Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 13: Một mình

Trên suốt quãng đường đi, Phạm Nhàn cố ý sắp xếp để Đằng Tử Kinh ngồi cùng xe với mình, những lời này cũng không cần tránh mặt hắn, cậu nhíu mày nói: "Quả thực quá trùng hợp, ta vừa mới đến Kinh Đô, vốn dĩ chẳng thể vô cớ gây hấn với ai, ấy vậy mà Phạm Tư Triết lại đi theo ta cả ngày rồi đúng lúc xảy ra xung đột trong tửu lâu và rồi Thế Tử Tĩnh Vương cũng tình cờ có mặt ở đó. Loại trùng hợp này thật khó giải thích."

Đằng Tử Kinh mỉm cười đáp: "Tuy tiểu thiếu gia có phần ngang ngạnh nhưng bụng dạ không đến mức có quá nhiều mưu mô thâm hiểm, những chuyện như vậy, Nhị phu nhân chắc chắn không dám giao cho tiểu thiếu gia làm."

Hắn tiếp tục nói: "Nhị phu nhân chỉ có một đứa con trai nhưng thiếu gia lại không có năng lực, đọc sách không giỏi, học võ cũng chẳng thành, cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, gây chuyện khắp nơi, chính vì vậy mà Nhị phu nhân rất xem thường con trai mình."

Khóe môi Phạm Nhàn khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt: "Cũng chính bởi Nhị phu nhân biết con trai mình là kẻ vô dụng nên Liễu thị mới ra tay tàn độc với ta đến vậy...Làm mẹ thì luôn cứng đầu. Liễu thị....bà ta muốn mọi người bên ngoài đều nghĩ rằng đứa con ngoài giá thú của gia tộc Phạm chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, vô tích sự."

Đằng Tử Kinh nói tiếp: "Có lẽ thiếu gia chưa biết, chỉ cần tiểu thiếu gia ra ngoài thì kiểu gì cũng gây chuyện. Vì vậy Nhị phu nhân để tiểu thiếu gia đi theo ngài, căn bản không cần bày mưu tính kế, tự nhiên sẽ có chuyện để khiến ngài rơi vào rắc rối."

"Ý ngươi là chỉ cần ta đi cùng nhóc đó thì sớm muộn gì cũng biến thành một kẻ ăn chơi đúng như những gì người đời đồn đại."

"Đúng vậy." Đằng Tử Kinh mỉm cười: "Nhị phu nhân tính toán rất đơn giản nhưng dường như lại cực kỳ hiệu quả."

Phạm Nhàn bật cười ha hả: "Liễu thị này đúng là thú vị....Bà ta đã mặc nhiên thừa nhận Tư Triết là một bãi mực đen, thế nên quyết tâm làm cho tất cả đều đen như nhau, thú vị, thú vị thật."

"Chỉ là không ngờ Thế Tử Tĩnh Vương cũng có mặt trong tửu lâu." Đằng Tử Kinh đáp lời: "Thiếu gia xử lý việc này rất khéo léo, tuy rằng trong lời nói có vẻ đã làm phật lòng một số văn nhân nhưng văn nhân mà, luôn có chút kiêu ngạo của riêng mình. Có lẽ người ở Kinh Đô sẽ cho rằng thiếu gia ngông cuồng nhưng điều đó vẫn tốt hơn nhiều so với việc họ nghĩ thiếu gia là kẻ vô dụng."

"Tạo dư luận thật sự quan trọng đến vậy sao ?" Phạm Nhàn cười nói: "Nhà họ Phạm đúng là miếng bánh thơm mà ai cũng thèm thuồng đến thế sao ? Liễu thị thực sự đơn giản đến mức như một người đàn bà nông cạn ư ?"

Cậu nhìn Đằng Tử Kinh rồi thản nhiên nói: "Đó đều là những vấn đề, nhưng thực ra chẳng phải vấn đề của ta."

Đằng Tử Kinh tò mò hỏi: "Vậy thiếu gia, vấn đề của ngài là gì ?"

Phạm Nhàn nhăn nhó, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ khổ sở: "Vấn đề của ta là đến tận hôm nay ta vẫn chưa biết mặt vị hôn thê của mình, cũng chẳng biết nàng có thực sự bệnh đến mức sắp chết hay không."

Xe ngựa dừng lại ở một ngõ hẻm bên đường Thiên Hà, nhìn ra xa thì các nha môn vẫn đang mở cửa làm việc, những tòa lầu với mái cong tựa phượng hoàng tung cánh, vút cao lên trời. Xa nhất là một căn nhà vuông vức, không có điểm gì nổi bật, đứng sừng sững ở đó, toát lên vẻ âm u đáng sợ.

Phạm Nhàn không để Đằng Tử Kinh đi theo, mặc dù có vẻ như người này đã quyết tâm đặt tiền đồ của mình vào vị thiếu gia này nhưng Phạm Nhàn tự nhận mình không phải Tống Thất Lực*, không có bản lĩnh thu phục lòng người. Dẫu sao Đằng Tử Kinh vẫn là thân tín của cha cậu, vậy nên có vài chuyện tốt nhất là không để hắn biết.

(*Tống Thất Lực: sinh năm 1948, đã bị bắt vào tù vì nhiều lần phát hành séc không đủ tiền, vi phạm "Luật Hối phiếu". Năm 1988, Tống Thất Lực gặp nhiếp ảnh gia La Chính Hồng và được tạo dựng hình ảnh là một "Đại Sư" có thể khai mở tầm nhìn cho người khác. Năm 1996, Tuyền Mỹ Phượng tổ chức họp báo tố cáo Tống Thất Lực lợi dụng tôn giáo để lừa đảo hàng chục nghìn tín đồ, khiến Tống Thất Lực từ vị trí thần thánh bị hạ xuống đời thường.)

Sau khi xác định lại phương hướng đến Viện Giám Sát, Phạm Nhàn đứng trước sạp kẹo hồ lô mà mua một xiên kẹo, cậu vừa gặm vừa đi về phía đó, chua đến mức ê răng nhưng lại không ngừng tấm tắc, cảm thấy thú vị vô cùng.

Cậu đi ngang qua một hiệu sách thì bước vào, liếc nhìn xung quanh, toàn là những cuốn kinh sử tử tập* đã đọc qua không biết bao nhiêu lần. Cậy vẫy tay gọi nhân viên lại, hạ giọng hỏi nhỏ: "Ở đây có Thạch Đầu Ký không ?"

(*kinh sử tử tập: đây là cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập)

Nhân viên nghe vậy thì lộ ra nụ cười đầy hàm ý, cũng hạ giọng đáp: "Khách quan, mời đi theo ta."

Không hề né tránh ai, nhân viên dẫn Phạm Nhàn đến một gian nhỏ ngay cạnh chính sảnh và lấy ra một bộ sách rồi đưa cho cậu. Phạm Nhàn nhận lấy, liếc mắt nhìn thấy không khác gì bản đã mua từ tay bà thím kia sáng nay, cậu gật đầu hài lòng và đưa tiền.

"Sách cứ để đây, lát nữa người trong phủ Phạm sẽ tới lấy." Cậu đã bảo em gái mang cuốn sách trước đó về phủ, còn mấy cuốn này cầm theo lại quá nặng, vậy nên Phạm Nhàn dự định lát nữa sẽ cho người trong nhà đến lấy.

Nhân viên bán hàng bối rối hỏi: "Phủ Phạm nào vậy ?"

"Phủ Tư Nam Bá." Phạm Nhàn nghĩ chẳng lẽ còn nhiều phủ Phạm khác trong Kinh Đô sao ? Cậu cũng không rõ, họ Phạm vốn là một đại tộc ở Kinh Đô, còn phủ Tư Nam Bá chẳng qua chỉ là một nhánh nhỏ. Nhưng nhờ có sự phù trợ của lão phu nhân trong mấy chục năm gần đây mà danh tiếng bỗng chốc lên cao, trở thành một trong những gia tộc nổi bật nhất của họ Phạm.

Nhân viên cung kính gật đầu, cẩn thận bọc sách lại rồi để vào kệ.

Phạm Nhàn tiện thể hỏi vài câu về việc bán sách, sau khi nghe câu trả lời thì trong lòng nổi cơn tức giận, cậu thầm mắng bọn thương nhân làm sách lậu, rủa chúng không còn đường mà làm ăn. Nhân viên thấy vị khách này mua sách xong lại không đi ngay, đành phải giữ nụ cười trên môi, tìm chuyện phiếm để nói cùng.

Trong lúc trò chuyện qua lại, tai Phạm Nhàn khẽ động, một sự thay đổi nhỏ mà người thường không thể nhận ra.

Cậu vừa mỉm cười trò chuyện vừa âm thầm vận khí trong cơ thể, khi dòng chân khí bắt đầu lưu chuyển, thính giác lập tức nhạy bén hơn hẳn, cậu đã nhận ra thứ mình đang tìm kiếm ngay giữa không gian tĩnh lặng của hiệu sách.

Hai hơi thở khác biệt so với những người dân thường.

Hơi thở ấy kéo dài, chậm rãi và sâu xa, rõ ràng là của người có nội lực. Phạm Nhàn đoán đây chắc chắn là người của cha phái đến để bảo vệ hoặc giám sát mình, mày cậu khẽ nhíu lại.

Nhân viên thấy vị khách trẻ tuổi này đột nhiên nhíu mày, trong lòng thoáng lo lắng. Tuy trong mắt người nhân viên thì ngay cả thiếu niên này khi nhíu mày cũng đẹp mắt vô cùng nhưng vẫn không khỏi bất an, sợ rằng mình đã lỡ lời điều gì.

.......

Từ cửa sau hiệu sách bước ra, Phạm Nhàn chắc chắn hai kẻ bám đuôi đã bị mình thành công cắt đuôi, trong lòng cậu không khỏi dâng lên chút đắc ý, thầm nghĩ những thứ học được từ Phí Giới khi còn nhỏ cuối cùng cũng có đất dụng võ, đặc biệt là kỹ năng phản theo dõi ngoài trừ việc dùng độc.

Hòa vào dòng người trên con đường lát đá xanh ở phố Thiên Hà, ánh mắt cậu quét qua những tòa lầu hai bên đường, kiến trúc ở đây mang đậm nét cổ kính, đặc biệt là dọc hai bên đường có một dòng nước chảy nhẹ nhàng. Muốn bước từ đường lớn vào các nha môn thì phải đi qua những chiếc cầu gỗ nhỏ bắc ngang dòng nước ấy.

Dòng nước chậm rãi, phẳng lặng như gương, phản chiếu bóng dáng cây cầu nhỏ và những nhánh cây xanh rủ xuống mặt nước, quang cảnh tĩnh lặng và đẹp đến nao lòng, đôi khi có những cánh hoa đào từ xa bay theo gió rơi xuống, lững lờ trôi trên mặt nước.

Phạm Nhàn bước chậm rãi bên lề đường, mắt dõi theo dòng nước chảy bên dưới, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười thư thái. Những ngày ở Kinh Đô, lúc nào cậu cũng phải đối mặt với những chuyện phức tạp, trái ngược hoàn toàn với mong muốn ban đầu khi bắt đầu hành trình này. Đầu óc đã mệt mỏi vì phải suy tính quá nhiều nhưng giờ được ngắm cảnh xuân nơi Kinh Đô, lòng cậu bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tinh thần cũng được xoa dịu.

Khi đến trước cửa Viện Giám Sát, nhìn tòa lầu được xây bằng đá xanh xám xịt, Phạm Nhàn nhíu mày cảm thấy tòa lầu này quá xấu xí, hoàn toàn không hợp với những công trình cổ kính, tinh tế xung quanh. Nhưng khi nghĩ đến gương mặt chẳng mấy dễ nhìn của Phí Giới, cậu đành bất đắc dĩ chấp nhận, người thế nào thì nhà thế ấy.

Phạm Nhàn bước vào trong thì nhận ra có điều gì đó bất thường, những quan viên và "người qua đường" bên trong đều chăm chú nhìn cậu, hoặc có thể nói ánh mắt họ nhìn cậu chứa đựng một sự kỳ lạ khó tả.

Cậu thận trọng quan sát bản thân, chắc chắn rằng không có gì bất thường trên người mới ngẩng đầu lên. Tuy nhiên, ánh mắt tò mò của những người xung quanh vẫn không hề thay đổi. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên