Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 36: Đi Kinh Đô ?

Lúc này những gia nhân theo Đằng Tử Kinh đến Đạm Châu đang lang thang trong các con phố nhỏ để mua trà lài, một đặc sản nơi đây. Bá Tước đại nhân ở kinh đô rất nhớ mùi vị trà quê, trước đây toàn là lão phu nhân trong biệt phủ nhờ người mua rồi gửi đến Kinh Đô, nhưng lần này phủ Bá Tước đã cử người đến tận nơi, tiện thể mua luôn một mẻ mang về.

Tổng cổng có ba chiếc xe ngựa và bảy người được cử đi do Đằng Tử Kinh làm thủ lĩnh xuất phát từ phủ Bá Tước.

Nhưng Đằng Tử Kinh không tham gia vào thú vui dạo phố nhàn nhã như những tên người hầu kia mà vẫn đang ngồi trong quán rượu, mồ hôi chảy không ngừng, thời tiết Đạm Châu nóng hơn kinh đô rất nhiều. Theo lý thì hắn phải đến biệt phủ chào lão phu nhân trước khi vừa đến nơi nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lần này, Đằng Tử Kinh cảm thấy hơi chột dạ nên viện cớ sai người đi mua trà lài, còn mình thì ngồi đây trấn an tinh thần.

Vị quản gia thứ hai được cử đến Đạm Châu mấy năm trước đã mất tích không rõ tung tích, sống chết ra sao chẳng ai biết. Mọi người trong phủ Bá Tước đều ngầm hiểu rằng giữa phủ ở Kinh Đô và phủ ở Đạm Châu tồn tại mâu thuẫn không thể hòa giải, dù ở Đạm Châu chỉ có duy nhất Phạm Nhàn nhưng tin đồn lan truyền trong phủ khiến ai cũng không khỏi nghi ngờ rằng người quản gia thứ hai đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nếu thật sự như thế thì nhà họ Phạm ở Kinh Đô buộc phải xem xét lại đứa con riêng này, bởi vì năm xảy ra chuyện, Phạm Nhàn mới chỉ 12 tuổi, nếu muốn âm thầm khiến một người biến mất không để lại dấu vết thì chỉ có thể là do lão phu nhân ra tay. Điều này đồng nghĩa với việc lão phu nhân đứng về phía Phạm Nhàn và hiển nhiên cuộc sống của nhị phu nhân ở kinh đô sẽ chẳng dễ thở chút nào.

Đằng Tử Kinh liếc mắt nhìn tờ báo trên tường, nhận ra đó là số của một tháng trước, chính là tờ mà hắn đã đọc trong thư phòng của Tư Nam Bá. Trên báo cũng chẳng có gì mới mẻ, các nhân vật lớn ở Kinh Đô vẫn sống yên ổn, đại chiến giữa đại hoàng tử và Tây Hồ vẫn chưa có tin tức cập nhật, còn vụ con gái riêng của tể tướng đại nhân thì có vẻ cũng lắng xuống. Ít nhất dưới sự bảo hộ trực tiếp của hoàng đế bệ hạ thì đám ngự sử trẻ tuổi kia không thể đào bới thêm được gì.

Mục chuyện bên lề trên báo đang nối dài câu chuyện về mối tình đầu của viện trưởng đại nhân của Viện Giám Sát. Dù tờ báo này đứng sau là bệ hạ chống lưng nhưng nếu viện trưởng đại nhân đáng sợ, người được ví như ác thú ăn thịt người vẫn còn ở Kinh Đô thì đám biên tập viên kia chắc chắn không dám có lá gan mà khua môi múa bút như vậy.

Xem ra chuyến hồi hương nghỉ phép lần đầu tiên sau hai mươi năm của Trần viện trưởng, người rất được bệ hạ tin dùng vẫn chưa kết thúc. Và hoàng đế bệ hạ theo lệ thường sẽ không triển khai bất kỳ hành động lớn nào khi thiếu vắng viện trưởng.

Đằng Tử Kinh nhớ lại những lời dặn dò của Bá Tước đại nhân mà vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao việc đón vị thiếu gia không danh phận này về kinh lại phải gấp gáp đến vậy, lại còn bắt buộc phải hoàn tất trước khi Trần viện trưởng trở về, dù đã được căn dặn tỉ mỉ nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng cấp bách. Đằng Tử Kinh không dám chần chừ thêm, cho dù phải đối mặt với cơn giận dữ của lão phu nhân thì hắn cũng phải nhanh chóng đưa thiếu gia đi.... Đằng Tử Kinh lau mồ hôi rồi gọi người của mình mau chỉnh lại xe ngựa, sau đó hướng thẳng đến góc nhỏ của cảng Đạm Châu, nơi tọa lạc của biệt phủ Bá Tước.

.......

Hiếm khi Biệt phủ Bá Tước náo nhiệt đến thế, tất cả gia nhân, nha hoàn đều tụ tập đông đủ dưới sảnh lớn, tò mò quan sát đám gia đinh đứng giữa phòng, ai cũng biết những người này đến từ Kinh Đô, quả nhiên ngay cả quần áo màu xanh nhạt trên người họ cũng toát lên vẻ sang trọng và tinh thần khác hẳn. Vì Kinh Đô cách Đạm Châu rất xa, hai nhà vốn ít qua lại nên việc Kinh Đô phái nhiều người đến đây khiến các nha hoàn không khỏi đoán già đoán non rằng sắp có chuyện trọng đại xảy ra.

Đằng Tử Kinh trong bộ dạng vô cùng ngay thẳng dẫn thuộc hạ quỳ gối xuống sàn, hắn dập đầu mấy cái vang dội, cung kính gửi lời vấn an đến lão phu nhân rồi trình bày toàn bộ những lời dặn dò của Tư Nam Bá trước lúc khởi hành, sau đó hắn yên lặng đứng qua một bên, chờ lão phu nhân định đoạt.

Trong lòng Đằng Tử Kinh biết rõ địa vị thực sự của lão phu nhân trong nhà họ Phạm nên thậm chí hắn còn hạ thấp cả nhịp thở để thể hiện sự kính cẩn tuyệt đối, tuy nhiên ánh mắt của hắn không nhịn được mà lén liếc về phía thiếu niên đang đứng sau lưng lão phu nhân, nhẹ nhàng xoa bóp vai bà.

Thiếu niên ấy rất xinh đẹp, với hàng mi dài cong vút, đôi môi mỏng hơi ửng đỏ, cùng ánh mắt dịu dàng lấp lánh như biết nói, nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ nhầm rằng đó là một cô bé. Nhưng chính nụ cười tươi rói trên gương mặt cậu lại toát lên vẻ thân thiện, dễ mến vô cùng.

Và đương nhiên, đó chính là Phạm Nhàn.

Đằng Tử Kinh thầm thở dài trong lòng, một người đẹp tựa ngọc như vậy mà lại là đứa con ngoài giá thú không danh không phận, ông trời không công bằng mà. Nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ của Phạm Nhàn, Đằng Tử Kinh lại cảm thấy tâm trạng cũng sáng sủa hơn đôi chút, hắn đoán chắc cậu thiếu gia này dễ hầu hạ hơn vị ở Kinh Đô nhiều !

Lão phu nhân nghe xong những lời từ Đằng Tử Kinh thì khẽ cụp mắt xuống suy nghĩ, nột lát sau, bà nói với giọng nhẹ nhàng: “Ta biết rồi. Tử Kinh ngươi đi nghỉ ngơi đi, đường xa hơn ngàn dặm, vất vả cho các ngươi rồi.... Tư Tư, gọi lão Hoàng chuẩn bị nước nóng và cơm canh cho họ.”

Đám hầu cận lập tức đồng thanh đáp lời, những gia đinh đến từ Kinh Đô cũng nhanh chóng cúi đầu cảm ơn rồi ngoan ngoãn lui ra ngoài. Dù Đằng Tử Kinh lòng nóng như lửa đốt khi nghĩ đến thời hạn mà Bá tước đại nhân đã giao nhưng nào dám hé môi trước mặt lão phu nhân, hắn liếc nhìn cậu thiếu gia trông vẫn còn lạ lẫm với mình rồi rút lui.

Sảnh đường ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

“Con vừa rồi cũng nghe thấy rồi đấy, cha con bảo con vào kinh.” Lão phu nhân nhẹ nhàng đặt tay lên vai Phạm Nhàn, vỗ nhè nhẹ hai cái, ánh mắt đầy trìu mến: "Con nghĩ thế nào ?"

Phạm Nhàn vẫn giữ nụ cười thân thiện trên gương mặt nhưng trong lòng thì đang tính toán đủ đường, cậu cũng rất tò mò tại sao cha già lại gọi mình vào kinh lúc này mà chẳng  báo trước. Nếu bảo là muốn giúp cậu, một đứa con ngoài giá thú tìm một con đường công danh thì không hợp lý, khoa cử mùa xuân đã bắt đầu, cậu mà lên kinh cũng mất cả tháng, thế nào cũng không kịp tham gia.

Nghe lão phu nhân hỏi, Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi khẽ cười đáp: “Con chưa bao giờ đến Kinh Đô, dù rất tò mò nhưng lại hơi lo lắng một chút.”

Câu trả lời này nửa thật nửa giả, thật ra là cậu rất tò mò về Kinh Đô, về những con người ở đó, đặc biệt là nơi mẹ cậu đã từng sống và chiến đấu, nhưng thực ra cậu chẳng sợ gì cả, chỉ là một chút cảm giác mơ hồ về những điều chưa biết mà thôi.

“Vậy con có muốn đi không ?” Lão phu nhân mỉm cười, ánh mắt như thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu.

“Muốn ạ." Phạm Nhàn thành thật trả lời: "Từ nhỏ con đã sống ở đây, luôn muốn ra ngoài thử một lần.”

“À, vậy là không muốn ở bên bà lão nữa rồi phải không ?” Lão phu nhân làm vẻ mặt như chợt hiểu ra, trêu chọc.

Phạm Nhàn cười tít mắt, vui vẻ đáp lại: "Đúng vậy, đúng vậy, người đánh con một trận đi!” Rồi cậu nói tiếp: “Dù sao thì vừa rồi người chủ sự cũng nói rồi, lần này cha muốn chuyển toàn bộ biệt phủ về Kinh Đi, chắc chắn sẽ đi cùng người, con đâu có gì phải lo.”

Lão phu nhân khẽ lắc đầu, nắm lấy tay cậu, kéo cậu lại gần mình, nhẹ nhàng nói: “Ta không chịu nổi cái cảnh đường xá vất vả nữa, nếu con muốn đi thì cứ đi, ta ở lại Đạm Châu trông coi nhà cửa là được rồi.”

Phạm Nhàn ngạc nhiên, không ngờ bà nội lại không muốn quay về Kinh Đô, cậu không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy có chút nghẹn ngào trong lòng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên