Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 25: Ông lão đắp tấm chăn cừu

Ba phút sau, Phạm Nhàn dùng tay không lấy đĩa cá đang nóng hổi ra, rưới thêm ít nước tương quý giá từ miền Nam gửi tới, nước tương sánh mịn, màu hổ phách óng ánh, trông vô cùng đẹp mắt. Khi cá hấp hòa quyện với nước tương, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp gian bếp, câki tìm bát cơm nguội còn thừa từ tối hôm qua, ăn cùng cá hấp gừng giấm, một bữa cơm đêm ngon lành vô cùng.

Sáng sớm hôm sau, Phạm Nhàn đi thỉnh an lão phu nhân, trong lúc đang thỉnh an thì một hạ nhân hớt hải chạy vào báo đêm qua trù phòng bị trộm ghé thăm. Phạm Nhàn vừa nghe đã hiểu ngay chuyện gì, không nhịn được cười, cậu vừa xoa vai bà nội vừa quay sang bảo quản gia: “Tối qua ta đói bụng, xuống bếp hâm chút cơm ăn thôi, đừng làm rùm beng lên.”

Tên hạ nhân đứng sững người, trong đầu cứ nghĩ thiếu gia còn nhỏ, sao không gọi hạ nhân làm, tự mình xuống bếp nghịch ngợm, nhỡ bị bỏng thì biết làm sao.

Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt nghi ngại của đối phương thì tỏ ra ngoan ngoãn, dịu dàng nói với lão phu nhân: “Gần đây cháu đọc được một cách hấp cá trong sách, muốn thử làm trước xem có ngon không, để sau này làm cho người, vì muốn tạo bất ngờ cho người nên không dám nói với ai, không ngờ lại làm phiền nhiều người như vậy, cháu biết mình sai rồi ạ.”

Những lời này nghe qua vô cùng hợp tình hợp lý, chẳng ai có thể bắt bẻ được.

Lão phu nhân nghe xong, vẻ mặt vẫn bình thản như nước, chỉ ôn tồn nói: “Chuyện gì cũng được, chỉ cần nhớ làm xong phải dọn dẹp sạch sẽ.”

Lão phu nhân trong biệt phủ Bá Tước nổi tiếng nghiêm khắc với Phạm Nhàn, hiếm khi dùng giọng điệu ôn hòa như thế này, điều này khiến cậu hơi bồn chồn, trong lòng có chút không yên, cậu cảm thấy  dường như trong lời nói của bà thoáng một tia thương cảm dành cho mình, nhưng tại sao chứ ?

Lão phu nhân lại dịu dàng nói tiếp: “Chuyện tối qua ta đã biết rồi, quản gia Chu đúng là không ra gì, ngay cả việc nguy hiểm như ngươi lẻn xuống bếp đêm khuya mà cũng không hay biết, đúng là quá bất cẩn. Ta đã đuổi hắn về kinh thành, để mặc cái nhà toàn kẻ vô dụng đó tự lo lấy.”

Phạm Nhàn giật mình, lòng dậy lên một cơn chấn động, chỉ khi đó cậu mới nhớ ra rằng sau khi trở về thì quên béng mất việc xử lý tên quản gia Chu, hiển nhiên việc thích khách lẻn vào phủ và hạ độc lần trước không thể nào không liên quan đến tên này, vậy mà cậu lại sơ suất đến mức chẳng hề đề phòng, Phạm Nhàn cảm thấy bản thân thật quá bất cẩn.

......

Ban ngày, Phạm Nhàn chán nản đọc qua mấy cuốn sách gửi từ kinh đô trong thư phòng, chẳng có tâm trạng nào mà tập trung, một lát sau cậu ra khỏi phủ, vô thức đi ngang qua khu chợ, đến lúc này cậu mới thực sự hiểu thấu câu nói của bà nội “Dù làm chuyện gì, cũng phải nhớ dọn dẹp sạch sẽ.”

Một góc khu chợ giờ đây đã trở thành đống tro tàn, điều kỳ lạ là đám cháy không hề lan sang các khu xung quanh, chỉ duy nhất căn nhà nhỏ đó bị thiêu rụi hoàn toàn, chẳng còn chút gì sót lại. Đám đông dân chúng bu quanh bàn tán rôm rả, Phạm Nhàn nhỏ người, lẻn vào đám đông nghe ngóng, biết được trong vụ cháy này có hai người chết, thân xác cháy đen, mặt mũi không thể nhận dạng.

Nơi bị cháy rụi chính là căn nhà mà cậu đã ra tay giết người hôm qua.

Tiêu hủy bằng chứng sao ?

Phạm Nhàn nhớ lại lời lão phu nhân nói về việc đã đuổi quản gia Chu về kinh đô rồi nhìn đống tro tàn lạnh lẽo trước mắt, lưng cậu bỗng lạnh toát, cuối cùng cậu mới nhận ra điều gì vừa xảy ra. Cậu thật không ngờ người bà nội mà thường ngày chỉ toàn nghiêm khắc với mình, yêu thương thì ít mà trách mắng thì nhiều lại có thể suy nghĩ chu toàn đến mức này, thậm chí bà đã ra tay xóa sạch dấu vết một cách tàn nhẫn như vậy chỉ vì sự an toàn của cháu trai.

Nghĩ đến dáng vẻ ung dung, mắt nhắm hờ, dáng ngồi như một vị lão phật gia thường ngày của bà, Phạm Nhàn cảm thấy không sao liên kết nổi hình ảnh đó với đống tàn tích vẫn còn bốc khói xanh mờ mịt trước mặt.

Cậu đứng lẫn trong đám đông, nhìn những mảnh gỗ đen thui còn vương mùi khét, trong lòng chợt cảm thấy mình vừa được học thêm một bài học quan trọng. 

Có một cư dân gần đó nhìn thấy Phạm Nhàn thì vội vàng chào hỏi, định nói gì đó nhưng cậu làm như không nghe thấy rồi rời khỏi khu chợ, đi lang thang một lúc rồi bất giác bước vào tiệm tạp hóa quen thuộc.

“Quản gia chú bị đuổi về kinh thành rồi.” Phạm Nhàn nói.

Người đàn ông đứng trong cửa hàng chính là Ngũ Trúc, y hướng mặt ra con phố yên ắng bên ngoài, chẳng có chút phản ứng gì, hầu hết dân cư đều kéo nhau đến khu chợ để xem náo nhiệt nên con phố lúc này vắng tanh như chùa bà đanh.

“Căn nhà nhỏ hôm qua chúng ta đến đã bị thiêu rụi.” Phạm Nhàn tiếp tục.

Ngũ Trúc vẫn không hề có phản ứng.

Phạm Nhàn kéo lấy tay áo của y rồi nhỏ giọng trách móc: “Có phải thúc đang nghĩ ta ngu ngốc quên xử lý chuyện của quản gia Chu, để bà nội phải ra tay dọn dẹp sạch sẽ thay ta, đúng không !”

Ngũ Trúc xoay người lại, cất giọng nói: “Ngươi đang muốn ta đồng cảm với ngươi à ? Là vì ngươi còn nhỏ, không biết xử lý những chuyện như thế nên thấy xấu hổ hay là lòng tự ái bị tổn thương nên giờ cần một chút an ủi ?”

Hiếm khi giọng của y mang theo chút cảm xúc nhưng lần này lại có chút tò mò, so với sự lãnh đạm thường ngày thì dường như sinh động hơn hẳn.

Phạm Nhàn bật cười đáp: “ta chẳng có cái tự ái dư thừa nào cả, chỉ là ta thấy giết người chẳng dễ chịu chút nào. Hơn nữa....”

Cậu ngừng lời, trong lòng thầm nghĩ nếu không nhờ có sự dạy dỗ của Phí Giới và Ngũ Trúc thì dù có xuyên không đến thế giới này, cậu cũng chẳng thể hơn được đám con cháu nhà quyền quý bình thường, có khi cậu đã chết từ lâu rồi. Trong bối cảnh đầy rẫy quyền lực chồng chéo, âm mưu tầng tầng lớp lớp như thế này, dường như có thêm chút kiến thức chẳng mang lại bao nhiêu lợi thế, những kẻ đứng trên đỉnh cao của quyền lực, ai mà chẳng tinh thông đủ mọi mánh khóe bẩn thỉu và rắc rối.

So với họ, Phạm Nhàn đành phải thừa nhận bản thân... thực sự chỉ là một đứa trẻ ngây thơ mà thôi.

“Cảm giác giết người và cảm giác bị giết, ngươi thích cái nào hơn ?” Ngũ Trúc hỏi.

Phạm Nhàn không biết phải trả lời thế nào, tất nhiên chẳng ai lại thích bị giết cả.

“Nếu ngươi đã biết câu trả lời, vậy thì đừng hỏi nữa.” Ngũ Trúc thản nhiên nói rồi đưa cho cậu một tấm thẻ. “Ngoài ra, có một chuyện ta nghĩ nên nói rõ với ngươi, lão phu nhân đuổi quản gia Chu về kinh đô chứ không giết ông ta, vì không muốn chuyện này gây xáo trộn quá lớn ở phủ trong kinh đô.”

Phạm Nhàn cúi xuống nhìn tấm thẻ, nhận ra ngay đó là lệnh bài của quản lý trong phủ Bá Tước, chính là của quản gia Chu. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Thúc giết ông ta rồi à ?”

Ngũ Trúc gật đầu.

Phạm Nhàn chợt nhớ tới danh tính của tên thích khách hôm qua bèn gãi đầu hỏi:
“Tại sao thủ đoạn dùng độc và cách hành động của tên thích khách lại giống hệt phong cách của Viện Giám Sát vậy ?”

“Đi mà hỏi Phí Giới.” 

......

Vào một ngày xuân ấm áp ở năm Khánh Lịch, trong một tòa nhà vuông vức nằm ở phía tây kinh đô, với bức tường bên ngoài phủ một lớp màu xám đen, trông âm u rùng rợn có một căn mật thất, bên trong mật thất là một ông lão gầy gò, khuôn mặt nhẵn nhụi không một cọng râu đang ngồi trên xe lăn, trên chân ông phủ một tấm chăn lông cừu mềm mại, bóng bẩy.

Cửa sổ kính của mật thất bị che kín bằng vải đen, không để lọt dù chỉ một tia nắng. Ông lão này từng mắc một căn bệnh nặng nhiều năm trước ở phương Bắc, kể từ đó ông trở nên sợ ánh sáng.

“Lão Phí, chuyện ở Đạm Châu điều tra đến đâu rồi ?” Ông lão trên xe lăn nhìn người đàn ông tóc bạc trước mặt, tuổi tác xấp xỉ mình, nở một nụ cười kỳ quặc khi mắt ông chạm phải đôi đồng tử màu nâu của người kia.

Phí Giới ngồi trên ghế, uống một ngụm trà rồi lặng lẽ quan sát nụ cười đầy bí hiểm bên khóe miệng của viện trưởng đại nhân, trong lòng ông không khỏi nghĩ giữa ông và lão già này, rốt cuộc ai mới là kẻ biến thái thật sự đây ?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên