Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 34: Ký ức đêm mưa

Tháng ba ở Đạm Châu, gió biển nhẹ nhàng như bàn tay của một người mẹ, mang theo hơi thở của mùa xuân lan tỏa khắp nơi, những bông hoa vàng nhỏ không biết tên nở rộ đầy sức sống trên các ngọn đồi. Nhà nào cũng hái những cánh hoa này để pha trà, vừa nhâm nhi tách trà nóng, vừa tụ tập trước cửa nhà tán gẫu với hàng xóm. Vì vậy mỗi khi bước chân trên phố Đạm Châu, người ta dễ dàng cảm nhận được hương thơm thoang thoảng trong không khí, mudi thơm ấy không nồng, không gắt mà chỉ nhẹ nhàng, thanh khiết, khiến tâm trạng người ta dễ chịu một cách lạ thường.

Tối đến, những cơn mưa xuân thường ghé qua mà không hề báo trước, chúng hòa vào làn gió mát, lặng lẽ thấm vào đất, phủ lên những mái nhà đen tuyền và con đường lát đá xanh của Đạm Châu một lớp nước mờ mờ, khiến cả thành như khoác lên mình một tấm áo mới đầy huyền ảo.

Tiếng mưa tí tách rơi trên tấm bạt ngoài tiệm tạp hóa, không lớn nhưng đủ để cuốn đi lớp bụi nhàn nhạt, làm cho tiệm trông sạch sẽ, tươi mới hơn hẳn. Nhưng hôm nay, tiệm tạp hóa lại đóng cửa, Phạm Nhàn đã khéo léo thông báo một câu với lão phu nhân ở nhà rồi mới lén lút chạy đến đây, cậu vừa bóc lạc vừa cùng Ngũ Trúc nhâm nhi rượu.

Mọi người trong phủ Bá Tước đều biết cậu chủ rất hay lui tới tiệm tạp hóa, tuy nhiên họ đều nghĩ rằng cậu đến đây là vì mê rượu ngon do người mù kia tự ủ. Một phần đúng là Phạm Nhàn thích uống rượu nhưng phần quan trọng hơn là cậu cần một lý do hợp lý để giải thích cho mối quan hệ thân thiết với Ngũ Trúc. Dẫu không thể hoàn toàn tránh ánh mắt tò mò của người khác, cậu vẫn cố gắng giữ mọi chuyện kín đáo nhất có thể.

Trên chiếc thớt đặt con dao phay, cả hai đều khô ráo, không một vệt dầu mỡ hay mảnh vụn thức ăn nào, hiển nhiên đã rất lâu rồi không có ai sử dụng đến.

Tiếng vỏ lạc vỡ lách tách vang lên, Phạm Nhàn ném một hạt lạc vào miệng rồi nhai chậm rãi, từng chút một nghiền nát thành lớp bột thơm phức, đợi đến khi hương vị béo bùi lan tỏa khắp miệng, cậu mới nhấc chiếc chén sứ nhỏ cỡ ba ngón tay, đưa lên môi rồi uống cạn.

Thứ rượu mà hôm nay cậu uống không phải là hoàng tửu quen thuộc mà là rượu cung tiến từ kinh đô gửi tới, nồng độ cao khiến Phạm Nhàn bất giác liên tưởng đến loại Ngũ Lương Dịch* nổi tiếng ở thế giới trước.

(*: là loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên, làm bằng năm loại lương thực)

Cậu không vội hỏi, bởi cậu hiểu Ngũ Trúc thúc là người thẳng thắn, sẽ chẳng để cậu phải chờ lâu.

Ngũ Trúc không ngồi đối diện Phạm Nhàn mà nép vào một góc tối trong căn phòng, tay cầm bát hoàng tửu, giọng nói trầm thấp và đều đều vang lên.

"Tiểu thư họ Diệp, tên là Diệp Khinh Mi. Ta là gia nhân của tiểu thư, nhiều năm trước ta đã cùng tiểu thư rời khỏi quê nhà...."

"Diệp Khinh Mi..." Lần đầu tiên Phạm Nhàn biết được tên của mẹ mình, một cảm giác ấm áp khó tả lan tỏa trong lòng cậu, Phạm Nhàn mỉm cười rồi lại nâng chén uống một hơi. đương nhiên cậu rất tinh ý không hỏi thêm.... về quê nhà ở đâu, bởi nếu Ngũ Trúc thúc muốn kể, y sẽ tự kể.

"Bọn ta từng sống ở Thành  Đông Di vài năm, tiểu thư bẩm sinh thông minh, cái gì cũng hiểu, lại có tấm lòng nhân từ, vì vậy từ năm 15 tuổi, tiểu thư đã bắt đầu kinh doanh ở Thành Đông Di. Nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên tiểu thư luôn ẩn mình sau màn, để quản gia đóng vai ông chủ thay mặt giao dịch."

Tay cầm chén rượu của Phạm Nhàn khựng lại giữa không trung, cậu không kìm được thắc mắc: “Làm ăn buôn bán với lòng từ bi thì có gì liên quan đến nhau ?” Cậu chẳng hề thấy bất ngờ khi mẹ mình vừa thông minh bẩm sinh, vừa có thể kiếm tiền ở tuổi mười lăm. Qua những gì đã nghe, từ lâu Phạm Nhàn đã đoán rằng mẹ cậu không phải là người có thể đánh giá qua lẽ thường.

Giọng nói lạnh nhạt của Ngũ Trúc vang lên:  “Vì tiểu thư thương cảm nhân gian khổ nạn quá nhiều, thích làm việc thiện, khi Thành Đông Di bị lũ lụt, người mở nhiều quán cháo nhất chính là tiểu thư, mà muốn làm từ thiện thì phải có tiền nên tiểu thư bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.”

Phạm Nhàn gật gù, cảm thấy lý do này rất hợp lý.

“Việc kinh doanh ngày càng phát đạt, dần dần có người để ý, phát hiện chủ nhân đứng sau các cửa hiệu là tiểu thư. Một số kẻ bắt đầu có ý đồ nhưng rồi đều bị ta giết.”

Ngũ Trúc kể chuyện rất bình thản như nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, thời điểm đó chắc chắn không hề yên bình như cách y nói, mẹ cậu là một thiếu nữ mới mười lăm tuổi, sở hữu khối tài sản lớn, tất nhiên sẽ khiến kẻ xấu nổi lòng tham. Nhưng nghĩ đến việc có một cao thủ hàng đầu như Ngũ Trúc bảo vệ, cậu lại thấy yên tâm, chẳng còn lý do gì phải lo lắng nữa.

Chợt nhớ ra điều gì, Phạm Nhàn cau mày hỏi: “Mẹ ta họ Diệp, thế lúc đó các người mở hiệu buôn mang tên Diệp gia à ?”

“Đúng.”

“Là Diệp gia sao !” Phạm Nhàn mặt mày ngạc nhiên, “Ta đã nghe qua cái tên này, nghe nói mười mấy năm trước, Diệp gia là cửa hàng lớn nhất thiên hạ, không ngờ lại là tài sản của mẹ ta.”

“Ta không biết Diệp gia làm ăn lớn đến mức nào." Ngũ Trúc bình thản đáp: "Đó không phải công việc của ta. Tiểu thư cho rằng ta giết người quá nhiều, nên đã kết thúc công việc kinh doanh ở Thành Đông Di rồi chuyển đến Khánh Quốc, sống ở kinh đô.”

Phạm Nhàn cảm thấy câu chuyện không đơn giản như vậy, chắn chắn phải có lý do hợp lý hơn để chuyển từ Thành Đông Di về kinh đô, nếu không chẳng có lý do gì lại bỏ đi sự nghiệp lớn như vậy.

Ngũ Trúc tiếp tục: “Sau khi đến kinh đô, tiểu thư lại bắt đầu làm ăn và công việc làm ăn của nàng cũng rất phát đạt. Sau này nàng gặp được một số người, trong đó có Tư Nam Bá. Dường như mọi người đều nghe theo nàng, làm theo ý của nàng, muốn thay đổi một số thứ nhưng lại xảy ra mâu thuẫn lợi ích với những người quyền quý trong Khánh Quốc.”

Ngũ Trúc ngừng một chút, “Một lần Khánh Quốc đang chiến tranh với phương Tây, phòng thủ ở kinh đô yếu đi, đúng lúc xảy ra một sự kiện lớn, ta lại không có mặt ở kinh Đ¥đô, những người tiểu thư có thể dựa vào cũng gặp vấn đề.... Tiểu thư bị đám quan lại giết hại. Khi ta quay lại Biệt Viện Thái Bình thì chỉ kịp cứu ngươi rồi bế ngươi đến Đạm Châu."

Phạm Nhàn biết rõ chuyện này và cũng hiểu rằng những “kẻ thù” của mẹ mình đã bị diệt sạch từ lâu, người đứng sau cuộc báo thù này hẳn là có liên quan đến người cha già và Viện Giám Sát.

Cảnh yên tĩnh kéo dài khiến tiếng mưa ngoài cửa hàng càng trở nên rõ ràng.

“Xong rồi ?” Phạm Nhàn nhíu mày hỏi, tự hỏi liệu cả cuộc đời mẹ mình chỉ có thể tóm gọn trong mấy câu ngắn gọn như vậy sao ? Bà làm những công việc gì, làm những chuyện gì khiến cả đám quan lại quyền quý Khánh Quốc phải đối phó với bà, sao lại có chuyện Phí Giới trong Viện Giám Sát khi nhắc đến mẹ mình lại tỏ ra kính trọng như vậy ?

“Cơ bản là....xong rồi.” Ngũ Trúc suy nghĩ một chút rồi mới trả lời.

Phạm Nhàn thở dài, nhận ra Ngũ Trúc không phải là người kể chuyện xuất sắc, trên khuôn mặt đẹp hiện lên một nụ cười mỉm buồn rồi tự biết phải hỏi thêm.

“Vậy mẹ tôi làm cái nghề gì ?”

“Đồ xa xỉ, vũ khí, tàu thuyền, lương thực, đại khái cái gì có thể kiếm được tiền thì làm cái đó.” 

Ngũ Trúc trả lời một cách rất thoải mái nhưng Phạm Nhàn thì giật mình khi nghe đến một từ, hai kiếp sống của cậu đã cho cậu đủ kinh nghiệm để hiểu rằng những người làm kinh doanh như vậy thường có một thế lực khổng lồ đứng sau mà mẹ cậu, một cô gái mồ côi lại có thể gây dựng một đế chế lớn đến mức này.

“Vậy sau khi mẹ ta qua đời, những công việc kinh doanh đó thì sao ?” Đây là câu hỏi mà Phạm Nhàn thực sự quan tâm, vì theo luật của Khánh Quốc, lẽ ra cậu là người duy nhất thừa kế khối tài sản khổng lồ đó.

"Nghe nói, toàn bộ việc kinh doanh của nhà họ Diệp đã được thu về nội khố của triều đình Khánh Quốc."

Phạm Nhàn cười khổ, lắc đầu, hóa ra nó đã trở thành tài sản của hoàng gia, cậu ngay lập tức từ bỏ ý định kiện tụng đòi gia tài rồi chuyển sang cười nói: "Chắc là cái tên Diệp Khinh Mi lúc đó rất nổi bật nhỉ, nghe nói khi mẹ ta vào kinh đô, bà còn đánh một trận với Tư Lệnh cẩm vệ quân đấy."

Ngọn đèn dầu trong phòng chợt sáng, chợt tối, Ngũ Trúc nghe xong lời của Phạm Nhàn thì có vẻ như nhớ lại một chút kỷ niệm, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng đầy ấm áp.

Phạm Nhàn hơi sững người, chiếc chén sứ trong tay cậu lăn qua lăn lại trên bàn, trong đầu thầm kêu lên: “Cười rồi....y thật sự cười rồi !”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên