Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 19: Đứng ở phía trên cao

Quản gia Chu nằm bẹp dưới đất, mặt sưng đỏ như hoa đào nở rộ, mấy chiếc răng gãy rơi ra như ngọc vỡ, vả người ông ta vẫn chìm trong trạng thái mơ màng, đôi mắt nhìn Phạm Nhàn đầy hoảng sợ và kinh hãi.

Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: “Thật không hiểu nổi bọn ngươi nghĩ gì, lẽ nào tưởng ta không dám đánh ông à ? Xem ra ông đã quên mất thân phận của mình rồi, có thể một chủ nhà có giáo dưỡng sẽ không động tay với hạ nhân, nhưng tiếc là ta không nằm trong số đó. Ta đánh ông đấy, ông định đánh lại chắc ? Không, ông chỉ có thể chịu đựng, cắn răng mà nhịn, cười đi chứ hoặc muốn thì cứ chạy đến mách lão phu nhân hay về kinh đô khóc lóc cũng được....Nhưng nhớ kỹ, từ giờ không được bén mảng đến hậu hoa viên nữa, ta không thích nhìn thấy ông.”

Dứt lời, Phạm Nhàn phủi bụi trên quần rồi xoay người bước đi, lúc này Tư Tư vẫn đang ngẩn người nhìn chiếc ghế thì cậu nhẹ nhàng nói ra ngoài một lát rồi rời khỏi biệt phủ Bá Tước.

Đằng sau cậu là những khuôn mặt sợ hãi của hạ nhân và nha hoàn, họ không ngờ một thiếu gia mười hai tuổi luôn dịu dàng và đáng yêu lại có một mặt bạo lực và lạnh lùng như thế, sự đối lập này khiến họ bị chấn động mạnh, lòng tràn ngập nỗi sợ hãi.

Đúng lúc đó, lão phu nhân cũng tới hậu hoa viên, nhìn thấy quản gia Chu nằm dưới đất, tay ôm mặt, miệng rên rỉ kêu đau, ánh mắt bà thoáng qua một tia sâu xa, thậm chí còn có chút khoái chí.

Năm ngoái đuổi đại nha hoàn ra khỏi phủ, năm nay tát quản gia Chu đến mức lăn lê bò toài, cuối cùng Phạm Nhàn mười hai tuổi cũng thành công bước đầu trong việc xây dựng uy quyền của mình ở biệt phủ Bá Tước.

.....

.....

Cách cảng Đạm Châu khoảng mười dặm về phía tây là một bờ biển đầy rẫy những tảng đá ngầm hiểm trở, gió biển mang theo nước xanh cuộn trào, đập mạnh vào những tảng đá cứng cáp, vỡ tung thành muôn vàn bọt trắng như tuyết, tạo nên cảnh tượng hùng vĩ và dữ dội.

Phía đông bờ biển có một con đường nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo len lỏi giữa những tảng đá kỳ quái, khi ẩn khi hiện, Phạm Nhàn men theo con đường đó mà đi, xoay lưng về phía đại dương cuồng nộ, lắng nghe tiếng sóng gầm thét sau lưng, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Trước mặt cậu là một vách đá dựng đứng, tựa như con quái vật khổng lồ của thiên nhiên, vừa đáng sợ vừa kỳ diệu, ngọn núi ven biển này mọc lên sừng sững giữa trời đất, sau lưng nó là hàng trăm dặm rừng nguyên sinh và đầm lầy rậm rạp, việc đi vòng qua để leo lên đỉnh núi gần như không thể. Nếu muốn chinh phục nó, chỉ có cách leo thẳng lên từ vách đá này.

Phạm Nhàn đưa mắt quan sát mặt vách đá, hàng lông mày khẽ nhíu lại, trong đầu cậu nhanh chóng phác họa ra con đường leo núi quen thuộc mà mình thường dùng, nhưng mấy hôm nay gió biển thổi mạnh làm các tảng đá vốn nhô ra để bám víu đã trở nên lỏng lẻo, nếu hôm nay định leo lên thì nhất định phải cẩn thận hơn nhiều.

Những cơn sóng điên cuồng đánh vào các tảng đá ngầm đen thẫm ở phía sau, nhưng dù có gào thét dữ dội thế nào thì chúng cũng chẳng thể vượt qua được lớp đá cứng lạnh lùng, vô tình, chỉ có một ít nước biển len lỏi qua khe đá tràn vào bãi cạn, khiến cát ở đây ẩm ướt hơn những nơi khác. Phạm Nhàn đứng trên lớp cát lẫn sỏi ẩm ướt, đôi giày bên chân đã ngấm nước, khiến lòng bàn chân lạnh buốt và không thoải mái chút nào. 

Phạm Nhàn tháo đôi giày ra rồi cẩn thận đặt vào một hõm đất khô ráo dưới chân vách đá, sau đó cậu tìm chút cát khô, xoa đều lên lòng bàn tay, chuẩn bị cho hành trình leo núi đầy thử thách, tiếp đó cậu điều hòa hơi thở, vận nội lực, cảm nhận dòng chân khí trong cơ thể mình ổn định. Mọi thứ đã sẵn sàng, Phạm Nhàn đưa tay phải nắm chặt một điểm nhô nhỏ xíu trên vách đá, khẽ dùng lực, toàn thân cậu nhẹ bẫng, như một cánh chim tung mình bay lên, bắt đầu hành trình leo núi.

Cậu di chuyển nhanh chóng và uyển chuyển, thân mình dán chặt vào vách đá, trông chẳng khác gì một loài động vật kỳ dị chuyên leo núi. Mỗi động tác vươn tay, đặt chân, mỗi lần dùng sức đều nhuần nhuyễn và tự nhiên, không hề có chút căng thẳng nào.

Chẳng mấy chốc, Phạm Nhàn đã gần lên đến đỉnh, gió biển ào ào thổi tới, lượn quanh cơ thể cậu, cuốn đi hơi nóng và mồ hôi sau những động tác leo trèo mang lại cảm giác mát mẻ dễ chịu.

“Chắc Tĩnh ca ca cũng chẳng leo nhanh bằng mình nhưng mà cái tên mù kia trên đỉnh núi này thì đáng sợ hơn Mã Ngọc* nhiều...”

Phạm Nhàn vừa leo vừa lẩm bẩm, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra trong vườn hoa lúc sáng, cậu cảm thấy có gì đó bất thường, tên quản gia thân tín của nhị phu nhân vốn đã an phận hơn một năm qua, vì cớ gì hôm nay lại lộ sơ hở, tạo cơ hội cho cậu dạy dỗ một trận.

Biển gió mang theo hơi ẩm làm những tảng đá lộ ra bên ngoài trơn trượt hơn, Phạm Nhàn thấy gần đến đỉnh nên cứ mải nghĩ ngợi, có chút lơ đễnh, bàn tay phải trượt khỏi điểm tựa, khiến cơ thể cậu khẽ chao đảo, suýt nữa thì ngã xuống.

Tuy tình huống có vẻ nguy hiểm, nhưng Phạm Nhàn vẫn bình tĩnh. Cậu nhanh chóng vận nội lực, dồn chân khí bá đạo vào tay trái. Ba ngón tay của cậu bám chặt vào một mẩu đá nhỏ duy nhất có thể làm điểm tựa, mạnh đến mức tưởng chừng như khắc sâu vào đá, giữ cho cơ thể không rơi xuống.

Một cây gậy gỗ được thả xuống, đong đưa trước mặt cậu, ra hiệu bảo nắm lấy.

Phạm Nhàn nhìn cây gậy gỗ lơ lửng trước mặt, không thèm liếc mắt một cái, cậu lùi người ra sau rồi chân khẽ đạp vào vách đá, mượn lực nhảy vọt lên, hiểm hóc mà chính xác đáp xuống đỉnh núi.

"Không tập trung, đôi khi sẽ phải trả giá bằng mạng sống."

Trên rìa vách đá, Ngũ Trúc với dáng vẻ quen thuộc trong bộ đồ vải thô đơn giản, đôi mắt vẫn bịt kín bởi một mảnh vải đen.

Phạm Nhàn chẳng buồn đáp, cậu khoanh chân ngồi xuống điều chỉnh hơi thở rồi đứng dậy kể cho Ngũ Trúc nghe mọi chuyện xảy ra ở phủ bá tước sáng nay, đặc biệt là nỗi nghi ngờ không dứt trong lòng mình.

Ngũ Trúc lạnh lùng hỏi: "Ngươi nghĩ cái tát của ngươi đủ để làm quản gia sợ ?"

"Đủ, nếu bà nội đứng về phía ta." Phạm Nhàn cúi đầu đáp, dù cái tát khi đó không dùng nội lực nhưng sức mạnh cất giấu trong thân thể gầy gò của cậu vẫn khiến người ta run sợ. Quan trọng hơn, chính là khí chất u ám đầy đe dọa mà cậu để lộ lúc ấy, thực sự rất đáng sợ.

"Vậy là được rồi." Dường như Ngũ Trúc không mấy hứng thú với đề tài này.

"Nhưng ta vẫn cảm thấy kỳ lạ, tên quản gia đó đã ngoan ngoãn rụt cổ suốt năm rưỡi nay ở cảng Đạm Châu rồi, lý nào hôm nay lại dám gây chuyện, nếu không phải vì ông ta nhịn lâu quá mà không chịu được thì chắc chắn.....là vì sắp có chuyện lớn xảy ra ở Đạm Châu. Trong mắt ông ta thì ta không còn là mối đe dọa với vị tiểu chủ tử ở kinh đô nữa nên không cần phải cố nịnh nọt ta làm gì."

Gương mặt non nớt của Phạm Nhàn thoáng nét tự giễu, như mang một nỗi buồn xa xăm không hợp với độ tuổi.

Thật kỳ lạ, nếu như đôi lúc Phí Giới vẫn còn hoài nghi hay kinh ngạc trước sự trưởng thành quá sớm của Phạm Nhàn thì Ngũ Trúc lại hoàn toàn thờ ơ, dường như dù Phạm Nhàn có biến thành yêu tinh già cỗi đi nữa, chỉ cần vẫn là Phạm Nhàn thì Ngũ Trúc cũng chẳng buồn để ý.

Phạm Nhàn nghĩ bụng, có lẽ vì Ngũ Trúc là người mù nên không thể thấy được những cảm xúc thoáng qua trên gương mặt cậu, những biểu cảm không nên xuất hiện trên một đứa trẻ.

Ngũ Trúc bất chợt nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ." Hiển nhiên y cho rằng những phân tích vừa rồi của Phạm Nhàn là nghiêm trọng hóa vấn đề.

"Ta đoán sẽ có người muốn giết tam đây cũng là chuyện nhỏ sao ?" Phạm Nhàn cười khẩy.

Ngũ Trúc lạnh lùng đáp: "Ta và Phí Giới đã dạy ngươi nhiều như vậy, nếu đến chuyện này cũng không xử lý được thì mới là chuyện lớn."

Phạm Nhàn ngẫm nghĩ một chút rồi chấp nhận sự thật rằng Ngũ Trúc sẽ không can thiệp, để cậu tự mình đối mặt với những nguy hiểm sắp tới.

"Bắt đầu đi."

"Được."

.....

.....

Một lúc lâu sau ở góc khuất trên đỉnh vách đá, Phạm Nhàn cởi trần, giọng điệu vừa đáng thương vừa tội nghiệp: "Lại lần nữa….."

Tiếng nói của cậu vừa văng vẳng trôi ra khỏi vách đá thì một cây gậy gỗ không biết từ đâu lao tới, giáng mạnh vào lưng cậu, phát ra tiếng trầm đục. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên