Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 25: Ông lão đắp tấm chăn cừu
Ba phút sau, Phạm Nhàn dùng tay không lấy đĩa cá đang nóng hổi ra, rưới thêm ít nước tương quý giá từ miền Nam gửi tới, nước tương sánh mịn, màu hổ phách óng ánh, trông vô cùng đẹp mắt. Khi cá hấp hòa quyện với nước tương, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp gian bếp, câki tìm bát cơm nguội còn thừa từ tối hôm qua, ăn cùng cá hấp gừng giấm, một bữa cơm đêm ngon lành vô cùng.
Sáng sớm hôm sau, Phạm Nhàn đi thỉnh an lão phu nhân, trong lúc đang thỉnh an thì một hạ nhân hớt hải chạy vào báo đêm qua trù phòng bị trộm ghé thăm. Phạm Nhàn vừa nghe đã hiểu ngay chuyện gì, không nhịn được cười, cậu vừa xoa vai bà nội vừa quay sang bảo quản gia: “Tối qua ta đói bụng, xuống bếp hâm chút cơm ăn thôi, đừng làm rùm beng lên.”
Tên hạ nhân đứng sững người, trong đầu cứ nghĩ thiếu gia còn nhỏ, sao không gọi hạ nhân làm, tự mình xuống bếp nghịch ngợm, nhỡ bị bỏng thì biết làm sao.
Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt nghi ngại của đối phương thì tỏ ra ngoan ngoãn, dịu dàng nói với lão phu nhân: “Gần đây cháu đọc được một cách hấp cá trong sách, muốn thử làm trước xem có ngon không, để sau này làm cho người, vì muốn tạo bất ngờ cho người nên không dám nói với ai, không ngờ lại làm phiền nhiều người như vậy, cháu biết mình sai rồi ạ.”
Những lời này nghe qua vô cùng hợp tình hợp lý, chẳng ai có thể bắt bẻ được.
Lão phu nhân nghe xong, vẻ mặt vẫn bình thản như nước, chỉ ôn tồn nói: “Chuyện gì cũng được, chỉ cần nhớ làm xong phải dọn dẹp sạch sẽ.”
Lão phu nhân trong biệt phủ Bá Tước nổi tiếng nghiêm khắc với Phạm Nhàn, hiếm khi dùng giọng điệu ôn hòa như thế này, điều này khiến cậu hơi bồn chồn, trong lòng có chút không yên, cậu cảm thấy dường như trong lời nói của bà thoáng một tia thương cảm dành cho mình, nhưng tại sao chứ ?
Lão phu nhân lại dịu dàng nói tiếp: “Chuyện tối qua ta đã biết rồi, quản gia Chu đúng là không ra gì, ngay cả việc nguy hiểm như ngươi lẻn xuống bếp đêm khuya mà cũng không hay biết, đúng là quá bất cẩn. Ta đã đuổi hắn về kinh thành, để mặc cái nhà toàn kẻ vô dụng đó tự lo lấy.”
Phạm Nhàn giật mình, lòng dậy lên một cơn chấn động, chỉ khi đó cậu mới nhớ ra rằng sau khi trở về thì quên béng mất việc xử lý tên quản gia Chu, hiển nhiên việc thích khách lẻn vào phủ và hạ độc lần trước không thể nào không liên quan đến tên này, vậy mà cậu lại sơ suất đến mức chẳng hề đề phòng, Phạm Nhàn cảm thấy bản thân thật quá bất cẩn.
......
Ban ngày, Phạm Nhàn chán nản đọc qua mấy cuốn sách gửi từ kinh đô trong thư phòng, chẳng có tâm trạng nào mà tập trung, một lát sau cậu ra khỏi phủ, vô thức đi ngang qua khu chợ, đến lúc này cậu mới thực sự hiểu thấu câu nói của bà nội “Dù làm chuyện gì, cũng phải nhớ dọn dẹp sạch sẽ.”
Một góc khu chợ giờ đây đã trở thành đống tro tàn, điều kỳ lạ là đám cháy không hề lan sang các khu xung quanh, chỉ duy nhất căn nhà nhỏ đó bị thiêu rụi hoàn toàn, chẳng còn chút gì sót lại. Đám đông dân chúng bu quanh bàn tán rôm rả, Phạm Nhàn nhỏ người, lẻn vào đám đông nghe ngóng, biết được trong vụ cháy này có hai người chết, thân xác cháy đen, mặt mũi không thể nhận dạng.
Nơi bị cháy rụi chính là căn nhà mà cậu đã ra tay giết người hôm qua.
Tiêu hủy bằng chứng sao ?
Phạm Nhàn nhớ lại lời lão phu nhân nói về việc đã đuổi quản gia Chu về kinh đô rồi nhìn đống tro tàn lạnh lẽo trước mắt, lưng cậu bỗng lạnh toát, cuối cùng cậu mới nhận ra điều gì vừa xảy ra. Cậu thật không ngờ người bà nội mà thường ngày chỉ toàn nghiêm khắc với mình, yêu thương thì ít mà trách mắng thì nhiều lại có thể suy nghĩ chu toàn đến mức này, thậm chí bà đã ra tay xóa sạch dấu vết một cách tàn nhẫn như vậy chỉ vì sự an toàn của cháu trai.
Nghĩ đến dáng vẻ ung dung, mắt nhắm hờ, dáng ngồi như một vị lão phật gia thường ngày của bà, Phạm Nhàn cảm thấy không sao liên kết nổi hình ảnh đó với đống tàn tích vẫn còn bốc khói xanh mờ mịt trước mặt.
Cậu đứng lẫn trong đám đông, nhìn những mảnh gỗ đen thui còn vương mùi khét, trong lòng chợt cảm thấy mình vừa được học thêm một bài học quan trọng.
Có một cư dân gần đó nhìn thấy Phạm Nhàn thì vội vàng chào hỏi, định nói gì đó nhưng cậu làm như không nghe thấy rồi rời khỏi khu chợ, đi lang thang một lúc rồi bất giác bước vào tiệm tạp hóa quen thuộc.
Nhận xét
Đăng nhận xét