Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 22: Miêu khẩu tử

 "Thiếu gia đã về !” Một gia nhân nam cất tiếng.

Ngay lập tức, toàn bộ người hầu trong phủ bắt đầu nhộn nhịp chuẩn bị bữa trưa, một chiếc bàn lớn được đặt giữa sảnh, Phạm Nhàn và lão phu nhân ngồi đối diện nhau, giữa bàn bày la liệt đủ món ăn lớn nhỏ.

Không khí trong phòng có chút kỳ quái, những người hầu không có việc gì làm cũng đứng lặng nhìn vào đôi đũa của Phạm Nhàn, chẳng ai lui ra sau vườn ăn cơm cả, vài nha hoàn trẻ hơn còn len lén nuốt nước bọt, có vẻ như khá đói.

Đây là quy tắc bất thành văn trong phủ Bá Tước, dưới sự yêu cầu cương quyết của Phạm Nhàn và sự ngầm đồng ý của lão phu nhân, mọi người đều đã quen, hễ thiếu gia ăn cơm ở phủ thì cậu phải là người nếm thử mỗi món trước, nếu cậu gật đầu hài lòng, mọi người mới được phép ăn.

Mặc dù không hiểu tại sao vị thiếu gia được biết đến là đáng yêu, dịu dàng lại có yêu cầu ngang ngược như vậy nhưng sau một lần xảy ra chuyện, mọi người không ai dám thắc mắc nữa. Khi đó  Đông Nhi, nha hoàn thân cận nhất của cậu lỡ nếm thử chút nước canh để kiểm tra độ mặn trước khi cậu ăn bèn bị Phạm Nhàn tức giận đến mức đuổi thẳng ra khỏi phủ. Ai cũng choáng váng trước cơn thịnh nộ đó và từ đó hiểu rằng thiếu gia cũng có một phần kiêu ngạo đáng sợ của con cháu quyền quý.

Khi Đông Nhi vừa khóc vừa rời khỏi phủ, lão phu nhân chỉ lạnh lùng nhìn mà không nói thêm một lời nào.

Trong phòng chỉ có âm thanh nhai nuốt và tiếng húp canh khe khẽ của Phạm Nhàn, tất cả gia nhân đều im lặng, hai tay buông thõng, đứng hầu một bên. Giống như mọi gia đình quyền quý khác, thức ăn thừa của chủ nhân sẽ được đưa xuống nơi ở của người hầu, coi như ban thưởng cho tầng lớp dưới, vì vậy Phạm Nhàn chỉ gắp một miếng nhỏ từ mỗi đĩa, nhấm nháp vừa đủ rồi buông đũa, để lại phần lớn cho người khác.

Phạm Nhàn ăn rất chậm, từng miếng được cậu nhấm nháp kỹ lưỡng, đôi môi mỏng của cậu khẽ mấp máy, trông giống như hai vệt sáng trong trẻo đang chớp tắt theo từng nhịp.

Lão phu nhân của phủ Bá Tước thì ngồi im lặng, tay mân mê một bức tượng nhỏ, môi mấp máy như đang cầu nguyện nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn cũng nếm xong tất cả các món trên bàn, cậu nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt ánh lên một tia sáng dịu dàng rồi chỉ tay vào đĩa rau tre xào trên bàn, cất giọng ra lệnh: “Món này ta thích ăn.”

Gia nhân và nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, vội vã dọn cơm, những người không có việc gì làm thì rời đi ăn ở hậu viện nhưng một gia nhân khác lại chạy thẳng vào bếp, mang toàn bộ phần rau tre xào còn lại ra, đặt trước mặt Phạm Nhàn.

“Bà, mời người dùng bữa.”

Phạm Nhàn đứng dậy, cung kính cúi chào lão phu nhân rồi dùng hai tay đón lấy bát cơm, lễ phép đặt trước mặt bà, sau đó cậu tự mình ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa liên tục gắp rau tre xào, ánh mắt lóe lên một tia cười thích thú. Nhưng nụ cười trên gương mặt thanh tú của cậu lại mang theo một vẻ kỳ lạ, như thể cậu vừa tìm thấy thứ gì đó mình đã truy lùng từ rất lâu.

Không hiểu vì lý do gì, các nha hoàn đứng bên cạnh nhìn nụ cười của cậu thiếu niên mười hai tuổi này bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, họ bất giác nhớ đến cái tát nặng nề mà quản gia Chu nhận được từ sáng nay, một cảm giác rùng mình vô cớ len lỏi trong lòng họ.

“Ta mang về phòng ăn.”

Phạm Nhàn nói với mấy nha hoàn bên cạnh rồi cầm đĩa rau tre xào cùng bát cơm trắng rảo bước về căn phòng nhỏ của mình ở viện phía sau. Lúc này, lão phu nhân vẫn đang ăn chưa xong, hậu bối rời bàn khi trưởng bối chưa dùng xong là rất bất kính nhưng lão phu nhân chẳng nói gì cả.

Về đến phòng, Phạm Nhàn lập tức lấy một ít bột gây nôn rồi nuốt thẳng xuống, cậu nhét ngón tay vào cổ họng, cố gắng móc họng đến khi toàn bộ thức ăn trong bụng được nôn ra hết, cậu cũng không dám chậm trễ mở ngăn kéo, lấy ra vài viên thuốc tự chế, nuốt cùng một cốc nước lớn rồi ngồi xuống vận chân khí khắp cơ thể, khi chắc chắn không có gì bất thường, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Phạm Nhàn liếc nhìn đĩa rau tre xào, khẽ cười cay đắng, cậu đổ hết số rau ấy vào bô đặt sau giường. Rau này có độc, chính là loại “Miêu khẩu tử” mà mật thám của Viện Giám Sát hay dùng.

Miêu khẩu tử” là loại trái cây mọc trên các hòn đảo ở miền Nam, có hình dáng giống trái quýt, trông rất đẹp. Hoa của cây này tỏa ra một mùi hương lạ lùng, cay nồng nhưng độc tố lại nằm trong phần quả.

Nước từ trái miêu khẩu tử này khi hòa vào thức ăn sẽ không làm đổi màu món ăn, thậm chí còn làm dậy mùi thơm, khiến người ta không chút nghi ngờ, đó cũng là lý do nó trở thành công cụ ám sát ưa thích của mật thám Viện Giám Sát, chuyên dùng khi cần “ra tay trong im lặng”. Loại độc này sau khi vào bụng sẽ phát tác vào ban đêm, làm nạn nhân co giật mà chết, giống như bị nhiễm một loại bệnh kỳ lạ, điều đặc biệt là nguyên nhân thực sự gần như không thể bị phát hiện.

Phí Giới là bậc thầy chuyên bào chế độc của Viện Giám Sát, còn Phạm Nhàn là đệ tử duy nhất của ông, vì thế ngay khi nếm miếng đầu tiên của món rau tre xào, cậu đã nhận ra vấn đề. Nước từ quả miêu khẩu tử không có vị rõ ràng nhưng điểm yếu chí mạng là có chút vị đắng nhè nhẹ. Tên thích khách hạ độc lần này đúng là cao thủ khi khéo léo hòa nước quả miêu khẩu tử vào món rau tre vốn đã có chút vị đắng tự nhiên, khiến người ta khó lòng nhận ra.

Lúc nãy Phạm Nhàn không rời đi ngay để giải độc là vì không muốn làm lão phu nhân sợ hãi, nhừn giờ ngẫm lại cậu thấy mình liều lĩnh quá. Nếu chất độc trong món ăn không phải là loại miêu khẩu tử mà là một thứ độc cấp tốc hơn, có lẽ giờ đây cậu đã nằm thẳng cẳng rồi.

Từ sau khi được Phí Giới dạy dỗ, Phạm Nhàn luôn đặc biệt chú ý đến vấn đề ăn uống, cậu sợ di nương trong phủ Tư Nam Bá Tước ở kinh đô sẽ ra tay hạ độc mình, đí cũng chính là lý do dẫn đến màn ăn uống kỳ cục vừa rồi. Phạm Nhàn không muốn mình vô tình ăn phải thứ độc không đủ để giết chết mình nhưng lại vô tình giết chết những người hầu trong phủ.

Do đó cậu đề ra quy tắc tất cả các món ăn trong phủ nhất định phải qua miệng cậu trước khi bất kỳ ai khác được động đũa, giống như mấy thái giám chuyên thử đồ ăn trong hoàng cung.

.......

Đám gia nhân thấy tiểu thiếu gia đến tận trù phòng thì vội vàng đứng dậy, kéo ghế mời cậu ngồi, "Thiếu gia, có phải chưa ăn no nên muốn ăn thêm gì sao ?"

Phạm Nhàn cười tươi như hoa, đáp: "Món rau tre xào ngon lắm, ta rất thích."

Người đầu bếp đứng bên cạnh cười khà khà, phụ họa: "Thiếu gia thích là tốt rồi."

"Ừm, rau rất tươi, khi nào mua vậy ?" Phạm Nhàn gật đầu, hỏi rất cẩn thận.

"Mua sáng nay ạ, tất nhiên là tươi rồi."

"À đúng rồi, hôm nay có ai từ bên ngoài vào trù phòng không ?"

"Lão Hà đưa rau bị bệnh rồi nên cháu trai của ông ấy đến thay."

"Không có gì đâu, ta đi trước đây." Phạm Nhàn cười ngọt ngào, lấy tay nhón một miếng thịt hun khói trong đĩa mà đầu bếp đưa, vừa nhai vừa ngại ngùng nói: "Đừng nói với bà nội là ta vào bếp ăn vụng nhé."

Nhìn bóng cậu khuất dần, đám gia nhân bắt đầu bàn tán xôn xao nói rằng đứa con riêng của Bá Tước không kiêu căng cũng chẳng ngạo mạn, chỉ là...cái quy tắc ăn uống ấy, thật sự hơi quá đáng.

Trên con phố nhỏ ở cảng Đạm Châu, Phạm Nhàn bám tay vào bức tường sau của một căn nhà, chỉ cần một động tác nhẹ nhàng là cả người cậu đã như một chú mèo linh hoạt, lẻn vào bên trong. Đây chính là nhà của lão Hà, người thường ngày phụ trách giao rau cho phủ Bá Tước.

Phủ Bá Tước tổng cộng chỉ có hơn chục người, ngoài vài nha hoàn đã được thay mới, còn lại đều là người địa phương làm việc trong phủ nhiều năm nay nên chẳng ai đáng để nghi ngờ. Tuy nhiên việc lão Hà đột nhiên đổ bệnh vào lúc này lại khiến Phạm Nhàn cảm thấy có gì đó không đúng.

Bước vào căn phòng tối om của lão Hà, mắt Phạm Nhàn sáng lên như ban ngày, cậu nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động lướt qua gian phòng như một bóng ma và một mùi tanh nhẹ của máu xộc vào mũi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên