Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 26: Viện Giám Sát
Tại kinh đô, phần lớn các nha môn xử lý quốc sự của Khánh Quốc đều tập trung ở khu vực phía đông đại lộ Thiên Hà, nơi đây rất ít dân thường sinh sống, đường xá vô cùng rộng rãi, hai bên đường là những công trình kiến trúc bằng gỗ đẹp đẽ hoặc uy nghiêm, bên trong chính là trung tâm phân quyền cai quản cả nước. Chẳng hạn như Bộ Quân cũ được đặt ngay ở giao lộ, trước cổng có một con sư tử đá khổng lồ, mỗi ngày nó trưng ra bộ dạng há miệng, nhe nanh đầy dữ tợn dưới ánh bình minh, ánh sáng chiếu vào tạo nên hiệu ứng kỳ ảo nhưng thật ra nhìn kỹ thì có chút kỳ quặc, giống một con quái thú tiền sử hơn là biểu tượng oai hùng của quân đội Khánh Quốc.
Còn trung tâm quyền lực thực sự của Khánh Quốc thì nằm ở hoàng cung phía thành bắc, kiến trúc của hoàng cung không đồ sộ hơn các nha môn là mấy, ngoại trừ tòa tháp canh cao vút lên trời, tuy nhiên những bức tường thành dày cộp và quảng trường rộng lớn bên trong đã tạo ra một cảm giác trang nghiêm, thiêng liêng đến lạ thường.
Các quan chức của Khánh Quốc đều ngầm hiểu rằng vị hoàng đế anh minh, lỗi lạc trong hoàng cung kia không thường bận tâm đến những chi tiết lặt vặt của quan trường. Vì vậy đối với họ, nơi đáng sợ nhất, quyền lực nhất trong cả hệ thống quan lại của Khánh Quốc không phải các nha môn, cũng không phải hoàng cung mà chính là tòa nhà vuông vức ở phía thành tây, với lớp tường ngoài xám đen u ám khiến ai nhìn cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Đó chính là Viện Giám Sát. Khánh Quốc áp dụng mô hình Tam viện Lục bộ, Tam viện bao gồm Viện Giám Sát, Viện Giáo Dục và Viện Quân Sự được nâng cấp từ Bộ Quân cũ. Trong đó, Viện Giám Sát là cơ quan quyền lực nhất, nơi này sở hữu quyền điều tra, quyền bắt giữ độc lập, thậm chí trong một số trường hợp còn được phép thực thi quyền xét xử theo ý chỉ Và đặc biệt không có bất kỳ cơ quan nào khác có thẩm quyền giám sát Viện Giám Sát.
Từ một góc độ nào đó, Viện Giám Sát chẳng khác gì một con mãnh thú không có dây cương hoặc một cơ quan đặc vụ bí mật nằm trong tay hoàng đế. Không, phải nói rằng Viện Giám Sát chính là cơ quan đặc vụ được hoàng đế ngang nhiên đặt ra ngoài ánh sáng, chẳng buồn che giấu.
Chỉ là các quan viên Khánh Quốc luôn canh cánh trong lòng, tuy đương kim hoàng đế là bậc kỳ tài, có thể khống chế được Trần viện trưởng, vị viện trưởng âm hiểm cùng đội mật thám và sức mạnh đáng sợ ẩn giấu của Giám Sát Viện. Nhưng...nếu có một ngày, triều đại này đổi chủ, ai sẽ nắm dây cương để kiềm chế con mãnh thú này đây ?
Cùng lúc đó, trong căn phòng tối om không một tia sáng của Viện Giám Sát, một cuộc đối thoại bí mật đang diễn ra.
“Quả thực thích khách trong vụ cháy ở cảng Đạm Châu là người của viện, thuộc quyền quản lý của Đông Sơn Lộ. Các nhiệm vụ bên ngoài khu vực thường do Tứ Xứ phụ trách. Bộ Nội Vụ đã điều tra ra một viên quan của Tứ Xứ có mối quan hệ họ hàng xa với nhị phu nhân trong gia đình đại nhân. Có lẽ vì lý do đó mà nhiệm vụ này được phân công như vậy.” Phí Giới nhíu mày, cất giọng khàn khàn giải thích.
“Thân phận ?” Đây là điều lão viện trưởng quan tâm nhất.
Phí Giới nheo mắt lại, trong đôi mắt nâu nhạt tràn đầy sự không chắc chắn: “Ta tin rằng trong số tám người biết về chuyện này sẽ không ai dám tiết lộ. Còn về Ngũ đại nhân, tuy là người thân cận của tiểu thư nhưng năm xưa y rất ít ra tay, nay trên đời không ai từng thấy mặt thật của y, người duy nhất từng gặp qua Ngũ đại nhân là Diệp Lưu Vân, nhưng ông ấy giờ đã là một tông sư lừng danh, chẳng đời nào lại chạy đến Đạm Châu du ngoạn. Đời nào có chuyện trùng hợp đến thế nên không cần lo lắng rằng thân phận của y bị lộ.”
Ngón tay gầy guộc của viện trưởng gõ nhẹ lên mặt bàn, từng đốt xương nhô ra rõ ràng, lão trầm ngâm một lúc rồi nói: “Năm đó, ta lệnh ngươi giết hết toàn bộ hắc kỵ đã tận mắt nhìn thấy Ngũ Trúc vào đêm đó, ngươi lại xin tha cho họ, giờ nghĩ lại việc đó quả là sai lầm.”
Phí Giới khẽ cười, trong đôi mắt nâu nhạt đã bị nhuộm màu vì tiếp xúc quá nhiều với độc dược thoáng qua một tia cảm xúc khó hiểu: "Đêm đó thực sự đã có rất nhiều người chết rồi."
Ít nhất Phí Giới không tỏ vẻ e sợ vị viện trưởng cao cao tại thượng trước mặt, thân phận và kinh nghiệm của ông đã là một tấm khiên vững chắc, Phí Giới cười khàn khàn nói: "Những cuộc tàn sát không cần thiết vốn là hành động vô cùng ngu xuẩn, ngài quên rồi sao, năm xưa tiểu thư đã từng nói như vậy."
"Ồ." Lão viện trưởng cũng cười, dường như nụ cười mang theo chút hoài niệm về những kỷ niệm vui vẻ trong quá khứ nhưng ngay trong nụ cười đó, đột nhiên ông đưa ra một mệnh lệnh khiến người nghe lạnh sống lưng.
"Đông Sơn Lộ chịu sự chỉ đạo của Tứ Xứ, nếu văn thư có chữ tá đầy đủ, về mặt thủ tục thì không có lỗi gì cả nên Đông Sơn Lộ không cần chịu trách nhiệm về chuyện này. Còn những kẻ khác cứ tùy tiện xử lý." Lão mỉm cười tự nói như thể đang nghiền ngẫm điều gì: "Dám sử dụng sức mạnh của ta để đi giết người mà ta muốn bảo vệ, đây là trùng hợp hay có kẻ nào đang thử thách ta ? Xem ra vị nhị phu nhân kia, không đơn giản chút nào."
Lão tiếp tục nói, giọng như dòng nước lạnh buốt thấm vào xương tủy: "Ngôn Nhược Hải của Tứ Xứ quản lý lỏng lẻo, ký tá bừa bãi, không phải con trai mình thì tùy ý giết chóc, đúng là phá hoại ! Trừ ba năm bổng lộc của hắn với chức trưởng xứ, còn Ngôn Băng Vân, đứa con trai lớn của hắn gửi ra phía Bắc đi, khi nào kiếm được hai món hàng cấp cao thì mới cho về."
Nói xong câu đó, viện trưởng cầm lên tập văn kiện do Bộ Nội Vụ đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận viết dòng kết luận cuối cùng, sau đó ký lên một cái tên như rồng bay phượng múa....Trần Bình Bình.
Phí Giới như thường lệ mỗi lần nhìn thấy chữ ký này đều muốn cười đến nội thương nhưng ông buộc phải nhẫn. Ông biết rằng chữ ký thướt tha đậm chất nữ tính này sẽ khiến vài quan chức cấp cao mất mạng, sẽ khiến con trai của quan chức cao cấp hơn phải lê lết vào nước địch, mang theo nỗi nhục buộc phải thu thập thông tin tình báo có giá trị cao mới được quay về, mà có lẽ nhiệm vụ này còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Lão viện trưởng bật cười tự giễu, giọng điệu như đang châm chọc chính mình: "Ta với Phạm Kiến lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chẳng ngờ bây giờ lại phải bận tâm quá nhiều chuyện vì nhà hắn, ngươi đi sắp xếp người tin cậy, tra xem vị nhị phu nhân kia có mối liên hệ nào với kẻ đó hay không."
Phạm Kiến chính là tên húy của Tư Nam Bá Tước, cha của Phạm Nhàn.
Phí Giới nhíu mày, đôi mắt nâu nhạt thoáng lay động: "Không thể nào, hẳn bọn họ cho rằng đứa trẻ sơ sinh năm đó đã chết từ lâu rồi."
"Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ta cũng tin rằng bọn họ không thể biết được Phạm Nhàn chính là con trai của tiểu thư."
Viện trưởng mỉm cười, ánh mắt đầy sự thâm sâu khó đoán: "Bệ hạ luôn yêu cầu giữ khoảng cách giữa quý tộc, quan văn và chúng ta, tuy năm đó phái ngươi đến Đạm Châu rất kín đáo nhưng rốt cuộc vẫn có thể để lộ sơ hở, xem ra thái hậu và tể tướng rất tò mò về mối quan hệ giữa viện chúng ta và Tư Nam Bá Tước. Những thế lực ẩn nấp trong bóng tối đã nhân cơ hội qua tay nhị phu nhân để thử phản ứng của ta và Phạm đại nhân cũng là chuyện thường tình, vì vậy không cần phản ứng thái quá, ngươi hiểu chứ ?"
Phí Giới bất giác nảy sinh nghi ngờ, có lẽ vụ ám sát ở Đạm Châu lần này vốn là do viện trưởng cố tình tiết lộ chút phong thanh.
Lão đẩy chiếc xe lăn đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng nhấc lên một góc của tấm vải đen che kín, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm tĩnh: "Chuyện về cái hộp, bất kể Ngũ Trúc có nói thật hay không, chỉ cần nó không rơi vào tay đám địch phương Bắc là được."
"Đáng tiếc là chúng ta chẳng biết cái hộp đó lớn cỡ nào, hình dáng ra sao." Phí Giới bước tới bên cạnh lão, ánh mắt cũng hướng ra ngoài cửa sổ theo ánh nhìn của viện trưởng.
"Ta xuống địa ngục rồi, nhớ đến sớm mà đánh bài với ta nhé." Trần viện trưởng bật cười.
Phí Giới biết rõ tuổi tác của viện trưởng tuyệt đối không già nua như vẻ bề ngoài bèn cười đáp: "Ta là người tốt, sau này chắc chắn sẽ lên thiên đường."
Bóng một người mặc áo đen tựa như cơn gió từ góc phòng mật thất lướt qua, kéo lại tấm vải đen, ngăn cản ánh nắng quá gay gắt chiếu lên người viện trưởng. Người này hành động nhanh như ma quỷ, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chính là vị cao thủ năm nào từng dùng một kiếm chém chết pháp sư cầm trượng bên ngoài kinh đô.
Phí Giới chỉ tay về phía cái bóng đen, bật cười nói: "Ta đoán hắn sẽ xuống đó chơi cờ với ngài."
.....
.....
Bên ngoài cửa sổ là một cảnh nắng vàng rực rỡ, xa xa mái ngói lưu ly trên các đại điện của hoàng cung đang lấp lánh ánh kim chói lọi.
Trên con đường trước mặt, những người đi ngang cổng của Viện Giám Sát đều theo bản năng vòng qua bên kia đường, như thể sợ bị nhiễm phải thứ không khí âm u nơi đây.
Trước cổng Viện Giám Sát có dựng một tấm bia đá lớn, được xây bằng loại vật liệu chắc chắn, trên bia khắc vài dòng chữ, nét bút được phủ vàng óng ánh:
"Ta hy vọng người dân Khánh Quốc đều có thể trở thành những kẻ không chịu khuất phục. Khi bị kẻ khác đàn áp phải có lòng không chịu nhún nhường, khi đối mặt với tai ương phải có tâm không bị khuất phục, nếu gặp chuyện bất chính phải có dũng khí sửa đổi và đừng bao giờ cúi đầu trước lũ sói hổ...."
Phía dưới ký tên ba chữ: Diệp Khinh Mi.
Không ai biết Diệp Khinh Mi là ai nhưng tất cả cư dân kinh đô đều rõ một điều rằng khi Viện Giám Sát được thành lập, tấm bia này đã đứng sừng sững ở đây, nó mãi mãi ánh lên sắc vàng lấp lánh, hòa quyện với sắc vàng rực rỡ của những mái cung điện xa xa, như một biểu tượng đầy ý vị. Tựa hồ tấm bia và những ngọn mái ấy đang cố gắng che giấu tất cả bóng tối sâu thẳm bên trong hai tòa lầu kia.
Nhận xét
Đăng nhận xét