Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 32: Năm tháng nhàn rỗi
Diệp Lưu Vân đến rồi lại đi, giống như những đám mây lơ lửng trên bầu trời, không để lại chút dấu vết nào. Những cư dân của thành Đạm Châu hoàn toàn không biết rằng người mà họ thường xuyên tán gẫu và tôn sùng là một trong Bốn Đại Tôn Sư đã từng đến thành Đạm Châu, uống rượu, đánh nhau và hát hò.
Ngũ Trúc có chút lo lắng, trên đời này không nhiều người biết mối quan hệ giữa y và tiểu thư nhưng đáng tiếc Diệp Lưu Vân lại là một trong số đó và điều đó hoàn toàn không phù hợp với thân phận của ông ta, bởi ông ta nổi tiếng là một cái miệng không có cửa.
Việc Diệp Lưu Vân đến Đạm Châu này quá kỳ lạ, chỉ gặp mặt một lần rồi bỏ đi, Ngũ Trúc thật sự không tin vào điều đó.
Phạm Nhàn thì lại tin rằng Diệp Lưu Vân chỉ là một du khách thuần túy, vỗ vỗ vai Ngũ Trúc an ủi: "Ai nói cao thủ, đại cao thủ rồi thì không thể đi du lịch chứ ?"
Đó chỉ là một trực giác rất thuần túy.
Trực giác của cậu luôn rất chính xác, cậu cảm thấy người cha già của mình ở kinh đô có vấn đề, cả Viện Giám Sát, thích khách và di nương độc ác hơn cả hổ cái... Chính vì vậy cậu cho rằng cha mình, Bá Tước Tư Nam không đơn giản như vẻ bề ngoài, ít nhất là so với tên nô tài Tào Dần này thì chắc chắn lợi hại hơn nhiều.
Nhưng suy nghĩ của cậu lại hoàn toàn đi vào ngõ cụt.
Cậu suy đoán liệu cha nuôi của mình có phải là con riêng của Thành Vương tiên hoàng đế hay không, bởi vì hồi đó bà nội cậu từng làm nhũ mẫu trong phủ Thành Vương và tiên hoàng đã để bà mang về nuôi. Giờ đây Bá tước Tư Nam vì đau lòng về thân phận của mình mà căm ghét người anh cùng cha khác mẹ đang ngồi vững trên ngai vàng, còn ông thì chỉ có thể làm một tiểu Bá Tước, thế nên giả heo ăn thịt hổ* rồi âm thầm kết hợp với Viện Giám Sát và tất cả các thế lực phản động có thể lợi dụng, tổ chức một đám lực lượng ngầm, mơ mộng được thừa hưởng toàn bộ gia sản của đương kim hoàng đế.
(*: ý chỉ nhìn ngu ngơ nhưng bên trong thì rất thông minh)
Còn bản thân cậu thì sao ? Do mẹ cậu chắc chắn cũng là một nhân vật lớn nên cậu đã trở thành sản phẩm của một cuộc hôn nhân lợi ích gia tộc, sự tồn tại của cậu có vai trò rất quan trọng trong đại nghiệp phản loạn của cha.
Khi cậu đem những suy luận rảnh rỗi trong lúc buồn chán của mình kể cho Ngũ Trúc, người mà từ trước đến nay luôn bình tĩnh như núi Đông, cuối cùng y cũng không nhịn được mà cầm con dao phay trong tay chém mạnh vào thớt, bày tỏ sự kính nể đối với trí tưởng tượng điên cuồng của một thiếu niên nào đó.
Và cũng chính vì thế mà Ngũ Trúc quyết định tạm thời không dẫn cậu rời khỏi Đạm Châu.
Vì nếu như thiếu niên điên cuồng này đã chẳng hề lo lắng gì về tương lai, vẫn giữ trên mặt nụ cười ngượng ngùng đầy tò mò, sẵn sàng lao vào đại nghiệp phản loạn của Bá Tước Tư Nam mà không mảy may quan tâm đến sự nguy hiểm của những lý luận sai lệch này thì người mù như Ngũ Trúc còn sợ cái gì nữa ?
Ngũ Trúc chưa bao giờ lo lắng về sự sống chết của bản thân, chỉ lo cho Phạm Nhàn. Và một khi Phạm Nhàn tỏ ra vô cùng điên cuồng, chẳng lo lắng gì thì Ngũ Trúc cũng đành mặc kệ, giống như việc từ năm năm tuổi, Phạm Nhàn đã bắt đầu rượu chè. Ngũ Trúc chỉ có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Phạm Nhàn, còn lại không muốn đưa ra quá nhiều ý kiến.
Xét về bản chất, cả hai chủ tớ này, thầy trò này đều là những kẻ lười biếng và vô cùng liều lĩnh, họ không phải là không biết đến mưu đồ, chỉ là đôi khi họ cảm thấy sức mạnh trong tay còn đáng tin cậy hơn mưu kế nên vô thức coi những mưu đồ của người khác như mây bay gió thoảng, đến thì đến, còn có thể làm gì được.
Trăng sáng trên dòng sông lớn, gió mát trên đỉnh núi cao.
.....
.....
Thực ra Phạm Nhàn không phải là trăng sáng, mà là một vầng trăng cong e ấp, cậu vẫn sợ chết, vì cậu đâu có sở hữu tuyệt kỹ như Ngũ Trúc, nhưng cậu biết nếu sau lưng có Phí Giới của Viện Giám Sát và người mù Ngũ Trúc này bên cạnh thì muốn chết cũng không phải dễ dàng.
Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh Ngũ Trúc so tài với Diệp Lưu Vân, một trong Bốn Đại Tông Sư trên vách đá, trong lòng Phạm Nhàn cảm thấy chấn động sâu sắc, cuối cùng cậu cũng hiểu được cái đẹp của võ đạo, cái vẻ đẹp của nghệ thuật, giống như trà đạo hay thư đạo vậy. Vì thế cậu tạm dừng lại việc sao chép Hồng Lâu Mộng, toàn tâm toàn ý lao vào việc tu luyện.
Bản thân Ngũ Trúc không có kiếm pháp hay quyền pháp gì quá cao siêu nhưng y lại rất am hiểu về cách giết người, chủ yếu là nhanh, chuẩn, thẳng và tàn nhẫn. Y từng nói với Phạm Nhàn: "Đừng tin vào mấy câu kiểu đường cong uyển chuyển, tiến thì tấn công, lùi thì phòng thủ, nếu muốn tấn công đối phương thì nhất định phải đi một đường thẳng, với tốc độ nhanh nhất, khoảng cách ngắn nhất, gây ra tổn thương không thể cứu vãn."
Phạm Nhàn lập tức nghĩ đến cái hôm Ngũ Trúc đã trực tiếp nhảy từ vách đá xuống, tự nhủ người này quả thật đi con đường ngắn nhất, cậu khổ sở cười cười lắc đầu, không biết bao giờ mới đạt được cảnh giới như vậy.
Một ngày sau khi kết thúc bài học về củ cải, Phạm Nhàn vung vẩy cánh tay phải có cảm giác tê nhức, nhìn bóng lưng Ngũ Trúc, tò mò hỏi: "Theo như những gì đã nói trước đây, giờ ta đang ở mức độ nào ?"
"Chân khí cấp bảy, khả năng khống chế cấp ba."
Phạm Nhàn nhanh chóng tính toán trong đầu: "Cộng lại thì là cấp năm, cao hơn cấp bốn một chút, coi như là có thể nhận bằng tốt nghiệp rồi." Cậu thiếu niên hơi tự mãn, đôi mắt đẹp lóe lên chút kiêu ngạo.
Ngũ Trúc lắc đầu: "Nếu may mắn ngươi có thể giết được một người cấp bảy, nếu xui xẻo thì một tên cướp nhỏ cấp ba cũng có thể lấy mạng ngươi."
Phạm Nhàn cười nhẹ, thở dài một hơi, nghĩ thầm trong lòng Ngũ Trúc thúc này đúng là nói thẳng như ruột ngựa nhưng mà chắc là vận may của cậu vẫn còn khá tốt, nếu không chết rồi thì đâu có được đến thế giới này.
......
Sau khi Diệp Lưu Vân rời đi, cuộc sống của Phạm Nhàn ở Đạm Châu mới thực sự trở nên yên bình, không còn thích khách nào tìm đến gây phiền phức, nghe nói di nương đã bệnh nặng một trận, từ đó cũng trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, thư từ của Phạm Nhược Nhược ở kinh đô vẫn đều đặn gửi đến mỗi tháng, còn Phạm Nhàn thì cứ ở lại cái thành phố nhỏ bên biển này, ăn đậu hũ, chép mấy cuốn sách nhỏ, thi thoảng mặc áo rực rỡ để hiếu thuận với lão phu nhân, đến tiệp tạp hóa uống rượu, thái mấy sợi củ cải để nhắm rượu và sống một cuộc đời thật thảnh thơi.
Một ngày nọ, một ảo ảnh trên biển xuất hiện, những cư dân ở cảng Đạm Châu đều chạy ra xem, mặc dù họ là những người sống ven biển cả đời nhưng khi thấy những hòn đảo mờ ảo trên mặt biển như từ một cõi tiên, họ vẫn không khỏi vui mừng.
Ngũ Trúc lại trở nên kỳ lạ, đóng cửa tiệm tạp hóa rồi đi ra khu vực hẻo lánh gần biển, một mình leo lên vách đá, im lặng "nhìn" về phía đó, dường như đang nhớ về một điều gì đó khiến y không vui.
Ảo ảnh biển không kéo dài lâu, chẳng mấy chốc đã tan biến nhưng Ngũ Trúc vẫn yên lặng nhìn về phía đó.
Y nhìn qua tấm vải đen, giống như thể y chẳng hề mù chút nào.
Phạm Nhàn leo lên vách đá, thân hình trần trụi nửa trên hiện ra cân đối, không còn gầy gò như trước, cậu nhìn Ngũ Trúc đang ngồi yên tĩnh bên cạnh, không dám làm phiền mà chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh, cùng nhìn bầu trời phía tây đang phản chiếu ánh sáng hoàng hôn, đỏ như lửa.
Một lúc lâu sau, Ngũ Trúc bỗng nhiên lạnh lùng hỏi: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi."
Phạm Nhàn cột tóc đen dài lên sau đầu một cách tùy tiện, để lộ khuôn mặt xinh đẹp đã bắt đầu có chút khí chất anh tuấn, mỉm cười đáp: "Mười sáu."
Nhận xét
Đăng nhận xét