Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 29: Chuyện xưa

Mặc dù hiện tại Khánh Quốc đang hùng mạnh, thiên hạ khó ai bì kịp nhưng chuyện triều chính mục nát vẫn chẳng cách nào quét sạch, trong lòng bách tính khắp chốn thì những kẻ bị xem là gian thần số một chính là mấy nhân vật vừa xuất hiện trong câu chuyện đùa của Phạm Nhàn: Tể tướng đại nhân, lãnh sự đại thần và Hồng công công thái giám tổng quản. Dĩ nhiên viện trưởng của Viện  Giám Sát cũng chẳng khá hơn nhưng vì nghĩ đến quan hệ sâu xa giữa người này với thầy mình nên Phạm Nhàn không tiện lôi ông ta vào làm trò cười.

Thật ra câu chuyện này được Phạm Nhàn chế lại từ một trò cười về chính trị ở Đài Loan trong kiếp trước, hôm trước cậu đã viết đoạn này gửi cho cô em gái, khiến cô bé cười đến mức gập bụng, hôm nay kể lại cho lão phu nhân, quả nhiên bề ngoài của bà có vẻ lú lẫn nhưng thực ra tinh ranh đến tận xương tủy, cũng bị chọc cho cười ngả nghiêng.

Chọc được người nắm thực quyền lớn nhất ở cảng Đạm Châu này vui vẻ, Phạm Nhàn bèn thừa cơ bẩm báo rằng lát nữa mình muốn ra ngoài một chuyến, dù lão phu nhân rất ít khi hỏi đến chuyện của cậu, giờ cũng trở lại dáng vẻ điềm tĩnh như mặt nước hồ thu, chỉ khẽ ừ.

Sau khi rời khỏi phủ, Phạm Nhàn nhớ lại sự gần gũi ngày càng ấm áp giữa mình và bà nội, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút an ủi, dù gì đi nữa thì bà vẫn luôn chăm sóc cậu đủ đầy, không thiếu thứ gì. Nghĩ đến chuyện này, cậu lại nhớ đến một lời đồn, nghe nói nhà họ Phạm ở kinh đô vốn là danh gia vọng tộc nhưng nhánh gia đình của cha cậu, tức Tư Nam Bá Tước lại là một nhánh* bên cực kỳ xa, nhân khẩu lại thưa thớt nên thường xuyên bị chèn ép. Chính vì vậy sau khi lão phu nhân sinh ra cha của Phạm Nhàn không bao lâu thì bà đã phải làm một việc mà các gia đình quyền quý hiếm khi làm là vào phủ Thành Vương để làm nhũ mẫu.

(*: bản raw là 偏房, tức chỉ gia đình của Phạm Kiến chỉ ở nhà kề, được vợ lẽ sinh ra)

Thật là khéo làm sao, vị hoàng đế tiền nhiệm lại chẳng có con cái gì, kết quả là do sinh hoạt phòng the quá mức hăng hái, ngài băng hà sớm khi tuổi còn xanh, hai vị thân vương có khả năng kế vị nhất thì một người bị thích khách Bắc Ngụy ám sát, còn người kia lại bị chính người của vị thân vương đã chết trước đó ám sát nốt....Mẹ kiếp, tóm lại là sau một chuỗi sự kiện rối rắm mà buồn cười này, cái ngai vàng trông chẳng có gì đặc biệt, lại còn dễ khiến kẻ ngồi lên chảy máu mông, cuối cùng lại được đẩy tới đúng mông của Thành Vương, một người cả đời cẩn trọng và kiềm chế.

Thành Vương yên ổn làm vị hoàng đế hòa bình được mấy năm rồi tới lúc cũng về trời, hoàng vị lúc ấy được truyền lại cho vị hoàng đế đương triều. Dưới sự lãnh đạo của bệ hạ thì cả Khánh Quốc bắt đầu khởi binh chinh phạt, phía tây đánh bọn man rợ, phía bắc tấn công Bắc Ngụy, khiến khắp nơi tan tác tơi bời. Bắc Ngụy hùng mạnh ngày nào giờ đã tan rã thành Bắc Tề cùng một loạt các nước chư hầu nhỏ và cả Thành Đông Di xưa nay luôn đứng ngoài cuộc.

Khi đánh giá một vị đế vương thì ngoài hai yếu tố là văn trị và võ công, riêng về võ công thì vị hoàng đế hiện tại của Khánh Quốc đã có thể tự hào xếp vào hàng nhất trong lịch sử hơn hai trăm năm của nước này. Chính vì thế mà triều thần sớm đã nắm bắt ý nguyện, thi nhau dâng tấu xin bệ hạ lên núi Đại Nhạc để tế thiên phong thiện, đồng thời gửi thư đến Thần Miếu để nhờ cầu phúc thay cho ông.

Nhưng chẳng hiểu sao, hoàng đế bệ hạ vẫn kiên quyết không duyệt tấu, thậm chí còn khiến mấy kẻ nịnh thần cho rằng ông đang giả bộ khiêm nhường, thực ra là muốn lấy lòng dân phải chịu cảnh bị đánh ngay tại triều đình, kết quả là bọn họ lĩnh đủ, mông nát bấy, máu chảy thành dòng.

Còn bà lão trong biệt phủ nhà Bá tước lại chính là nhũ mẫu của vị hoàng đế này, người quyền lực ngút trời, quyết đoán và sát phạt nhưng luôn ẩn mình sau bức màn cung đình.

Trước đây, Phạm Nhàn vẫn còn thắc mắc vì sao cha mình Tư Nam Bá tước lại có sức mạnh ngầm lớn như vậy, hoàn toàn không tương xứng với vị trí quan nhỏ hiện tại ở kinh đô. Đặc biệt là chuyện ông mời được một người như Phí Giới từ Viện Giám Sát đến làm thầy cho con trai, nhưng khi biết bà nội lại chính là nhũ mẫu của hoàng đế, mọi thứ lập tức sáng tỏ.

Tư Nam Bá, cha của Phạm Nhàn có địa vị rất giống Tào Dần giữ chức Giang Ninh Chế Tạo dưới triều Khang Hy, một nhân vật nổi tiếng ở đời trước của cậu. Mẹ của Tào Dần là Tôn Thị, chính là nhũ mẫu của Khang Hy, nhờ đó mà cả đời Tào Dần được vua sủng ái, dù chỉ giữ chức quan nhỏ không đến tam phẩm nhưng quyền lực lại lớn hơn thế rất nhiều, ông còn nắm quyền dâng tấu mật, mỗi lần Khang Hy tuần du phương Nam đều ghé nhà họ Tào, quan lại vùng Giang Nam, ai không kiêng dè ông chứ ?

Ngay cả trong những năm cuối đời, Khang Hy tra ra vụ thất thoát ngân quỹ của Tào Dần, nhà vua cũng nể tình xưa mà kéo dài việc điều tra hết lần này đến lần khác, phải đến khi Tào Dần qua đời, mối quan hệ mờ nhạt đi thì gia đình họ Tào mới gặp hoạn nạn.

Và chính từ bối cảnh đó, Tào Tuyết Cần của tuổi mười tám lên Bắc Kinh mới có cơ hội viết nên kiệt tác Hồng Lâu Mộng.

Phạm Nhàn mới có thể chép văn Hồng Lâu Mộng ở một chiều không gian khác.

“Tào tiên sinh à, xem ra tuy chúng ta cách nhau hai nơi nhưng tâm ý lại tương thông, ta chép cuốn sách này....cũng thật hợp cảnh hợp tình.” Phạm Nhàn không khỏi bật cười khi nghĩ đến hoàn cảnh của gia đinh mình cũng giống y như gia đình nhà họ Tào, cậu khẽ búng tay lên phong thư kẹp chương thứ mười của Thạch Đầu Ký, ung dung rời phủ.

......

Trên vách đá ven biển, Phạm Nhàn nhắm mắt thiền định, toàn thân chìm vào một trạng thái kỳ diệu khó tả. Là người từng theo chủ nghĩa nhà duy vật thụ động ở kiếp trước, nay lại có cơ hội hòa mình cùng luồng chân khí bá đạo đang xoay vần trong cơ thể, cậu cảm thấy như đang sống trong một giấc mộng, có chút giống tình yêu.

Mà tình yêu thì luôn đầy đủ cung bậc cảm xúc, ngọt bùi lẫn cay đắng, luồng chân khí bá đạo này cũng chẳng khác gì, nó mang đến cho cậu sức mạnh phi thường, phản xạ vượt trội nhưng lại thường xuyên tự ý đình công hoặc biểu tình, khiến cậu lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng gặp nạn.

Những năm qua nhờ có Ngũ Trúc luôn bên cạnh rèn luyện nên chân khí mới chịu an phận phần nào, bhưng hôm nay là một cột mốc nguy hiểm, bởi đây chính là ngày cuối cùng trong lộ trình tu luyện Bá Đạo Quyển.

Ngũ Trúc vẫn yên lặng đứng một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn ngồi xếp bằng, hai tay ngửa ra trời, trên tay y là cây gậy gỗ nhìn thì khá bình thường.

Theo nhịp điều hòa tâm ý, luồng chân khí tích tụ trong đan điền bắt đầu vận hành chậm rãi, dưới sự dẫn dắt cực kỳ tỉ mỉ của thần thức, chân khí men theo kinh mạch vùng ngực và bụng rồi từ từ lan tỏa khắp nơi. Nhưng đến lúc di chuyển đến khí huyệt thì chân khí lại như mấy năm qua, hệt con trâu bùn trôi xuống biển, chui thẳng vào huyệt tuyết sơn, không để lại chút dấu vết nào.

Nhưng phần chân khí còn lại vẫn bướng bỉnh như lũ trẻ ngỗ nghịch, giữ nguyên sự mạnh mẽ, lao nhanh qua kinh mạch của Phạm Nhàn, cảm giác này chẳng khác nào hàng vạn lưỡi dao nung đỏ đang tỉ mỉ cạo qua từng bức tường mềm mịn của mạch máu.

Phạm Nhàn toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, làm ướt sũng cả bộ quần áo, đôi mắt cậu nhắm chặt, hàng mi dài run lên không ngừng, chịu đựng một cơn đau không từ ngữ nào diễn tả nổi.

Cậu đã tu luyện Bá Đạo Quyển được mười hai năm rồi, ngay cả những cửa ải nguy hiểm nhất trước đây cũng chỉ cần ngủ một giấc là vượt qua nhẹ nhàng. Vậy mà hôm nay, đến ngưỡng phá vỡ chương đầu tiên thì lại như thể đang bị ném vào chảo dầu sôi, một thử thách nhẫn tâm đến khó tin !

Chân khí tiếp tục hoành hành ngang dọc trong kinh mạch ở vùng ngực và bụng, không ngừng cọ xát, tuy cảm giác sắc nhọn này giúp mở rộng kinh mạch, tăng tốc độ lưu chuyển của chân khí nhưng cái giá phải trả là nỗi đau như có ngàn vết thương rỉ máu trên từng tế bào. Lực đẩy đủ mạnh để kéo giãn kinh mạch vô hình nhưng nỗi đau thần kinh phải chịu đựng lại chẳng khác gì bị tra tấn.

May mắn thay, nhờ mười hai năm ròng rã tu luyện cần mẫn, kinh mạch của Phạm Nhàn đã cứng cáp đến mức phi thường nên mới không bị chân khí phá vỡ bức tường, gây ra hậu quả kinh hoàng khó lường. Hơn nữa ý chí và sự kiên định của cậu, nhờ sự cộng hưởng từ những kinh nghiệm sống kỳ lạ của cả hai kiếp mà mạnh mẽ hơn người thường gấp bội.

......

Dường như đã trôi qua một thời gian rất lâu, nhưng thực ra chỉ mới sáng sớm, mặt trời ở phía đông mới nhú ra khỏi mặt biển, chậm rãi kéo mình lên, ánh sáng đỏ rực tỏa ra ấm áp, chiếu lên vách đá, tạo thành bóng dáng cô đơn của hai người, một đứng một ngồi.

Chân khí nghịch hành, khí tức hùng mạnh mà bạo tạc, cuối cùng cũng phá vỡ được những chướng ngại trong những mạch máu nhỏ bé của cơ thể, từ huyệt kỳ môn tràn lên đến thiên trụ, như một lưỡi dao sắc bén, đột ngột chém mạnh vào huyệt ấn đường trên trán Phạm Nhàn !

Giữa ánh sáng đỏ của bình minh, Phạm Nhàn như bị sét đánh, đầu đột ngột ngẩng lên không kiểm soát được, ngước mắt nhìn lên bầu trời, miệng há hốc ra nhưng lại không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên