Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 38: Rời khỏi Đạm Châu
Đằng Tử Kinh không thể nào ngờ nhiệm vụ mà Bá Tước giao cho lần này lại thuận lợi đến vậy, hắn vốn nghĩ rằng nếu Phạm Nhàn không có thân phận gì đáng kể, chắc chắn sẽ rất phản kháng khi phải tới Kinh Đô đối mặt với di nương, hẳn cậu sẽ tìm đủ mọi cách để ở lại Đạm Châu. Ai ngờ vị đại thiếu gia này lại thản nhiên đồng ý yêu cầu của Bá Tước.
Ngay từ sáng sớm, Đằng Tử Kinh đã biết được quyết định của lão phu nhân là sẽ ở lại Đạm Châu nhưng hắn cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần thiếu gia không có thân phận ấy đi cùng với hắn và những người khác về Kinh Đô là được, còn lão phu nhân thì nếu thích sống ở biển thì cứ ở lại đây mà dưỡng lão, dù sao Bá Tước cũng không yêu cầu phải di chuyển cả biệt phủ này về Kinh Đô lần này.
Ba chiếc xe ngựa đen dừng trước cổng chính của biệt phủ, ghế của người đánh xe được lót vải xanh, màu xanh đen hòa quyện vào nhau nhìn khá đẹp mắt. Cổng đã đầy ắp người dân Đạm Châu, họ nhìn thấy cảnh tượng chuyển nhà thế này thì tự nhiên xúm lại hỏi han,rồi cũng nhanh chóng biết được rằng đại thiếu gia Phạm gia hôm nay sẽ đi Kinh Đô.
Dù cho người dân Đạm Châu có nhiều khuyết điểm mà con người có, như ghen tỵ hay miệng lưỡi sắc bén nhưng mấy năm qua, họ đã quá quen với hình ảnh của vị thiếu gia Phạm Nhàn không giống ai này, thường xuyên thấy cậu đi dạo phố, hô hét trên mái nhà, không ít người cũng đã nảy sinh chút tình cảm. Nay nghe nói cậu sẽ đi đến Kinh Đô, nơi phồn hoa náo nhiệt, có lẽ sẽ không trở lại nữa, đương nhiên trong lòng họ cũng cảm thấy một chút tiếc nuối.
Một đám người tụ tập trước cổng biệt phủ của Bá Tước, chờ đợi lần cuối cùng để nhìn thấy Phạm Nhàn bước ra khỏi ngôi nhà này.
Nhưng chờ mãi, vẫn chẳng thấy gương mặt xinh đẹp với nụ cười dịu dàng quen thuộc.
Sân sau bận rộn đến mức như một tổ ong, Phạm Nhàn mỉm cười tựa vào cột nhìn các nha hoàn chạy qua chạy lại. Một nha hàon la lên: "Quên mang bàn chải đánh răng rồi." Tiếng gọi ấy khiến mấy nha hoàn khác phải tìm kiếm thêm một lúc nữa.
Kể từ khi đến thế giới này, Phạm Nhàn chẳng có phát minh gì lớn lao, chỉ đơn giản là làm cho những vật dụng quen thuộc trở nên tiện lợi hơn, cẳng hạn thay vì dùng bàn chải lông ngựa, cậu đã đổi thành lông heo và chiếc gối cứng ngắc trước kia giờ đã được làm mềm mại hơn nhờ bông vải, cậu còn tạo ra một cái vòi sen, treo ngay phía sau phòng ngủ.
Còn nhiều thứ khác nữa, nhưng hiện tại những gì cậu có thể mang theo đến Kinh Đô chỉ là một phần rất nhỏ.
Không biết bao lâu sau, khi những chiếc túi lớn cuối cùng đã được nhồi đầy lên chiếc xe ngựa phía sau, cuối cùng Phạm Nhàn cũng đỡ lão phu nhân, nở nụ cười tươi tắn, bước ra khỏi biệt phủ.
Sau khi chào tạm biệt bà con xung quanh, Phạm Nhàn không bất ngờ khi nhìn thấy Tư Tư với đôi mắt hơi đỏ ở giữa đám đông, chắc là nàng đã khóc suốt đêm qua.
Hôm nay Phạm Nhàn phá lệ mặc một chiếc trường bào, cậu khẽ vén áo, cúi người xuống, hành lễ trước lão phu nhân.
Sau khi đứng dậy, Phạm Nhàn lại dùng cách hoàn toàn không phù hợp với lễ nghi thời đại, ôm chặt lão phu nhân vào lòng, hôn mạnh lên trán bà, nơi đầy nếp nhăn rồi khẽ nói: "Bà nội, hãy tìm cho Tư Tư một chỗ gả đi, ít nhất cũng phải giống như Đông Nhi ấy."
Mọi người trong phủ coi như không thấy hành động quái dị của thiếu gia.
Lão phu nhân cũng bị làm cho hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ rằng cháu trai luôn điềm đạm và hiểu chuyện lại có thể làm ra những hành động bồng bột như vậy. Bà đánh vào trán cậu một cái rồi mắng: "Làm loạn gì vậy, chuyện này ta tự lo được."
Phạm Nhàn nhìn quanh một vòng, ánh mắt quét qua những khuôn mặt quen thuộc rồi mỉm cười, khẽ chắp tay hành lễ: "Những năm qua vất vả cho mọi người rồi."
Mấy nha hoàn, hạ nhân không dám nhận lễ, vội vàng tránh đi.
Lão phu nhân bỗng mỉm cười nói: "Đi đi, đừng để cha con ở Kinh Đô phải lo lắng, còn về Tư Tư.....nếu con sống ở Kinh Đô thuận lợi, ta sẽ cho nàng đi theo con."
Phạm Nhàn hơi ngẩn người, chưa kịp nói gì đã bị lôi vào xe ngựa một cách mơ màng. Khi bánh xe lăn trên đường, chiếc xe ngựa dần dần rời khỏi thành phố Đạm Châu.
Ánh sáng mặt trời tươi sáng, bầu trời xanh ngắt, mây trắng như tơ, thật đẹp.
Chiếc xe ngựa đi qua tiệm tạp hóa đã đóng cửa rồi đi qua quầy đậu hũ ở phía xa, Phạm Nhàn kéo rèm xe, nhìn người phụ nữ trẻ đứng bên quầy đậu hũ cùng đứa con gái nhỏ đã bắt đầu chạy lăng quăng, miệng lộ ra nụ cười nhẹ rồi ngả người trở lại ghế ngồi.
Dưới ghế là một chiếc hòm da đen cũ kỹ.
.......
Tiệm tạp hóa buôn bán kém nhất ở thành Đạm Châu cuối cùng cũng đóng cửa, người dân trong thành chỉ nói qua vài câu rồi thở dài, đoán rằng ông chủ mù đó chắc chắn sẽ sống những ngày tháng cô đơn và nghèo khó. Họ cũng không quên nói đến chuyện Phạm đại thiếu gia vừa rời khỏi thành, mọi người bắt đầu đoán già đoán non không biết vị Bá Tước kia sẽ sắp xếp công việc gì cho đứa con ngoài giá thú của mình khi nó vào kinh.
Lúc này, Phạm Nhàn đang nằm thư thái trong chiếc xe ngựa rộng rãi, chiếc xe ngựa này ở vị trí ngay giữa đoàn, đầy ắp chăn đệm do chính cậu chuẩn bị, mềm mại đến mức chẳng cảm nhận được sự xóc nảy. Đương nhiên cậu cũng có thể đoán được lý do thực sự mà cha muốn cậu vào kinh, vì vậy đã mời Đằng Tử Kinh, thủ lĩnh đội hộ vệ vào trong để trò chuyện.
Đằng Tử Kinh ngồi đối diện với cậu với vẻ mặt lạnh lùng, đôi chân không biết nên đặt đâu cho phải, sợ làm bẩn chiếc chăn trắng tinh phía dưới, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Có vẻ như vị thiếu gia này cũng chẳng khá hơn gì mấy so với mấy tên thiếu gia ở kinh đô, đều là kiểu tiêu tiền như nước.
Phạm Nhàn duỗi lưng, nhắm mắt lại thư giãn rồi mở mắt nhìn vào người đàn ông trung niên có thực lực này, cười nhẹ hỏi: "Đằng đại ca, giờ đã rời xa Đạm Châu khá lâu rồi, liệu có thể cho ts biết rõ, rốt cuộc vì sao cha lại bảo ta vào kinh không ?"
Đằng Tử Kinh có vẻ do dự, hình như có điều gì đó khó nói.
Phạm Nhàn mỉm cười, đôi mắt trong sáng như nước hồ, nhìn vào mắt hắn rồi nhẹ nhàng nói: "Ngài cũng biết xuất thân của ta, nên ta không thể không lo lắng."
Đằng Tử Kinh gượng cười, đáp lễ đầy tôn kính: "Thiếu gia không cần lo lắng, lần này lão gia đưa thiếu gia vào kinh là muốn chuẩn bị cho thiếu gia một con đường sự nghiệp."
Phạm Nhàn vẫy tay, lắc đầu nói: "Trong xe này chỉ có hai chúng ta, cần gì phải giấu giếm." Bỗng cậu cười lên: "Nếu ngươi không chịu nói, có khi ta nhảy khỏi xe mà chạy mất đấy."
Đằng Tử Kinh cười theo: "Thiếu gia đúng là thích đùa."
Chưa kịp dứt lời, Phạm Nhàn đã lạnh lùng cắt ngang: "Đôi khi ta không thích đùa đâu."
Đằng Tử Kinh giật mình, lòng thầm nghĩ liệu thiếu gia này có đang nói thật không ? Nếu thật sự không muốn vào kinh thì ai cũng đoán được điều đó, vậy khi ở Đạm Châu, trước mặt lão phu nhân lại không có ý kiến gì phản đối ? Hắn nhìn vào thiếu niên với vẻ ngoài dịu dàng trước mặt, càng lúc càng cảm thấy người này không hề đơn giản.
Đương nhiên Phạm Nhàn không thực sự định nhảy khỏi xe, mặc dù cậu cũng biết vào kinh sẽ chẳng có gì tốt đẹp nhưng cuộc sống sung túc bao năm qua đã khiến cậu mất đi dũng khí để mạo hiểm, làm sao có thể đi sống trong núi rừng hoang vu, ăn khổ cực như kiểu giang hồ được ? Điều đó hoàn toàn không hợp với tính cách của cậu.
Cậu đến thế giới này là để hưởng thụ cuộc sống.
Hơn nữa cậu cũng rất muốn đến Kinh Đô một lần, vì vậy khi Tư Nam Bá cử người đến đón, cậu cũng chẳng nghĩ đến việc phản đối. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không tò mò về những gì ẩn giấu đằng sau chuyện này.
Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Đằng Tử Kinh không thể chịu đựng được không khí lạnh lẽo trong xe mad mở lời: "Thiếu gia, lý do lần này lão gia vội vàng đưa thiếu gia vào kinh là vì ông ấy đã chuẩn bị một hôn sự cho thiếu gia."
Phạm Nhàn nhìn hắn, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Hôn sự ?"
Nhận xét
Đăng nhận xét