Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 31: Lật thuyền

Trước khi tu luyện được chân khí bá đạo, Phạm Nhàn tuyệt đối không tin rằng thân thể máu thịt của con người có thể cứng hơn cả đá. Nhưng sau khi vừa vỗ một chưởng lên mặt đá để lại dấu tay rõ mồn một, cậu đành từ bỏ niềm tin ngây thơ ấy.

Tuy nhiên cậu vẫn không thể tin nổi rằng có người có thể nhảy thẳng từ vách núi cao hàng chục trượng xuống mà không hề hấn gì, đặc biệt là hoàn toàn không giảm tốc độ trong suốt quá trình rơi. Nhưng Ngũ Trúc đã đập tan suy nghĩ ấy của cậu, đồng thời mang đến một cú sốc kinh hoàng, hóa ra các cường giả siêu phàm trên thế giới này lại có năng lực kinh khủng đến mức đó !

Tấm vải đen che mắt Ngũ Trúc bỗng hóa thành một sợi chỉ đen kỳ ảo bay lượn trong không khí trong lúc lao xuống với tốc độ kinh người, thân hình của y như một mũi tên sấm sét, lao thẳng về phía chiếc thuyền nhỏ bên dưới.

Không hề có động tác khinh công nào, Ngũ Trúc chỉ đơn giản để trọng lực của đất dẫn dắt mình tự do rơi xuống, y liên tục tăng tốc từ độ cao hàng chục trượng đến khi sắp đáp xuống mũi thuyền, tốc độ ấy đã nhanh đến mức khiến người ta không thốt nên lời. Thân thể y xé gió lao đi, tiếng rít phát ra còn nhanh hơn cả âm thanh của gió, tạo nên một âm thanh trầm đục, vang vọng đầy kinh hoàng.

Lực thế cuồn cuộn mà Ngũ Trúc mang theo còn nhanh hơn cả cơ thể, ập đến chiếc thuyền nhỏ trước tiên, mạnh mẽ đến mức thổi bay chiếc nón tre của người đang hát.

Chiếc nón tre bay vút lên không trung rồi rơi tòm xuống biển ở một khoảng cách xa, để lộ ra gương mặt của người hát.

Người này có vẻ ngoài giản dị, mộc mạc nhưng đôi mắt lại trong veo như nước mùa thu, khi nhìn thấy đôi chân từ trên cao giáng xuống, đồng tử của ông bất giác co lại, lóe lên một tia tinh quang !

Đôi tay trắng muốt như ngọc của người hát nhẹ nhàng vung lên từ tay áo, ngón tay như cành khô nảy lộc, phóng ra vô số luồng khí từ đầu ngón tay, những luồng khí ấy bắn thẳng xuống mặt biển đầy sóng gió, đẩy chiếc thuyền nhỏ lùi về phía sau hai bước ngay trước khi Ngũ Trúc chạm tới.

Chính hai bước lùi này đã cứu người hát khỏi bị đè bẹp dưới cú lao như thiên thạch của Ngũ Trúc.

Gió còn chưa kịp đến nhưng đôi chân của Ngũ Trúc đã giáng mạnh xuống mũi thuyền, lực lượng khủng khiếp từ cú đáp trời giáng này vượt xa khả năng chịu đựng của con thuyền gỗ nhỏ bé. “Rắc rắc !” Tiếng gỗ vỡ vang lên như sấm động !

Cả chiếc thuyền bị lực giẫm ấy đẩy thẳng xuống nước, phần đầu thuyền chìm sâu vào lòng biển, trong khi đuôi thuyền dựng ngược lên trời rồi nhanh chóng chìm nghỉm như bị ai đó kéo mạnh xuống đáy đại dương.

Người hát bị lực phản chấn mạnh mẽ đánh bật lên không trung, đôi tay dang ra trong một tư thế vừa chật vật vừa bất đắc dĩ.

Nước biển bắn tung tóe khắp nơi, trong khi phần mũi thuyền không chịu nổi cú giẫm kinh hoàng mà tan thành từng mảnh vụn và chìm sâu xuống đáy biển.

Trong lúc nước bắn lên như hoa trời, một bóng đen rẽ nước lao vọt lên, Ngũ Trúc xuất hiện giữa màn mưa nước như một mũi tên đen lao thẳng về phía người hát. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ngón tay của Ngũ Trúc hóa thành kiếm, sắc bén và lạnh lẽo, nhắm thẳng vào yết hầu của đối phương.

Người hát phản ứng cực nhanh, đôi tay xoay một góc tinh tế, như dựng lên khung xương một ngôi nhà kiên cố, từng động tác của ông vừa ổn định, vừa có nét đẹp kỳ lạ, chặn chiêu chí mạng của Ngũ Trúc.

Không khí giữa họ như muốn nổ tung, từng đợt âm thanh như tiếng nổ vang lên, đó là kết quả của dòng chân khí va chạm vào nhau, Phạm Nhàn đứng từ xa không thể hiểu được, chỉ biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, hai cao thủ tuyệt thế đã ra bao nhiêu chiêu thần tốc.

Chỉ trong nháy mắt, hai bóng người như hai tia chớp đen và trắng tách ra, đáp xuống hai bên bãi cát hẹp bên dưới vách đá.

Trên mặt biển là những mảnh gỗ vụn của con thuyền dần nổi lên, trông chẳng khác gì những bã thuốc còn sót lại trong một ấm thuốc bắc, phần đuôi thuyền lành lặn nhất, không người chèo lái, trôi dạt lẻ loi trên sóng nước, toát lên một vẻ tang thương đến lạ.

.....

.....

"Ám sát thất bại, giờ phải đền tiền thuyền cho ta chứ." Người hát nhìn miếng vải đen che mắt Ngũ Trúc, mỉm cười nói. Vừa dứt lời, ông đã duỗi tay ra, nhắm thẳng về phía Ngũ Trúc như muốn bồi thường.

Khoảng cách giữa hai người rõ ràng là ba trượng nhưng vừa thấy cánh tay đối phương duỗi ra, Ngũ Trúc đã nhíu mày, dưới chân di chuyển nhanh như chớp mà lùi lại hai bước, nghiêng người tránh khỏi đường thẳng mà ngón tay đối thủ nhắm đến.

Bỗng nhiên, một loạt âm thanh sột soạt vang lên, bề mặt cát hiện ra vô số lỗ nhỏ chi chít ngay tại vị trí Ngũ Trúc vừa đứng, tựa như câu thơ cổ: “Mưa rơi cát trắng nghìn hố nhỏ.”

Chỉ một cái phất tay nhẹ nhàng mà chân khí xuyên thẳng xuống nền cát với khoảng cách ba trượng đã tạo thành kỳ cảnh như thế, quả thực nhìn khắp thế gian ít ai sánh nổi công phu này.

"Ông làm gì ở đây ?" Ngũ Trúc nghiêng nhẹ đầu, mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc nhưng ánh mắt rõ ràng đã thận trọng hơn rất nhiều.

"Mười sáu năm trước từng đánh với ngươi một trận, từ đó về sau chẳng tìm được đối thủ nào đáng để đấu nữa." Người hát cười tít mắt, ung dung đáp lời.

"Năm ngoái ta có quay lại kinh đô, tên nhóc Diệp Trọng nói rằng bao năm nay vẫn không tìm thấy tung tích của ngươi, ta còn tưởng ngươi thực sự theo tiểu thư Diệp sang thế giới khác rồi bèn uống hết hai bình rượu. Một bình tự uống, còn một bình đổ xuống đất, nhỏ hai giọt lệ. Năm nay ta đi du ngoạn, vừa rồi trên biển cảm nhận được khí tức rất mạnh bèn đến xem thử....ai ngờ lại gặp ngươi ở đây."

Giọng hát cất lên, pha chút trách móc lẫn buồn bã: "Bạn cũ mười mấy năm không gặp, vừa gặp lại đã muốn giết ta ? Ngươi biết rõ ta không giết được ngươi, mà ngươi cũng không giết nổi ta."

Ngũ Trúc nghiêng đầu suy nghĩ, dường như cũng công nhận sự thật này.

Người hát hiểu tính cách kỳ quái của người mù này, nếu y thực sự giết được mình, e rằng ông chẳng hề ngần ngại, người cười mỉm hỏi: "Tiểu thư đã rời đi, ta còn tưởng ngươi sẽ quay về Thần Miếu, sao ngươi lại đến cảng Đạm Châu thế này ?"

"Ông thừa biết tại sao ta muốn giết ông." Ngũ Trúc không trả lời, lạnh lùng nói: "Trên đời này, chỉ có vài người biết ta là ai, và trong đó ông là kẻ có cái miệng to nhất."

Người hát nghe vậy thì bối rối, không biết phải đáp thế nào.

Ngũ Trúc tiếp tục: "Cho nên, nếu giết được ông để bịt miệng, ta sẵn sàng làm điều đó."

Người hát chỉ biết cười khổ, lắc đầu thở dài: "Ngươi vẫn còn cái tính đáng sợ như này, lên đến cảnh giới của ngươi và ta mà vẫn giữ cái sở thích giết người như thế, thật hiếm thấy."

Ngũ Trúc lắc đầu, thản nhiên đáp: "Ta chỉ quan tâm kết quả, chưa từng bận tâm đến phương pháp." Đột nhiên y nhíu mày, quay sang nói một câu dứt khoát: "Đã thấy người ông muốn xem rồi, vậy thì đi đi." Câu nói ngắn gọn, như cắt đứt mọi cơ hội đối thoại. 

Người hát ban đầu nghẹn lời, sau đó bật cười ha hả nói: "Thực ra, ta không phải là kẻ nhiều chuyện đâu."

Nói xong, ông vung tay áo ngắn, lùi một bước rồi ung dung nhảy lên mảnh thuyền vỡ còn sót lại trên mặt biển, không hiểu mảnh thuyền này làm bằng chất liệu gì, chỉ còn nửa cái mà vẫn nổi bập bềnh như chẳng hề hấn gì. Ông đứng trên đó và bắt đầu làm động tác chèo thuyền bằng tay không, mỗi nhịp chèo đều khiến mảnh thuyền di chuyển, vậy mà kỳ diệu thay, chỉ dùng nội lực mà ông thực sự điều khiển được mảnh thuyền trôi thẳng về phía thành Đạm Châu.

Ngũ Trúc đứng trên bờ nhìn theo bóng dáng người hát, ánh mắt sau lớp vải đen thoáng chút trầm mặc.

"Ông ta là ai vậy ?" Phạm Nhàn lăn lộn bò xuống từ đỉnh núi, lòng vẫn còn chấn động vì màn giao chiến siêu đẳng vừa chứng kiến. Vừa đặt chân xuống bờ, cậu liền thở hồng hộc hỏi:

"Diệp Lưu Vân."

"Quả nhiên...." Phạm Nhàn buột miệng than thở rồi bước nhanh theo sau Ngũ Trúc đi về phía Đạm Châu. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên