Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 21: Nhà thơ
“Tại sao muốn nhìn xem thế giới này ra sao ?” Dường như Ngũ Trúc đang suy ngẫm một câu hỏi lớn, “Chẳng phải nơi ngươi đang đứng cũng là một phần của thế giới này sao ?”
Phạm Nhàn nghe vậy thì không biết trả lời thế nào, cậu đến từ một thế giới khác nên sẽ thấy tò mò về đủ thứ ở đây, nhưng điều làm cậu nhức óc nhất chính là làm thế nào mà cậu lại lọt vào cái thế giới này cơ chứ ?
Sáu năm trước, khi thầy Phí Giới còn dạy học ở Đạm Châu, ông từng nhắc đến Thần Miếu, lúc đó Phạm Nhàn đã nghĩ rằng làm thế nào mà một bệnh nhân sắp chết từ trái đất lại biến thành một cậu thiếu niên khỏe mạnh thế này, không phải là phép màu thì là cái gì ? Thế nên cậu rất tò mò về Thần Miếu, muốn đến tận nơi xem thử trong đó có cái gì.
Còn kinh đô ư ? Đó cũng là nơi cậu háo hức muốn đến, kông biết cô nhóc Phạm Nhược Nhược ở đó có chịu nổi sự kiểm soát của mẹ kế hay không. Về phần Phí Giới, sau mấy năm xa cách, cậu cũng muốn ghé thăm ông thầy đáng yêu mà hơi iến thái này một chút.
Quan trọng hơn, đời trước cậu nằm trên giường bệnh mãi, đời này lại bị cái cơ thể trẻ con giữ chân ở Đạm Châu quá lâu, cái cuộc sống yên bình này hoàn toàn trái ngược với lửa nhiệt huyết âm ỉ trong lòng Phạm Nhàn. Ngọn lửa này chẳng những thiêu đốt tinh thần cậu mà còn kích thích những tham vọng cháy bỏng muốn làm gì đó, đạt được gì đó.
Bình yên và tham vọng, quyền lực và hạnh phúc, tình yêu và mỹ nhân....Những khái niệm tưởng chừng chẳng liên quan lại lướt qua tâm trí cậu, sau một hồi nghiền ngẫm, cậu mới cẩn thận trả lời: “Nếu đời người chỉ có một lần thì ít nhất cũng nên nhìn những khung cảnh khác nhau, gặp những con người khác nhau. Như vậy, cái trò chơi không thể chơi lại này mới đáng để tận hưởng.”
Đây là những lời thật lòng của Phạm Nhàn, khi còn nằm trên giường bệnh ở kiếp trước, cậu đã từng nghĩ rằng nếu có kiếp sau mình sẽ sống thế nào.
Ngũ Trúc hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì không ?”
“Đầu tiên là phải đảm bảo sống sót đã.” Phạm Nhàn ngồi xuống, lại ném một viên đá nhưng lần này cậu không dùng sức nên viên đá chỉ rơi xuống mấy tảng đá xám dưới chân, vỡ tan tành. “Vậy nên, nhất định phải có khả năng tự bảo vệ mình.”
“Rồi sao nữa ?”
“Tiếp theo, ta đã đặt cho mình ba mục tiêu.”
Ngũ Trúc lặng lẽ nghe.
“Đầu tiên, ta muốn sinh thật nhiều, thật nhiều con. Thứ hai ta muốn viết thật nhiều, thật nhiều sách. Thứ ba, ta muốn sống một cuộc sống thật tuyệt vời, thật hoàn hảo.”
Phạm Nhàn nói ra những điều thật điên rồ nhưng không hề có chút ngượng ngùng nào, cứ như chuyện đó là lẽ đương nhiên.
Trong thâm tâm cậu, nếu thế giới này không phải trái đất thì cậu chính là đại diện duy nhất của loài người của trái đất trong thế giới này. Theo lý thuyết sinh học thì với vai trò là đại diện của di sản máu thịt loài người, cậu có trách nhiệm phải sinh ra thật nhiều con cái mới phải.
Và đồng thời, Phạm Nhàn cũng xem mình là đại diện cho di sản văn hóa loài người của trái đất, hỏi thử xem nhân loại đã tạo ra bao nhiêu kiệt tác nghệ thuật lộng lẫy từ xưa đến nay nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của chúng ở thế giới này. Nếu không viết (hoặc sao chép ?) thật nhiều sách để những di sản văn hóa như Tào Tuyết Cần* hay Cô Dâu Báo Thù** được tỏa sáng trong thế giới tăm tối này, cậu thật sự cảm thấy có lỗi với các bậc tiền bối trong vũ trụ song song, nhưng quan trọng nhất là cậu cảm thấy có lỗi với chính mình.
(*Tào Tuyết Cần: Tên thật là Tào Triêm, tự Mộng Nguyễn, là một tiểu thuyết gia và là tác giả của cuốn tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, một trong tứ đại danh tác của văn học cổ điển Trung Quốc.
**Cô Dâu Báo Thù: Hay Kill Bill - Volume 1 là một bộ phim hành động do Quentin Tarantino viết kịch bản và đồng đạo diễn vào năm 2003)
Tự nhiên mà Phạm Nhàn cũng tự xem mình là đại diện duy nhất của loài người trên trái đất để quan sát thế giới này, vì vậy cậu phải đảm bảo cuộc sống của mình thật thoải mái. Chỉ như vậy, cậu mới có thể sống lâu hơn và càng lâu càng tốt, để tiếp tục quan sát cái thế giới này thêm vài năm nữa.
Mãi cho đến nhiều năm sau, Phạm Nhàn mới ngượng ngùng tự nhận rằng thực ra cậu chỉ đang tìm một lý do hoành tráng để che đậy cái lòng tham lam, nhơ bẩn và thèm khát vô độ sâu kín trong lòng mình mà thôi.
Trên vách đá ven biển, dường như Ngũ Trúc cần một chút thời gian để hiểu được rốt cuộc ba mục tiêu của Phạm Nhàn có nghĩa là gì và rồi Ngũ Trúc với sự bình tĩnh phân tích: “Vậy ngươi cần lấy rất nhiều vợ, tìm rất nhiều nhà thơ, thuê rất nhiều người hầu.”
“Nhà thơ ?” Phạm Nhàn nghe quen quen với câu này nhưng vẫn hơi mù mờ.
“Là những nhà thơ, nhà văn nghèo khó chuyên viết sách cho người khác mà không được ghi tên.”
Phạm Nhàn cười cười, trong lòng nghĩ bản thân sẽ để những đại gia như Tào Tuyết Cần và Quentin Tarantino làm tay viết chính cho mình, đâu cần phải lo mấy kẻ viết văn tầm thường đó, cậu đang nghĩ như vậy thì lại nghe thấy Ngũ Trúc tiếp tục phân tích một cách logic đơn giản.
"Nếu ngươi muốn lấy nhiều vợ, thuê nhiều người hầu, tìm nhiều kẻ viết văn, ngươi phải kiếm thật nhiều tiền. Nếu muốn kiếm nhiều tiền, ngươi cần có quyền lực, và nếu muốn có quyền lực, ngươi cần phải ở gần trung tâm quyền lực của quốc gia này."
Ngũ Trúc quay người bước đi, nhẹ nhàng và quyết đoán: "Khi ngươi đủ mười sáu tuổi, chúng ta sẽ trở về kinh đô."
Phía sau, Phạm Nhàn vẫn đứng ngẩn người bên vách đá, tự hỏi sao cậu chỉ mới thổ lộ chút ít suy nghĩ không quá điên rồ mà Ngũ Trúc, người mạnh mẽ đến mức có chút vấn đề trong đầu lại suy luận ra những chuyện liên quan đến quyền lực quốc gia ? Và lại còn quyết định dứt khoát trở về kinh đô. Phạm Nhàn nhớ rõ khi cậu vừa rơi xuống thế giới này, chính Ngũ Trúc đã cõng cậu rời khỏi kinh đô.
Cậu vỗ mạnh vào mặt mình, cố gắng thoát ra khỏi cảm giác vừa buồn cười vừa khó hiểu rồi chạy theo Ngũ Trúc, cười nói: “Thúc, ta vừa mở lòng với thúc, sao thúc không chia sẻ gì lại cho ta ?”
“Muốn biết gì ?”
“Về mẹ ta, sao bọn ta lại bị người ta truy sát ở kinh đô ?”
“Về chuyện của tiểu thư, ta sẽ kể hết cho ngươi khi ngươi tròn mười sáu tuổi, đó là di nguyện của tiểu thư. Còn về những người truy sát chúng ta, ngươi không cần phải biết đâu, vì họ đã chết hết mười năm trước rồi.”
........
Khi về đến Cảng Đạm Châu thì đã là giữa trưa, Phạm Nhàn và Ngũ Trúc đã chia nhau đường ai nấy đi từ ở chỗ cách xa thành Đạm Châu, cậu tự mình vào thành. Người dân trong thành đã quen với việc cậu, thiếu gia của Phạm phủ thường xuyên lang thang ngoài thành, mặc dù xung quanh Đạm Châu không có những loài thú lớn hay những nơi quá nguy hiểm nhưng vẫn có người cảm thấy phủ Bá Tước chẳng mấy quan tâm đến sự an toàn của cậu, đứa con ngoài giá thú.
Dù sao, trong mắt mọi người, Phạm Nhàn vẫn chỉ là một cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi.
Mấy người dân Đạm Châu suốt ngày sống nhàn rỗi, chẳng phải nộp thuế cho triều đình, cũng có thể từ những việc vô thưởng vô phạt mà suy luận ra những ý tưởng rất kỳ quái. Ví dụ như, có phải những người trong phủ Bá Tước nào đó thật sự mong muốn đứa con ngoài giá thú này bị thú hoang ăn thịt ngoài rừng hoặc lăn từ vách đá chết đi.
Khi nghĩ về việc cậu bé luôn nở nụ cười đáng yêu lại phải sống trong một phủ đầy nguy hiểm như vậy, ai nấy đều cảm thấy vừa lo lắng, vừa như được thoả mãn sự tò mò kì lạ.
Phạm Nhàn không biết những người đi đường đang nghĩ gì, vẫn giữ trên mặt nụ cười có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhẹ nhàng đi về phủ Bá Tước.
Biết hôm nay cậu về ăn cơm nên tất cả các gia nhân đều đang đợi, lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế bành, mắt khép hờ, trông như sắp ngủ gật.
Nhận xét
Đăng nhận xét