Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 33: Ngũ Trúc soái khí

Ngũ Trúc là một người rất kỳ lạ và thần bí. Trong mắt Phạm Nhàn, cuộc đời của Ngũ Trúc thúc thật đáng thương, sống hơn ba mươi năm mà bên cạnh không có lấy một người bạn đời, ngoài bản thân mình ra thì thậm chí chẳng có ai để nói chuyện. Có những cư dân ở cảng Đạm Châu đến giờ vẫn còn nghĩ rằng Ngũ Trúc không chỉ là một người mù mà còn là một kẻ câm.

Đôi mắt của y luôn được che bằng một mảnh vải đen, Phạm Nhàn nghĩ bên dưới mảnh vải đó nhất định là một khuyết tật đáng sợ, nên y mới không muốn để người khác nhìn thấy.

Thầy Phí Giới gọi y là Ngũ Đại Nhân, hiển nhiên năm xưa Ngũ Trúc thúc từng lăn lộn trong chốn quan trường ở kinh đô, nhưng cách hành xử của y lại hoàn toàn không có chút "quan khí" nào, thậm chí còn rất ít bụi trần thế tục, trái lại còn có chút khí chất như một vị tiên không nhiễm khói lửa nhân gian.

Nghĩ đến đây, Phạm Nhàn theo bản năng nhìn y, sau khi hỏi xong câu vừa rồi thì Ngũ Trúc lại trở về với sự im lặng, lạnh lùng "nhìn" về phía chân trời nơi mặt biển lúc hoàng hôn, ánh sáng màu đỏ nhạt bao phủ lấy y, phản chiếu trên mảnh vải đen che mắt, tạo nên những màu sắc như ngọn lửa đang nhảy múa.

Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ, sau khi suy nghĩ rất lâu, cậu nhỏ giọnh hỏi: "Thúc, vừa rồi thúc nhìn mấy cảnh tượng giống như tiên sơn mà ngẩn người, chẳng lẽ thúc là người từ trên trời rơi xuống sao ?"

Hiện tại cậu có thể chấp nhận được chuyện nội công, thậm chí cũng mơ hồ tin rằng trên trời có mắt nên mới gặp phải kiếp này của mình. Nhưng nếu nói người bạn đồng hành bên cạnh suốt hơn mười năm bỗng biến thành một vị thần tiên bị giáng xuống từ chín tầng mây thì điều đó vẫn khiến cậu khó mà chịu nổi, xuyên không cộng tiên hiệp, chỉ có thể dọa cậu ngã lăn ra đất.

Ngũ Trúc lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ hơi nhớ lại nơi từng đi cùng tiểu thư trước đây."

"Thúc xác định thúc không phải là tiên nhân, mẹ ta cũng không phải tiên nữ ?"

"Thế giới này có thần tiên sao ?"

"Không phải có Thần Miếu à ?"

"Ai nói trong Miếu là thần tiên ?"

"Thúc, có phải thúc nhớ ra điều gì không ?"

"Không, ta chỉ là quên đi một vài chuyện, những chuyện không quan trọng."

Ngũ Trúc đứng lên, vẫn hướng về phía biển xa xăm khẽ gật đầu, dường như đang nói lời tạm biệt với nơi nào đó, sau đó nhẹ giọng nói: "Chúng ta về thôi, có vài chuyện ta có thể nói với ngươi rồi."

Phạm Nhàn mỉm cười nhẹ, biết rằng đối phương không hề quên lời hứa đó, chỉ cần cậu tròn mười sáu tuổi, y sẽ kể cho cậu nghe một số chuyện về mẹ mình.

Đến mép vách đá, cậu hít một hơi thật sâu, chân khí trong cơ thể bắt đầu chậm rãi lưu chuyển, cả cơ thể cậu áp sát vào vách đá, chân khí theo kinh mạch chạy đến lòng bàn tay, được ép ra bên ngoài cách bề mặt bàn tay chỉ một sợi tơ mỏng, sau đó đột ngột thu về trong cơ thể. Giữa hai bàn tay là chân khí được khéo léo hình thành một mặt tiếp xúc hơi lõm xuống, bởi chân khí vô hình nên có thể đảm bảo một sự kín hoàn hảo dọc theo mép bàn tay.

Bàn tay cậu bám chặt vào bề mặt nhẵn bóng của vách đá, dựa vào lực hút chân không, giữ chặt toàn bộ cơ thể cậu. Sau đó, khi chân khí được rút về, một bàn tay sẽ rời khỏi vách đá, cứ thế mà tiếp tục, Phạm Nhàn trông như rất nhẹ nhàng trèo xuống vách đá.

Nhìn thoáng qua, trông cậu giống hệt như Người Nhện.

Những người tu luyện võ đạo thông thường, bất kể chân khí trong cơ thể dồi dào đến mức nào cũng không thể làm được điều này. Phạm Nhàn có thể thực hiện được hoàn toàn là nhờ phương pháp tu luyện và cấu tạo cơ thể khác biệt của cậu, chưa kể đến lối suy nghĩ độc đáo của mình.

Trong thế giới này, tất cả cao thue tuyệt thế đều chỉ quan tâm đến hai chữ "thực" và "thế." Đương nhiên chữ "thực" nói về mức độ dồi dào của chân khí trong cơ thể, còn "thế" là một khái niệm hầu như chỉ có thể cảm nhận mà không thể diễn đạt, tương tự như cảnh giới. Còn những phương pháp phù hợp với tự nhiên thì từ trước đến nay luôn bị xem là thứ không đáng để các cao thủ thực thụ quan tâm.

Trong mắt Ngũ Trúc, cái gọi là “thực” và “thế”.... Thực ra chỉ là số lượng, chất lượng của chân khí và mức độ tinh chuẩn trong việc kiểm soát chân khí mà thôi. Hiện tại Phạm Nhàn sau mười năm được y dạy dỗ thì đại khái trình độ dao động giữa cấp ba và bảy rưỡi nhưng hầu như trong suốt bốn năm qua không có tiến bộ gì đáng kể.

Các cao thủ võ đạo thường mặc định xem chân khí trong cơ thể mình như một loại công cụ hoặc vũ khí sử dụng một lần, giống như nước, chỉ cần dùng để tấn công đối phương, một khi đã dồn ra ngoài thì sẽ không bao giờ nghĩ đến việc thu lại. Sau mỗi trận chiến, chân khí cạn kiệt nhưng cũng chẳng sao vì chỉ cần ngồi thiền, luyện khí là hồi phục được.

Cách nghĩ như vậy phổ biến cũng dễ hiểu, bởi vì chân khí một khi đã rời khỏi cơ thể, việc thu hồi lại vốn dĩ nghe đã giống chuyện hoang đường.

Nhưng Phạm Nhàn thì không giống vậy, đường dẫn chân khí trong cơ thể cậu vốn đã khác với người thường. Ở phần lưng cậu có một điểm nối thông với huyệt tuyết sơn tạo thành một cửa ngõ liên kết với nguyên khí của trời đất, hình thành hai vòng tuần hoàn lớn nhỏ. Vì vậy, cậu nhạy cảm hơn nhiều trong việc cảm nhận chân khí.

Hơn nữa....Phạm Nhàn rất rảnh rỗi mà cũng rất keo kiệt....Vì thế cậu luôn thử nghiệm cách đẩy chân khí ra ngoài rồi thu lại vào trong.

Sau ba năm thử nghiệm đầy khó khăn, giờ đây cuối cùng cậu đã có thể thu hồi chân khí đã đẩy ra ngoài trong phạm vi một phần mười tấc từ lòng bàn tay.

Khoảng cách này quá ngắn, không thể nào chạm tới cơ thể đối phương để tấn công nên Phạm Nhàn phải buồn bã thừa nhận rằng gần như ba năm qua là tốn công vô ích.

Nhưng đã học được vài tiểu xảo vô dụng thì cũng phải tìm cách tận dụng, cứ ba ngày cậu lại phải trèo vách biển một lần, điều này rất vất vả. Nghĩ ngợi một hồi, cậu bèn ứng dụng chiêu chân khí hồi lưu vào việc leo núi.

Có lẽ điều làm cho Phạm Nhàn thực sự vượt trội hơn những người khác trong thế giới này chính là tư duy của cậu không bị giới hạn bởi thời đại mà mình đang sống, cậu không có những định kiến hay khái niệm cố hữu, mọi thứ đối với cậu đều mới mẻ, mọi khả năng đều là điều có thể.

Phạm Nhàn như một con cá nhẹ nhàng bơi xuống vách núi, ngẩng đầu nhìn Ngũ Trúc giờ chỉ còn là một chấm đen nhỏ đứng ở rìa đỉnh núi. Cậu không vội vã, mỉm cười nhìn lên trên, bởi cậu luôn thích thú khi được nhìn Ngũ Trúc xuống núi.

Ngũ Trúc bước về phía trước, như thể trước mặt là mặt đất bằng phẳng.

Khi chân bước vào khoảng không, cơ thể y bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống. Chỉ là cứ cách khoảng ba trượng, y lại tùy ý đưa tay ra, khẽ ấn vào một khe đá trên vách núi để giảm tốc độ rơi một chút. Cứ như vậy, y đưa tay ấn khoảng mười lần rồi lạnh lùng đáp xuống đáy vách núi mà chẳng hề thay đổi biểu cảm.

Cách xuống núi của Ngũ Trúc trông có vẻ đơn giản nhưng mức độ chính xác trong việc kiểm soát phương hướng, góc độ, lực đạo, tốc độ và thậm chí là cả sức gió, tất cả đều được tính toán hoàn hảo đến từng chút một trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Khả năng tính toán và phán đoán mạnh mẽ như vậy chắc chắn xếp y vào hàng ngũ những cao thủ hàng đầu thế giới này.

Nếu nhớ rằng y là một người mù thì có thể bỏ đi hai chữ "hàng đầu" kia.

Dù đã chứng kiến vô số lần, Phạm Nhàn vẫn không nhịn được vỗ tay tán thưởng:
"Mù mà chất thật !"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên