Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 12: Trên xe ngựa

Thế Tử Tĩnh Vương là người trong hoàng tộc, đương nhiên hiểu rõ mối quan hệ sâu đậm giữa bệ hạ đương triều và gia tộc họ Phạm, y thoáng có chút đăm chiêu, bên tai nghe thấy trợ tá khẽ nói: "Chỉ là vị Phạm Nhàn ấy vừa gấp gáp vào kinh, hôm nay đã xuất hiện ở tửu lâu...Nói không quá phô trương thì cũng có phần lỗ mãng."

Thế Tử Tĩnh Vương phất tay cười nhạt: "Tuổi trẻ à, có chút khí thế hăng hái vẫn là điều tốt..." Giọng điệu của y thản nhiên, dường như hoàn toàn quên mất bản thân cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Nghĩ đến nụ cười thân thiện trên gương mặt của thiếu niên nhà họ Phạm, khóe môi Thế Tử khẽ nhếch, lộ ra sự thưởng thức: "Huống hồ lúc này nhà họ Phạm đang bận rộn chuẩn bị cho hôn sự đó, nếu Phạm Nhàn tỏ ra quá mức khiêm nhường thì lại không hợp lẽ cho lắm. Ta nghĩ sau hôm nay khắp kinh thành sẽ đều biết nhà họ Phạm có thêm một công tử tuấn tú, sáng sủa thế nào."

Đột nhiên y như bừng tỉnh, đưa tay vỗ trán bật cười: "Lúc trước mời ngươi làm trợ tá, đã nói rõ là chỉ được phép bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cha ta là một vương gia nhàn tản không bận tâm chính sự, ta làm con, tuyệt đối không thể bất hiếu mà quá bận lòng."

 "Nào, nào, uống rượu đi!" Y hồ hởi gọi mọi người trên bàn cùng nâng chén.

Mọi người trên bàn vội vàng hưởng ứng nhưng trong lòng lại thầm nghĩ nếu ngài thực sự cam tâm làm một thế tử nhàn tản, vậy tại sao lại thân thiết với nhà họ Phạm đến vậy và vì sao lại gần gũi với nhị hoàng tử như thế ?

........

Suốt chặng đường đều yên tĩnh, đi được một lúc thì Phạm Nhược Nhược bất ngờ bật cười khúc khích. Phạm Nhàn tò mò hỏi: "Chuyện gì mà vui thế ?"

Phạm Nhược Nhược khẽ vỗ ngực, lấy lại hơi thở rồi nói: "Muội lại nghĩ đến câu nói lúc nãy của ca ca, thật sự là sắc bén đến mức làm người ta không nhịn được cười."

"Câu nào cơ ?" Phạm Nhàn cau mày, thầm nghĩ hôm nay mình đã nói hơi nhiều ở tửu lâu, hoàn toàn trái ngược với nguyên tắc sống khiêm tốn mà cậu luôn tự đặt ra, cảm thấy không ổn chút nào.

"Chính là câu này....một đám suốt ngày vui chơi, gầy guộc như bộ xương bọc da, vậy mà vẫn cầm quạt phe phẩy, phải chăng đây chính là cái gọi là khí phách ?" Phạm Nhược Nhược bắt chước giọng điệu của cậu rồi lại không nhịn được mà bật cười.

Phạm Tư Triết ngồi bên cạnh cũng ngơ ngẩn cười theo nhưng phát hiện hai người kia chẳng ai để ý đến mình, trong lòng có chút bực bội.

Phạm Nhàn cười khổ nói: "Đúng là khí phách một điều rất đáng quý nhưng đâu phải độc quyền của người đọc sách. Vừa rồi trông thấy những kẻ tự xưng tài tử, ngẩng đầu nhìn trời, cất cao mũi ra vẻ ta đây, trong lòng ta thực sự không thoải mái. Một đám no đủ rảnh rỗi, chỉ biết nói chuyện hão huyền làm lỡ việc, nếu giỏi thì đừng đi thi khoa cử nữa, đừng ngồi chung với vị biên soạn họ Quách kia nữa. Quyền quý ư ? Nếu không đánh đổ được thì cũng phải đạp lên vài cái, chỉ dựa vào cái dáng vẻ mà họ bày ra, quả thật chẳng thấy được tương lai gì sáng sủa."

Phạm Nhược Nhược nghe đến đây lại không nhịn được cười, tự nhủ trong lòng chỉ có huynh trưởng của nàng mới có cách nói chuyện chẳng giống ai trên đời này, mà cũng chỉ có nàng mới hiểu được ý nghĩa ẩn sau những lời ấy thôi.

"Vừa nãy Thế Tử Tĩnh Vương ở bên cạnh, hẳn là ca ca đã phải kiêng dè trong lời nói." Phạm Nhược Nhược tò mò, muốn biết suy nghĩ thật sự của anh trai về đám tài tử kia.

"Không kiêng dè gì cả, chỉ là giọng điệu có phần mềm mỏng hơn thôi." Phạm Nhàn khẽ mỉm cười đáp: "Ta không phản đối thanh lâu, cũng không cho rằng tài tử thì không được bước chân vào thanh lâu. Nhưng ta luôn nghĩ khách làng chơi thì cứ nhận mình là khách làng chơi, nếu đã vào thanh lâu lại còn bày đặt làm tài tử thì chẳng khác nào kỹ nữ dựng bia đức hạnh, đúng là giả tạo vô cùng."

Phạm Nhược Nhược nghe vậy, khẽ đỏ mặt nói: "Ca ca nói chuyện thẳng thắn quá, có phần thô tục rồi." Trong lòng nàng, huynh trưởng mới thực sự xứng đáng với danh xưng tài tử, nhưng nếu nói thế thì chẳng phải tự mắng mình luôn hay sao ?

Phạm Nhàn bật cười ha hả: "Làm gì có người ngoài đâu mà phải kiêng dè." Đột nhiên cậu nghiêm túc nhìn em gái rồi nói: "Nhược Nhược nhớ kỹ, sau này gả cho ai cũng được nhưng đừng gả cho tài tử."

Cuối cùng Nhược Nhược không giữ được vẻ bình tĩnh, khẽ nhổ một cái: "Huynh lại nói linh tinh gì thế ?"

"Thế còn cái tên Hà Tông Vĩ kia, hiện giờ đang làm gì?"

Phạm Tư Triết ở bên cạnh nhanh nhảu đáp: "Là học trò của Thái Học, xuất thân nghèo khó nhưng nghe nói là học trò của đại học sĩ Tăng Văn Tường ở Quán Tập Hiền, cũng có chút tiếng tăm, có chút tài về làm thơ...Mọi người đoán kỳ thi khoa cử năm sau, ít nhất cũng phải đậu Tam Giáp*."

(*Tam Giáp: Là hạng 3 của các ứng cử viên đã vượt qua kỳ thi của triều đình)

Phạm Nhàn nhíu mày, quay sang nói với em gái: "Người này nhìn có vẻ chất phác nhưng thực ra rất giỏi nhẫn nhịn, cũng rất biết diễn. Ta không thích kiểu người này, sau này muội phải cẩn thận, cố gắng hạn chế qua lại với hắn."

Phạm Nhược Nhược không chút do dự gật đầu, trong lòng nàng thì Phạm Nhàn không chỉ là huynh trưởng mà còn là người thầy và chỗ dựa vững chắc nhất của mình.

Phạm Nhàn đang nghĩ về gã thư sinh mặt đen tên Hà Tông Vĩ kia, đối phương đã là một tài tử nổi danh ở Kinh Đô, nếu muốn đầu quân vào những gia tộc quyền quý thì hẳn sẽ có rất nhiều lựa chọn. Nếu không phải vì liên quan đến muội muội cậu thì hắn hoàn toàn không cần phải xen vào chuyện trước đó, muốn gây ấn tượng tốt với cậu sao ? Khóe môi Phạm Nhàn khẽ nhếch, một nụ cười đầy ý tứ hiện lên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã có thể nhận ra thân phận của mình, đồng thời nhìn thấu địa vị của mình trong lòng Phạm Nhược Nhược, xem ra tài tử được người đời ca tụng này quả thật không đơn giản.

Cậu quay đầu thì thấy Phạm Tư Triết đang bò lên cửa sổ xe, háo hức nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, lòng không khỏi cảm thấy một luồng lạnh lẽo lướt qua, Phạm Nhàn nói với Nhược Nhược: "Lát nữa muội và nó về phủ trước đi, ta muốn dạo thêm một chút ở Kinh Đô."

Phạm Tư Triết nghe vậy bèn rụt đầu vào, gương mặt lộ ra vẻ mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phạm Nhàn nhìn nhóc mà bất giác nghĩ đến bản thân mình năm mười hai tuổi đã phải đối mặt với những âm mưu ám sát đầy nguy hiểm, còn cậu nhóc này chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi thôi mà đã bị cuốn vào những chuyện hiểm ác như vậy. Một tiếng thở dài khẽ thoát ra: "Đệ còn nhỏ như thế này... Haizz, thật không biết nên nói gì cho phải."

Phạm Tư Triết nghe vậy thì không khỏi rụt người lại, trốn sau lưng Phạm Nhược Nhược, tuy vốn tính gan dạ nhưng mỗi lần thấy nụ cười dịu dàng của Phạm Nhàn, nhóc đều bất giác cảm thấy sợ hãi: "Ngươi nói gì vậy ?"

Ban đầu Phạm Nhàn nghĩ rằng chuyện xung đột ở tửu lâu hôm nay là do nhóc con này cố tình sắp đặt, nhằm làm mình lộ ra một mặt không tốt trước Thế Tử Tĩnh Vương. Phải biết rằng ý kiến của phủ Tĩnh Vương có thể ảnh hưởng lớn đến việc kế thừa gia nghiệp của phủ Phạm sau này, mà tửu lâu là do Phạm Tư Triết chọn, sự việc cũng do nhóc con khơi mào. Thế nhưng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Phạm Tư Triết lúc này, Phạm Nhàn không khỏi nghi ngờ nhận định của mình, chẳng lẽ tất cả những gì xảy ra ở tửu lâu hôm nay, thực ra chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên ?

Chiếc xe ngựa chầm chậm lăn bánh, Phạm Nhàn hiểu rõ trong số sáu hộ vệ đi theo anh em cậu hôm nay, ít nhất hai người là do nhà họ Liễu cài vào, vì vậy cậu không nói thêm gì.

Từ đầu đến giờ Phạm Nhược Nhược vẫn im lặng, cúi đầu không nói, trong lòng nàng nghĩ đến những chuyện rối ren trong gia đình, bất giác cảm thấy có chút phiền muộn.

Khi xe ngựa dừng lại ở con phố trước cổng phủ Phạm, Nhược Nhược cùng em trai vào trong phủ, còn Phạm Nhàn thì tiếp tục chuyến du ngoạn Kinh Đô của mình. Ban đầu, Nhược Nhược muốn đi cùng nhưng nghĩ đến những việc sắp làm, Phạm Nhàn chỉ có thể mỉm cười từ chối, trước khi đi cậu nhìn Phạm Tư Triết thêm vài lần rồi căn dặn rằng đừng để chuyện Hồng Lâu Mộng lộ ra ngoài. Chỉ là cậu cũng không dám chắc đối phương có nghe lời hay không.

Đằng Tử Kinh ngồi trong xe ngựa lặng lẽ nhìn tiểu chủ nhân của mình. Không biết từ khi nào, hắn đã tin rằng đi theo chàng trai mười sáu tuổi này chắc chắn sẽ có tiền đồ rạng rỡ, có lẽ vì mùa xuân ở Đạm Châu luôn dễ khiến con người ta mơ mộng hoặc vì hắn đã bị con người trước mặt lây nhiễm suốt quãng đường vừa qua, hay có lẽ là bởi cả hai đã đạt được một sự thỏa thuận nào đó.

Phạm Nhàn chống cằm, trầm tư một lúc rồi hỏi: "Ta xin cha điều ngươi về đây, e rằng trong một thời gian ngắn, ngươi sẽ không có cơ hội để ra mặt, đừng có trách ta đó."

Đằng Tử Kinh mỉm cười, cung kính đáp: "Thiếu gia không phải người tầm thường, đi theo thiếu gia nhất định sẽ có lợi."

Phạm Nhàn bật cười: "Ta thì có gì đặc biệt chứ ? Chẳng phải vừa nãy ở tửu lâu, cũng chỉ như một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, nói năng chẳng ra đâu vào đâu sao."

Đằng Tử Kinh ngẫm nghĩ, cẩn trọng đáp lời: "Thiếu gia, ta hiểu ý ngài muốn nói, ta cho rằng chuyện này không liên quan gì đến tiểu thiếu gia."

Xe ngựa dừng lại làm gió mát từ bên ngoài khe rèm lùa vào, sự trong lành làm người ta không khỏi thư thái tâm hồn. Phạm Nhàn nhìn Đằng Tử Kinh, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng hy vọng chuyện này thật sự không liên quan gì đến nhóc con đó."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên