Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 30: Có người hát đến
“Cởi y phục ra !”
Ngũ Trúc vung cây gậy gỗ trong tay, nện mạnh lên đầu Phạm Nhàn, một tiếng "bốp" vang lên.
Lúc này, chân khí trong cơ thể Phạm Nhàn đang dồn dập xông thẳng lên đỉnh ấn đường, trong trạng thái mơ hồ, dường như cậu có thể thấy ánh sáng rực rỡ trong thần thức, nhất là trên đỉnh đầu, nơi ánh sáng bảy màu lung linh như một dải cầu vồng. Thế nhưng ánh sáng ấy lại có vẻ đặc quánh, mờ mịt khiến cậu không sao nhìn rõ được, một cảm giác bực bội từ vùng tắc nghẽn đó lan khắp người làm Phạm Nhàn vừa khổ sở vừa khó chịu, chỉ biết ngửa đầu lên trời cho thoải mái.
Ngay trong giây phút ấy, vùng chân khí tắc nghẽn trên trán lại ăn ngay một gậy từ Ngũ Trúc.
Cây gậy đập lên thân xác Phạm Nhàn nhưng cảm giác lại như nó giáng thẳng vào tận sâu trong tâm hồn cậu, đầu óc như nổ tung tựa như những đám mây đen che phủ bầu trời trên đầu bỗng bị một tia sét đánh toang, ánh nắng trong trẻo của mặt trời lập tức tràn ngập, chiếu rọi khắp thế gian.
“Cởi y phục ra !”
Câu nói này là một trích dẫn trong Ngũ Kinh của Khánh Quốc, cụ thể là một đoạn trong Túc Ngữ Lục. Người ta truyền rằng Căn Trần, thái sư tổ của Khổ Hà vị quốc sư Bắc Tề và là một trong Tứ Đại Tông Sư từng lĩnh hội tuyệt học truyền thừa từ trời. Lúc ngộ đạo, ông đã hét to rằng cơ thể con người, chẳng qua chỉ là chiếc áo lót, muốn đạt đạo lớn, phải cởi sạch nó ra.
Trong những cuốn sách mà Phạm Nhàn từng đọc ở kiếp trước, phật giáo cũng từng nhắc đến cái gọi là đạo công án, thiền sư thanh viễn Thường Vân có nói: “Cởi chiếc áo đẫm mồ hôi, mới biết công án ngu muội như nào. ”*
(*: raw 着肉汗衫如脱了,方知棒喝逛愚痴, có thể hiểu là khoác lên mình chiếc áo đẫm mồ hôi và chỉ khi cởi bỏ mới nhận ra tiếng hét mạnh mẽ kia đã thức tỉnh sự ngu muội, việc con người nhận ra chân lý hoặc sự thật khi đã từ bỏ được gánh nặng, sự ngu ngốc của bản thân. 棒喝 - công án là phép ẩn dụ chỉ hành động hoặc tiếng hét để cảnh báo con người ta hãy thức tỉnh)
Vậy nên dù lúc này Phạm Nhàn đang trong trạng thái ngơ ngác và đau khổ, chỉ cần nghe Ngũ Trúc hét câu kia thì lập tức hiểu ra ý nghĩa sâu xa ẩn sau câu nói, lại thêm đường thông khí trên đỉnh đầu đã mở, ánh sáng từ trời tràn xuống, tâm thần trở nên sáng tỏ, ý chí lắng đọng trong nội phủ. Mọi đau đớn trên các kinh mạch của cơ thể được Phạm Nhàn tự nhiên hóa giải, coi như trời phạt đất ban, liên quan gì đến mình nữa đâu mà bận tâm.
Buông bỏ tất cả chấp niệm trong đời, quên luôn mọi cảm giác trên thân thể, chính tâm trạng này đã hoàn toàn phù hợp với cảnh giới cuối cùng của Bá Đạo Chi Quyển.
Khí bá đạo của trời đất vốn không thể chứa đựng trong một cơ thể con người bình thường, chỉ khi từ bỏ chính cái thân xác này rồi hòa mình cùng khí trời đất, trở thành một phần tự nhiên thì mới có thể điều khiển thứ chân khí cuồng loạn và khó thuần phục ấy.
Chân khí trong cơ thể Phạm Nhàn dần dần trở nên yên tĩnh, đại quan trên đỉnh đầu đã được khai thông, dòng chân khí mạnh mẽ và trầm ổn từ đó chảy qua, sau đó men theo kinh mạch thiên trụ xuống dưới rồi thẳng vào tuyết sơn trong cơ thể.
Điều kỳ diệu là vùng tuyết sơn luôn tĩnh lặng như mặt biển trong lành, hôm nay lại xuất hiện những thay đổi nhỏ, chân khí bắt đầu rỉ ra từ nơi ấy từng chút một bổ sung vào đan điền của Phạm Nhàn.
Cứ như thế dòng chảy chân khí trong cơ thể cuối cùng cũng trở nên thông suốt, tạo thành một chu trình hoàn hảo tuần hoàn không ngừng, hòa nhịp nhịp nhàng với môi trường bên ngoài.
.....
.....
Rất lâu sau, Phạm Nhàn mới từ từ tỉnh lại, dưới thân cậu là một vũng nước đen đặc, bốc mùi hôi thối đã lan ra, chẳng khác nào cả người vừa bị vắt kiệt nước bẩn. Phạm Nhàn quay đầu nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của Ngũ Trúc, cậu khẽ cười yếu ớt, cười mà như mếu nói: “Cảm ơn thúc, chỉ là.... cú đập vừa rồi của thúc đúng là mạnh tay thật.”
Tuy lúc này cơ thể cảm giác yếu ớt đến mức chỉ muốn nằm bẹp ra đất nhưng tinh thần của Phạm Nhàn lại cực kỳ hưng phấn, cậu nhắm mắt tập trung quan sát bên trong cơ thể, làm quen với dòng chảy chân khí mới. Vốn dĩ chân khí luôn cuồng bạo, tuy giờ vẫn mạnh mẽ nhưng rõ ràng đã bớt đi rất nhiều khí tức nóng nảy, dòng chảy chân khí trở nên mượt mà, uyển chuyển hơn, cứ như một con sông chảy êm đềm giữa đồng bằng.
Phạm Nhàn thở dài không ngờ bản thân cũng có ngày luyện được cái gọi là chân khí trong truyền thuyết của mấy bộ tiểu thuyết võ hiệp kiếp trước, một cảm giác kỳ lạ vừa mới mẻ vừa hào hứng trào dâng trong lòng, theo bản năng cậu đưa tay phải xuống, tùy tiện đập mạnh một cái vào mặt đất bên cạnh.
Âm thanh trầm đục vang lên, giống như một tấm vải rách bị xiên thủng bởi cây que sắt nung đỏ.
Một dấu bàn tay nông nhưng rõ ràng in trên nền đá, viền xung quanh dấu tay trơn nhẵn, không chút gồ ghề !
Phạm Nhàn giơ tay phải lên, nhìn đi nhìn lại bàn tay mình sau đó cúi đầu so sánh với dấu tay trên đá, cậu xác nhận đây đúng là tác phẩm vừa vỗ bừa của mình, cậu sững sờ đứng đó hồi lâu, cuối cùng cũng bừng tỉnh, cười khổ thốt lên:
“Đúng là thần kỳ thật đấy.”
“Chân khí đang thoát ra ngoài, lát nữa sẽ ổn.” Ngũ Trúc đứng bên cạnh nói.
“Thúc à, chẳng phải thúc từng bảo mình chưa từng luyện qua chân khí nên không biết dạy ta sao ?”
“Ta nhìn người khác luyện rồi, nên biết hôm nay phải làm gì.”
“Hóa ra là kiểu chưa từng ăn thịt heo nhưng đã nhìn heo chạy.”
Phạm Nhàn bỗng cảm thấy câu này như đang tự chửi chính mình, khẽ cười tiếp lời:
“Cái nút thắt lúc nãy thật sự rất nguy hiểm, nếu không nhờ cú đập của thúc thì ta còn tưởng mình sẽ lại biến thành người thực vật mất.”
“Người thực vật là gì ?” Ngũ Trúc hỏi với vẻ mặt điềm nhiên.
Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn trời, thần thái phiêu diêu, lơ đẹp câu hỏi.
Thế rồi một ý nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu cậu, thì ra Ngũ Trúc thúc cũng là một người theo chủ nghĩa kinh nghiệm, vậy... nếu cú đập ban nãy không thông được chân khí mà ngược lại khiến bản thân ngất xỉu, chân khí cuồng bạo bên trong tung hoành, phá tan lục phủ ngũ tạng biến thành một nồi lẩu lòng....
Ý nghĩ ấy khiến Phạm Nhàn rùng mình, cậu vội xua tan hình ảnh khủng khiếp đó, ngẩng nhìn đại dương mênh mông trước mắt, lòng bỗng chốc khoáng đạt hẳn. Giờ đây công pháp đã bước đầu thành công, cậu không kìm được niềm hân hoan đang trỗi dậy, cuối cùng Phạm Nhàn cũng gạt bỏ được những u ám đè nặng từ vụ ám sát trước đó, để lại sau lưng tất cả nỗi phiền muộn.
Những ngày qua, Phạm Nhàn vẫn không sao hiểu nổi tại sao thích khách lại thực sự dùng đến độ. Trước đây Phí Giới đã dạy cậu cách nhận biết và giải độc, chẳng lẽ ông đã tiên đoán trước cả chuyện này ? Nếu đúng vậy thì đúng là nhìn xa trông rộng đến mức khó tin. Nhưng điều khiến Phạm Nhàn đau đầu hơn cả là vị di nương kia gan dạ quá mức, cho dù có đại gia tộc nào đó ở kinh đô chống lưng nhưng dùng cách hạ độc thế này chẳng phải là coi tính mạng của chính bà ta như trò đùa sao, chưa kể vị lão phu nhân kia còn là nhũ mẫu của hoàng đế bệ hạ.
Cha ở kinh đô....chẳng lẽ không hề nhận ra điều gì bất thường sao?
Đang lúc đầu óc cậu rối như mớ bòng bong, từ dưới vách núi xa xa chợt vọng lên một tràng tiếng hát.
Vách núi này nằm sát biển, cách xa Đạm Châu, sau lưng nó là vùng đất hoang vu hiểm trở, trước mặt lại đầy những mỏm đá ngầm hỗn loạn, khiến thuyền đánh cá không thể nào cập bến, vì thế nơi đây tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Có lẽ cũng bởi lý do này mà Ngũ Trúc chọn nơi này để dạy Phạm Nhàn kỹ thuật giết người, nhưng hôm nay bỗng nhiên nghe thấy tiếng hát vang lên, Phạm Nhàn không khỏi sinh nghi, cảm giác như có điều gì đó không ổn.
Tuy lòng hơi căng thẳng nhưng cậu vẫn giữ được bình tĩnh, nhẹ nhàng bò sát mặt đất, núp sau một tảng đá, cẩn thận nhìn về phía phát ra tiếng hát.
Giữa những cơn sóng dữ gầm rú là một con thuyền nhỏ như chiếc lá đang trôi dập dềnh giữa vùng đá ngầm đen kịt, những tảng đá đen lúc ẩn lúc hiện giữa bọt sóng trắng xóa, con thuyền nhỏ bé chao đảo, như thể chỉ cần một giây bất cẩn là sẽ đâm sầm vào đá mà tan xác.
Nhưng thật kỳ lạ, chiếc thuyền nhỏ ấy lại di chuyển một cách thoải mái vô cùng giữa những tảng đá ngầm dữ dội.
Có một người đang ngồi, đầu đội chiếc nón lá rộng vành trên thuyền, tiếng hát cất lên chính từ miệng người đó: “Sóng biển chỉ nở một thời, nhưng so với đá ngàn năm, nào có gì khác biệt, mây trôi cũng thế thôi.”
Giọng hát nhẹ nhàng, êm ái, vậy mà giữa tiếng sóng gào thét vẫn vọng lên rõ ràng đến tận vách núi.
Nghe thấy bài hát ấy, Phạm Nhàn không khỏi liên tưởng đến một câu thơ nổi tiếng từ kiếp trước của Matsunaga Teitoku*: “ Ánh nắng chỉ nở một khắc, nhưng so với thông ngàn năm, thì khác chi đâu.” Trong lòng cậu bỗng cảm thấy người trên thuyền kia thật tự tại, phong thái ung dung, lại dường như ẩn chứa sự thâm sâu khó dò.
(Matsunaga Teitoku*: là một nhà thơ haikai và waga người nhật, ông đã truyền bá haikai khắp nhật Bản, ông được RH Blyth coi là người quan trọng nhất trong số những người tiềm nhiệm của Matsua Bashō)
Đang suy nghĩ miên man, bỗng bên tai vang lên giọng nói lạnh băng của Ngũ Trúc: “Trốn cho kỹ.”
Phạm Nhàn lập tức rụt người, nép chặt mình sau tảng đá, chưa kịp định thần thì cậu bỗng cảm nhận một bóng đen lướt qua bên cạnh, cậu sững sờ nhìn Ngũ Trúc không chút chần chừ mà lao thẳng từ vách núi cao hàng chục trượng xuống dưới !
Nhận xét
Đăng nhận xét