Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 15: Kẹo hồ lô và Miếu Khánh
"Diệp Khinh Mi ?"
Trong lòng Phạm Nhàn vô cùng chấn động, vô thức mà thầm đọc cái tên này. Cậu không bao giờ nghĩ rằng tên của mẹ mình lại xuất hiện trên bia đá trước Viện Giám Sát.
Ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng cậu lại cuộn lên những cơn sóng mạnh. Tại sao tên mẹ cậu lại xuất hiện trên bia đá trước Viện Giám Sát ? Dù cho ngày xưa tiểu thư của nhà họ Diệp là người giàu nhất thiên hạ, cũng không thể nào được hưởng đặc ân mà ngay cả Hoàng Đế cũng không có. Hơn nữa mẹ cậu đã chết một cách kỳ lạ, chắc chắn có liên quan đến các vương công quý tộc của Khánh Quốc, mặc dù Ngũ Trúc thúc đã nói tất cả kẻ thù của nhà họ Diệp đã bị diệt trong cuộc hỗn chiến mười năm trước, nhưng ai có thể đảm bảo rằng không còn ai trong triều đình mang thù hận của những kẻ thù đó ?
Cho dù đến nay, hiển nhiên Diệp Khinh Mi vẫn là một cái tên cấm kỵ, tài sản của nhà họ Diệp đã bị thu hết vào nội khố và những doanh nghiệp của nhà họ Diệp đã trở thành doanh nghiệp của hoàng gia.
Viện Giám Sát lại công khai đặt ba chữ "Diệp Khinh Mi" ngay trước cửa, mặc dù Ngũ Trúc thúc đã nói trên thế giới này rất ít người biết mẹ cậu tên là Diệp Khinh Mi nhưng những người nắm trong tay quyền lực hoàng gia Khánh Quốc chắc chắn biết, chẳng lẽ vị Viện Trưởng này lại quá táo bạo, không thèm để ý đến thể diện hoàng gia ?
Nhưng nhìn tấm bia đá thấp đó, cuối cùng Phạm Nhàn cũng hiểu được câu nói của Ngũ Trúc thuc khi còn ở Đạm Châu.
"Rất it người biết tiểu thư tên là Diệp Khinh Mi, những kẻ ngoài kia chỉ gọi nàng là tiểu thư, nhưng tên Diệp Khinh Mi, cho dù bây giờ thì chắc hẳn...cũng rất nổi tiếng ở Kinh Đô."
Phạm Nhàn xoa xoa tay, cúi đầu đi về phía trước, trong lòng nghĩ trước cửa Viện Giám Sát, nơi mà mọi người ở Kinh Đô đều sợ hãi lại đặt một tấm bia như vậy, tên Diệp cho dù bây giờ quả thật khó mà không nổi tiếng được.
Tất cả những suy nghĩ này chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu thu lại biểu cảm trên mặt, chỉnh lại tay áo và đi về phía đông mà không hề biểu lộ cảm xúc, như thể không nhìn thấy cái tên đó.
Chính vì nhìn thấy tấm bia này nên Phạm Nhàn không khỏi nghĩ đến cô con gái của Tể Tướng mà cậu sắp cưới. Theo lời cha thì hiện nay mẹ của nàng, Trưởng công chúa đang quản lý các sản nghiệp trước đây của nhà họ Diệp. Nếu như có thứ gì mà cậu cảm thấy lẽ ra phải là của mình thì đó chính là tài sản này, đó là một cảm giác rất tinh tế.
Trước đây Phạm Nhàn đã biết nhà của tiểu thư Lâm gia hiện đang ở đâu từ lời của Đằng Tử Kinh, nhưng cậu hiểu rõ thân phận của nàng. Kinh Đô này là nơi rồng cuốn hổ phục*, cậu tuyệt đối không dám lén lút đi gặp nàng, cậu đến Viện Giám Sát tìm thầy Phí Giới là để thông qua những phương tiện đặc biệt của Viện Giám Sát tìm cách gặp mặt nàng một cách sớm nhấ và cũng nhờ thầy giúp xem bệnh tình của nàng.
(*Rồng cuốn hổ phục: ý chỉ nhân tài ẩn dật, có tiềm năng)
Không ngờ Phí Giới lại không có mặt ở Kinh Đô, Phạm Nhàn cảm thấy hơi bực bội, chẳng lẽ cậu thật sự phải đợi đến đêm tân hôn mới biết nàng trông thế nào sao ? Không được, cậu tự nhắc nhở bản thân nhất định phải tìm cách "hỏi thăm", nếu có gì không ổn thì ít nhất cũng phải chuẩn bị sẵn để có thể chạy trốn.
Phạm Nhàn đi một lúc thì càng cảm thấy bực bội hơn, cậu buồn bã nhận ra rằng vì mới đến Kinh Đô nên cậu hoàn toàn không quen thuộc với các con đường, đã đi đi lại lại trên con đường Thiên Hà hai vòng mà vẫn không tìm được chỗ đậu xe ngựa của nhà mình.
Tình cờ Phạm Nhàn nhìn thấy một đứa trẻ vừa đi vừa cầm một chuỗi kẹo hồ lô, ngửi thấy mùi ngọt ngào đó, cậu lập tức cảm thấy vô cùng quen thuộc, vội vàng chạy tới giật lấy một quả và cắn một miếng, nhờ vào cảm giác khi ăn mà xác nhận rằng chuỗi kẹo này và chuỗi kẹo mà cậu ăn trước đây đều là từ cùng một sạp rồi mới mở miệng hỏi sạp hàng này ở đâu.
Đứa trẻ giật mình, còn tưởng bản thân gặp phải kẻ cướp kẹo hồ lô không che mặt, cuối cùng Phạm Nhàn phải dỗ dành nó bằng hai đồng tiền xu, khiến nó yên tâm và chỉ tay về một hướng.
Phạm Nhàn đi một đoạn đường rất dài theo chỉ dẫn, kết quả là phát hiện ra một sự thật đáng buồn rằng đứa trẻ đang trả thù cậu, nơi này rõ ràng không phải nơi cậu nên đến. Thực ra cậu đã đi đến rìa Kinh Đô nhưng Phạm Nhàn không hề biết điều này, nếu biết thì cậu chắc chắn sẽ tự hào về sức đi của mình nhưng lại buồn bã vì trí tuệ của mình.
Nơi đây rất hoang vắng, có một ngôi miếu.
Để tìm được một nơi hoang vắng như thế này trong thành Kinh đô phồn hoa như vậy quả thật không dễ dàng. Có lẽ nói là hoang vắng không chính xác, đúng ra là rất sạch sẽ, trên các đao và cột của ngôi đền không hề có một hạt bụi nào.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cấu trúc bằng gỗ đen trước mặt, không khỏi nhớ đến Thiên Đàn ở Bắc Kinh trong kiếp trước, chỉ là ngôi miếu này nhỏ hơn rất nhiều, nhìn có vẻ thiếu đi phần huyền bí liên quan đến mệnh trời nhưng lại thêm một phần khí chất thanh thoát của thế gian.
Cửa chính đối diện được sơn màu đen đậm, trông rất trang nghiêm, trên cánh cửa treo một tấm biển ngang, trên đó viết hai chữ: "Miếu Khánh".
Phạm Nhàn liếm sạch mẩu kẹo dính trên răng, nhìn lên hai chữ vàng tượng trưng cho sự thiêng liêng trên đầu, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Đây chính là Miếu Khánh, nơi duy nhất trong Khánh Quốc có thể giao tiếp với thần linh mờ ảo, là đền thờ mà hoàng gia cúng tế trời đất.
Khi còn ở Đạm Châu, Phí Giới từng nói rằng Thiên Đàn nằm cách ba dặm từ hoàng cung, lúc ấy Phạm Nhàn luôn tưởng rằng đó là khoảng cách ngoài ba dặm từ hoàng cung, hoàn toàn không nghĩ đến "ngoài ba dặm" lại là một tên gọi của một địa danh.
Phạm Nhàn há hốc miệng. Trước khi cậu đến Kinh Đô đã từng nghĩ rằng nếu mọi người trên thế gian này không thể tìm ra vị trí của Thần Miếu thì cậu nhất định phải đến Miếu Khánh, Thiên Đàn để xem thử, vì một nghi vấn quẩn quanh trong lòng cậu suốt mười sáu năm qua, không biết liệu có thể tìm được câu trả lời ở đây hay không.
Tại sao bản thân lại đến thế giới này ?
Trong những cuốn tiểu thuyết đời trước, Hạng Thiếu Long* có một lý do, sau này những người xuyên không cũng có lý do nhưng rồi đến sau này, người ta không còn cần lý do nữa.
(*Hạng Thiếu Long: do Cổ Thiên lạc thủ vai, nhân vật chính trong phim Cỗ Máy Thời Gian anh là một nhân viên của lực lượng VIPPU, là người thông minh và sở hữu kĩ năng giao tiếp. Sau khi chia tay bạn gái thì anh đã đồng ý tham gia dự án du hành thời gian với hi vọng bạn gái sẽ quay trở về bên anh. Sau khi trải qua vô vàn biến cố thì anh ở lại thời Chiến quốc và kết hôn với Cầm Thanh và Ô Đình Phương)
Nhưng Phạm Nhàn lại vô cùng hoang manh, cậu cần một lý do, một lý do để giải thích vì sao cậu đã chết đi mà lại có thể tái sinh vào thế giới này.
Cậu không thể ngờ rằng, chỉ vì đứa trẻ chỉ đường tùy tiện mà cậu lại đến được Miếu Khánh, sự nhận thức này khiến cậu cảm thấy một chút choáng váng. Có lẽ ẩn sâu trong lòng là một mối liên kết thần bí nào đó, một mối duyên kỳ lạ giữa Phạm Nhàn và Miếu Thần.
Cậu tin tưởng điều này, tin rằng chính mối duyên này xuất phát từ một cây kẹo hồ lô dẫn dắt cậu đến đây.
Phạm Nhàn bước tới, xung quanh yên tĩnh, Phạm nhàn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, có vẻ như đã lâu lắm không ai mở ra.
"Dừng lại !"
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
------
Thiên Đàn

Nhận xét
Đăng nhận xét