Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 1: Bước vào phủ Phạm
Phủ Phạm nằm ở phía đông Kinh Đô, cách đường Thiên Hà một quãng khá xa, cũng chẳng thể nhìn thấy hoàng cung. Khu vực này toàn là nơi ở của các quan lớn quyền quý, không hề có chỗ dung thân cho dân thường nên không khí nơi đây lúc nào cũng tĩnh lặng. Trên con phố vắng vẻ, cách nhau khoảng hơn mười trượng có một cánh cổng phủ, trước mỗi cánh cổng đều có một cặp sư tử đá ngồi yên lặng, hàng chục cặp sư tử đá như thế cứ thế trơ mắt không chút cảm xúc nhìn chăm chăm vào những chiếc xe ngựa đi ngang qua phố.
Một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi lăn bánh trên con đường lớn, chẳng thu hút lấy một ánh mắt tò mò nào từ hai bên đường. Khi đi ngang qua Phạm phủ, chiếc xe ngựa hơi khó khăn xoay bánh rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh, xe ngựa dừng lại trước một cánh cửa hông dưới tán cây râm mát.
Phạm Nhàn vén rèm xe rồi vịn tay vào Đằng Tử Kinh mà bước xuống, trên gương mặt cậu không lộ chút biểu cảm nào, chỉ khẽ liếc nhìn xung quanh rồi gật đầu.
Một tiếng két khẽ vang lên, cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra, đám gia nhân bên trong nhanh chóng bước ra đón, bọn họ lén liếc nhìn Phạm Nhàn nhưng lại tỏ vẻ lúng túng, như không biết nên gọi cậu là gì hay hành lễ thế nào cho phải.
Phạm Nhàn chỉ mỉm cười, không nói gì rồi theo Đằng Tử Kinh bước qua cổng. Đám gia nhân thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay ra bắt đầu chuyển những hành lý chất đầy trên xe ngựa vào trong.
Bên trong đã có một tiểu đồng đã đứng đợi sẵn, khom người dẫn đường cho hai người. Cả ba men theo lối đi sâu vào trong phủ, càng vào sâu cảnh sắc càng hiện ra thanh nhã, có hòn non bộ, bãi cỏ phẳng, những nhành hoa rủ xuống bên dòng nước nông trong vắt, tạo nên một bức tranh phong cảnh tinh tế và tao nhã. Những vú bà lớn tuổi thỉnh thoảng xuất hiện suốt dọc đường, khi thấy có người đi qua thì đứng nép qua một bên, im lặng không dám gây ra chút xáo động nào, mọi thứ đều toát lên sự trật tự và cung kính.
Đi càng sâu vào trong nhưng vẫn chưa tới nội viện, Phạm Nhàn không khỏi trầm trồ trước sự rộng lớn và xa hoa của căn phủ ở Kinh Đô này, so với biệt phủ ở cảng Đạm Châu thì nơi đây quả thực lớn gấp hàng chục lần. Có thể sở hữu một dinh thự bề thế như vậy tại vùng đất tấc đất tấc vàng của Kinh Đô, đủ thấy quyền thế của cha cậu quả không phải tầm thường.
Nếu đổi lại là một người bình thường, lần đầu bước chân vào cánh cổng cao nhà rộng như thế này hẳn sẽ khó tránh khỏi cảm giác lo lắng, rụt rè, ngay cả Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng khi lần đầu tới phủ Vinh Quốc cũng không dám nói cười tùy tiện, sợ lỡ lời hay đi nhầm bước mà làm mất mặt mình và gia tộc.
Thế nhưng Phạm Nhàn không phải là người bình thường, cậu đã trải qua hai kiếp làm người, trải qua sinh tử luân hồi nên vô tình mang một chút khí chất tự tại và phóng khoáng hơn người. Hơn nữa từ lâu cậu đã quen với thân phận con ngoài giá thú của mình, Theo suy nghĩ của cậu ở kiếp trước thì cậu chẳng cảm thấy thân phận này có gì đáng xấu hổ, ngược lại người nên cảm thấy mất mặt phải là cha cậu mới đúng. Với suy nghĩ đó, việc quan tâm tới thể diện của phủ Phạm lại càng trở nên không đáng bận tâm.
Vì vậy cậu vẫn thong thả vừa đi vừa ngắm suốt dọc đường, trên mặt giữ nụ cười nhẹ nhàng, hoàn toàn không có chút e dè hay gò bó, dù trong nụ cười ấy có đôi chút vẻ bẽn lẽn nhưng cũng chỉ là lớp vỏ bọc mà thôi. Cậu đưa mắt nhìn ngắm khung cảnh trong phủ, không ngừng tấm tắc khen ngợi, cậu đưa tay chạm nhẹ vào tán lá khi qua những rặng liễu rủ, cậu cúi đầu ngắm những con cá vàng lấp lánh dưới nước khi bước trên cây cầu vòm bắc ngang mặt hồ cạn, cử chỉ tự nhiên đến lạ thường, hoàn toàn không để lộ chút gì gọi là kính sợ hay ngại ngùng.
Dáng vẻ thong dong của Phạm Nhàn suốt dọc đường đi không lọt khỏi ánh mắt của đám gia nhân trong phủ, những lời đồn thổi về “thiếu gia” đã truyền tai nhau hơn chục năm nay, giờ đây cuối cùng cũng hiện ra trước mặt họ. Dẫu chẳng thể nói rõ là tốt hay xấu nhưng tất cả đều cảm nhận được ở thiếu niên này một khí chất rất đặc biệt, một thứ phong thái khó dùng lời lẽ nào để miêu tả.
Khi tới trước nội viện, Đằng Tử Kinh khẽ nhắc nhở: “Thiếu gia, ta không thể vào trong nữa, ngài tự đi tiếp..…” Nghĩ một lúc, hắn vẫn không kìm được mà dặn dò thêm: “Thiếu gia nói chuyện...”
Đằng Tử Kinh đã âm thầm khâm phục vẻ bình thản, không màng vinh nhục của Phạm Nhàn suốt chặng đường nhưng nghĩ đến những sóng ngầm đấu đá trong phủ Phạm ở Kinh Đô, hắn lại muốn nhắc nhở điều gì đó, chỉ tiếc khi lời vừa thốt ra thì hắn mới nhận ra mình đã lỡ lời, hơn nữa cũng chẳng biết nên nói rõ thế nào cho phải.
Phạm Nhàn hiểu rõ hắn đang nghĩ gì, trong lòng cậu dâng lên một chút cảm kích bèn mỉm cười, chắp tay cúi nhẹ: “Đằng đại ca cứ yên tâm.” Sau đó, cậu còn dặn dò thêm về việc thu xếp hành lý của mình rằng tối nay có thể cần dùng đến nên làm như thế nào cho hợp lý.
Trong bối cảnh như hôm nay mà vẫn có thể ung dung tính toán đến chuyện buổi tối, đủ thấy tâm trí của thiếu niên đẹp trai này vượt xa những người cùng tuổi, Đằng Tử Kinh nhìn cậu mà lòng an tâm hơn đôi chút, mỉm cười gật đầu rồi cùng tiểu đồng rẽ sang viện bên để nghỉ ngơi.
Người dẫn đường lần này được đổi thành một nha hoàn, đó là một cô nương còn khá trẻ, Phạm Nhàn lặng lẽ bước theo sau nàng, tiến vào hậu viện.
Khi vừa vào đến nơi, một phụ nữ trung niên trên tay bưng một chậu đồng thau bước tới, bà hơi khom người hành lễ sau đó giúp Phạm Nhàn rửa mặt, bước trong chậu không nóng cũng không lạnh, nhiệt độ vừa đủ, thể hiện sự chăm chút tỉ mỉ của phủ.
Phạm Nhàn im lặng lau khô tay rồi đưa khăn lại cho bà, nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn.
Người phụ nữ trung niên nghe thấy hai chữ ấy thì vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, vội vàng có chút luống cuống, khom người lui xuống.
Phạm Nhàn chỉ mỉm cười, lúc này cậu mới nhớ ra rằng Kinh Đô không giống như Đạm Châu, thái độ khách khí của cậu đối với các nha hoàn tỷ tỷ khi đặt trong bối cảnh nơi đây lại có phần thừa thãi và không phù hợp.
Dù đã tới nội viện nhưng cậu không đứng trong chính sảnh mà bị dẫn tới đứng ở cửa phụ. Bức tường bên cạnh cửa được quét sơn trắng tinh, phía trên cổng có một mái hiên đen nhô ra, giản dị mà cổ kính.
Cậu đợi rất lâu mà vẫn không có ai ra tiếp đón. Phạm Nhàn thầm nghĩ có lẽ đây là cách phủ Phạm để ra oai với một đứa con ngoài giá thú như cậu, trong lòng cậu dần dâng lên chút bực bội nhưng nhanh chóng hít sâu một hơi, nén lại cảm xúc, ngước mắt nhìn mái hiên đen, cậu quan sát kỹ thì nhận ra kiến trúc cổ xưa này thực sự rất tao nhã.
Thực ra Phạm Nhàn đã hiểu lầm họ, những nha hoàn, vú bà đứng bên cạnh không phải cố ý lạnh nhạt với cậu, chỉ là họ biết rõ thân phận của vị thiếu gia này nên nhất thời không dám tiến lại gần. Thứ nhất là không biết nên gọi cậu thế nào cho phải, bởi cậu không phải là con trai do chính thất sinh ra. Thứ hai gia chủ còn chưa xuất hiện, họ thực sự không dám hành động tùy tiện. Nhưng lúc này, đã có người nhanh chóng đi báo tin cho gia chủ biết rồi.
Phạm Nhàn đợi một lúc rồi bật cười, cậu vẫy tay gọi nhóc nha hoàn dẫn mình vào đây.
Nhóc nha hoàn có gương mặt thanh tú, làn da mịn màng, tuổi đời còn rất trẻ, nhóc khẽ cất giọng lí nhí: “Thiếu...thiếu....có điều gì dặn dò ạ ?” Ban đầu nhóc định gọi là thiếu gia nhưng nghĩ đến những vấn đề xoay quanh thân phận của cậu thì chữ “gia” còn chưa kịp thốt ra đã bị nhóc nuốt ngược trở lại, khiến gương mặt đỏ ửng lên vì lúng túng.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của nhóc nha hoàn, Phạm Nhàn bật cười sảng khoái nói:
“Lấy cho ta một chiếc ghế.”
Nhóc nha hoàn nghe lời, đi vào trong sảnh khiêng ra một chiếc ghế gỗ, chiếc ghế khá nặng nên nhóc chút khó nhọc, thậm chí thở dốc nhẹ vì mệt.
Phạm Nhàn bước tới đỡ lấy chiếc ghế đặt xuống đất, mỉm cười nhàn nhã rồi đường hoàng ngồi xuống. Ngước lên nhìn mái hiên đen phía trên, cậu không buồn để tâm đến những ánh mắt xung quanh nữa.
Các nha hoàn, vú bà đứng bên cạnh đều không khỏi sửng sốt khi thấy cảnh này. Trong suy nghĩ của họ, khi bậc trưởng bối chưa xuất hiện thì hậu bối phải nghiêm túc đứng yên cung kính chờ đợi, đâu ra cái kiểu thản nhiên ngồi xuống một cách ngông nghênh, không chút kiêng dè như thế này ?
Từ hành lang phía xa vang lên những tiếng bước chân rất khẽ, nhẹ nhàng tựa như tiếng mưa rơi trên lá, theo đó là một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ, len lỏi trong không khí khiến tinh thần người ta như được thổi bừng sức sống. Phạm Nhàn quay đầu nhìn, chỉ thấy một vị phu nhân đang mỉm cười bước tới. Vị phu nhân ấy có dung mạo đoan trang, đôi mắt sáng đen như nước hồ thu, dáng đi uyển chuyển, tà váy khẽ đung đưa, những món trang sức vàng trên người khẽ rung phát ra âm thanh nhỏ nhưng không chút phô trương.
Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, từ từ đứng lên khỏi ghế.
Vị phu nhân nhướng đôi mày cong như nét vẽ, nụ cười nở nhẹ trên môi như ánh sáng bừng rọi cả khuôn viên, bà nhìn Phạm Nhàn từ xa và dịu dàng nói: “Nhàn nhi, đi đường vất vả rồi, cứ ngồi nghỉ đi.”
Phạm Nhàn cười ngọt ngào, lễ phép cúi chào: “Chào di nương.”
Nhận xét
Đăng nhận xét