trọng hơn.
Ánh mắt cậu dừng lại trên cánh cửa gỗ nặng nề trước mặt, không tự chủ mà thoáng lộ ra chút kiêng dè, dường như cánh cửa này không phải thứ mà cậu có thể dễ dàng đẩy mở và lúc này cậu cũng không dám thử lại lần nữa.
Phạm Nhàn khẽ ho hai tiếng, trên gương mặt tuấn tú giờ đã tăng thêm vài phần cứng cỏi, kiên nghị, biết rằng không thể đấu lại đối phương nrên cậu đành chấp nhận lùi bước, tạm thời rời đi, chờ cơ hội khác. Thế nhưng ngay khi cậu xoay người định rời đi thì bỗng nhiên cánh cửa gỗ phía sau mở ra lần nữa. Người đàn ông trung niên vừa rồi khiến cậu bị thương đứng ngay đó, lạnh lùng nói: “Lão gia có lệnh, thiếu niên có thể vào trong nhưng chỉ được đi đến điện phụ để cầu phúc, tuyệt đối không được bước vào chính điện.”
Nói xong, ông nhấn mạnh thêm một câu: “Nhớ rõ, không được vào chính điện, nghe rõ chưa ?”
Phạm Nhàn quay người lại, nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên rồi lại nhìn vào Khánh Miếu đầy vẻ thâm sâu khó lường. Cậu khẽ nhíu mày, vung nhẹ hai tay áo, không nói thêm một lời, chỉ bước qua bậc cửa cao và tiến thẳng về phía điện phụ mà không ngoái đầu lại.
Người đàn ông trung niên nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, thấy cậu dù vừa trải qua một thất bại nhưng vẫn không hoảng hốt, không nóng nảy, không sợ hãi mà cũng không lùi bước, vẫn giữ vững mục tiêu ban đầu, từng bước tiến về phía trước. Trong ánh mắt của gã thoáng hiện lên một tia tán thưởng khó giấu.
Người đàn ông trung niên đóng lại cánh cửa miếu, chau mày nhìn quanh một lượt, trong lòng thầm nghĩ mấy đứa nhãi con này lại để thiếu niên đó lọt được đến tận cửa miếu, tối nay phải nghiêm khắc dạy dỗ một trận mới được.
........
Miếu Khánh là một nơi yên tĩnh và trang nghiêm, người dân Khánh Quốc vốn là một dân tộc thực tế, nếu cần cầu phúc thì họ thà đến miếu Đông Sơn phía tây Kinh Đô để bái bà thần ban con hoặc những vị thần trông giống như tài chủ đất đai hơn.
Nhưng người dân Khánh quốc vẫn kính sợ trời đất mà Hoàng Đế lại được xem là thiên tử, con của trời, vậy nên Miếu Khánh trở thành nơi hoàng gia tế trời. Dù trong những ngày bình thường, Miếu Khánh vẫn mở cửa cho dân chúng nhưng hiếm ai dám đến đây. Cảm giác uy nghiêm, áp lực nặng nề này không phải là điều mà dân chúng muốn đối mặt.
Chính điện của Miếu Khánh giống hình dạng của Thiên Đàn, với hai tầng mái tròn xếp chồng lên nhau, đẹp đẽ vô cùng.
Người đàn ông trung niên đứng ngoài đại điện với vẻ mặt cung kính, nhìn vào bên trong, trong điện là một vị quý nhân đang khoanh tay sau lưng, ngắm nhìn những bức họa đầy màu sắc trên tường, người trung niên cúi đầu, thấp giọng nói: “Tuân theo ý của lão gia, thuộc hạ đã cho thiếu niên đó đến điện phụ.”
Vị quý nhân trạc bốn mươi tuổi, dung mạo không thể nói là uy phong lẫm liệt nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ tự tin, như thể trên đời không gì có thể qua được tay ông, chỉ là trong ánh mắt ấy lẩn khuất chút mệt mỏi, một nét mệt mỏi mà người thường khó nhận ra.
“Thiếu niên đó là con cháu nhà ai mà có thể đối chưởng với ngươi ?” Quý nhân mỉm cười hỏi, giọng điệu mang theo chút tò mò.
Dù võ nghệ của người trung niên cao cường nhưng trước mặt quý nhân này, gã thực sự chỉ như một tùy tùng, gã thành thật đáp: “Thuộc hạ không rõ nhưng vừa rồi đã báo lại cho lão gia. Chỉ là cách ra chiêu của hắn lại giống với....chiêu thức của hộ vệ trong phủ.”
Quý nhân nghe vậy thì có chút bất ngờ, khẽ nói: "Ồ ? Chẳng lẽ là người nhà của Lý Trị ?”
Người trung niên cười khổ: “Tuy thuộc hạ thường lười giao du với người khác, nhưng Thế Tử Tĩnh Vương thì vẫn nhận ra được.”
“Ồ.” Quý nhân quay đầu tiếp tục ngắm những bức bích họa trên tường. Những việc ông cần suy nghĩ mỗi ngày đã quá nhiều, hiếm lắm mới có được một khoảnh khắc nhàn rỗi như thế này nên ông không muốn để những chuyện vụn vặt làm phiền mình. Trước đó, việc cho phép thiếu niên kia vào điện phụ cầu phúc, chẳng qua chỉ vì ông thấy rằng đất nước có thêm một nhân tài trẻ tuổi cũng là điều đáng mừng.
Người trung niên đứng yên lặng bên ngoài đại điện, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía điện phụ.
Một lúc lâu sau, từ bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, quý nhân bất chợt cau mày nói: “Con bé đó không ở phía sau nghỉ ngơi, lại chạy ra điện phụ làm gì ?”
Người trung niên giật mình, lập tức vận nội lực lắng nghe động tĩnh từ hướng đó, gã cúi đầu, vẻ mặt hơi hổ thẹn đáp: “Quận chúa đã đến điện phụ.”
Quý nhân cau mày, giọng trách móc: “Hồ đồ....” Ông bỗng nhớ ra điều gì, sắc mặt thoáng thay đổi nói: “Ngươi qua đó xem sao, đồng thời...đưa thiếu niên kia đến đây để ta gặp.”
“Vâng.” Người trung niên nhận lệnh, chuẩn bị rời đi thì ngay lúc đó, từ bên ngoài miếu vang lên tiếng chim hót. Tiếng hót vừa dứt, cánh cửa miếu bị đẩy ra, một người mang vẻ mặt khẩn trương chạy vào, trên tay cầm một phong thư được niêm phong bằng sáp đỏ, vội vã đưa tới trước mặt ông.
Nhận xét
Đăng nhận xét